Vong Tiện Thiêu Lan Đăng


Làn gió ẩm ướt xuyên qua mái hiên, thổi màn che lên.

Ngụy Vô Tiện đưa tay nâng chén trà, chén trà vẫn còn ấm "Lam Trạm mời Trạch Vu Quân xuất quan...lúc y nói chuyện này với ta, ta rất tự trách.

Nếu không phải ta sinh bệnh, nếu không phải do ta cần người khác chăm sóc.

Nếu không phải thanh danh của ta hỏng bét, nếu không phải ta không cẩn thận, nếu không phải ta làm cái này cái kia, hoặc điều gì đó tương tự khiến bản thân sinh bệnh"
Ánh mắt của hắn từ tách trà rồi rơi xuống đôi môi mím chặt của Lam Hi Thần, bàn tay kia rõ ràng đã nắm chặt lại.

Hắn thở dài, biết người trước mặt cũng đang nghĩ đến cố nhân của mình, lại tiếp tục nói "Sau này, dần dần ta cũng hiểu ra, luôn cân nhắc so đo chính mình, thực tế đã đánh giá thấp Lam Trạm, không phải lúc nào y cũng hành động 'vì người khác'.

Lam Vong Cơ nói: Nên như vậy.


Nên như vậy, rất thẳng thắn, rõ ràng, cho dù nhận được câu trả lời hay phản ứng như thế nào thì y sẽ bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn.

Chống đối lại sự cáo buộc của ngàn người trên Kim Lân đài, sau việc ở miếu Quan Âm nhận lấy vị trí Tiên đốc.

Không màn thị phi.

Ngụy Vô Tiện không khỏi cười, vị đắng của trà đi xuống cổ để lại vị ngọt dịu nhẹ, hắn tự nhủ trong lòng: Ta thích nhất điểm này của y.

Bàn tay siết chặt của Lam Hi Thần thả lỏng ra, đôi môi hé mở.

Dường như hiểu được sự rung động của hắn tính mở miệng nói thì lúc này Lam Vong Cơ đã mang cơm về.

Y bước đến Tĩnh Thất, còn mang theo một mùi thuốc nồng nặc từ phía xa.

Đặt hộp cơm lên bàn, khi mở ra còn có một chén thuốc đen nhánh, Ngụy Vô Tiện thấy vậy thì nhíu chặt mày.

Lam Hi Thần thấy thế, đem những lời vừa định nói nuốt trở về bụng, có chút áy náy nhìn về Ngụy Vô Tiện, đưa tay hành lễ "Đã vậy, ta không quấy rầy Ngụy công tử nghỉ ngơi..."
Ngụy Vô Tiện đang cầm chén thuốc, thấy vậy thì đặt xuống lại bị Lam Hi Thần ngăn lại.

Lam Hi Thần nhìn về phía Lam Vong Cơ "Vong Cơ, chiếu có Ngụy công tử cho tốt" Sau đó dừng một chút lại nói "Chuyện đài quan sát, trưởng bối Lam thị...ta sẽ giải quyết.


Đệ cứ chuyên tâm vào chuyện này đi"
Ngụy Vô Tiện chưa kịp phản ứng, còn Lam Vong Cơ đã hành lễ với Lam Hi Thần "Vong Cơ cảm ơn huynh trưởng"
Lam Hi Thần rời đi, còn quay đầu lại nhìn, sau đó thở dài một hơi chậm rãi đi xa.

Ngụy Vô Tiện uống từng ngụm thuốc, cau mày hồi lâu, cho đến khi cảm thấy cái lưỡi đã phải chịu khổ thì lúc này mới ngẩng đầu lên hỏi Lam Vong Cơ một câu "Ngươi có ý phải không"
Lam Vong Cơ đặt vào tay hắn một viên kẹo nhưng không trả lời.

Ngụy Vô Tiện ném kẹo vào trong miệng, chẹp chẹp nói không rõ ràng "Được nha, tiểu cũ kỹ, ngươi tính toán còn tâm cơ"
Lam Vong Cơ bất đắc dĩ liếc hắn một cái, vươn tay đỡ hắn dậy.

Ngồi hơi lâu, chân có chút tê, hắn đi hai bước đã loạng choạng nhưng vẫn nhất quyết muốn tự mình đi đến phòng ngủ.

Sống chết cũng không để người ta dìu.


Ngụy Vô Tiện khom người xoa đôi chân tê rần, còn có sức phàn nàn "Nam nhân mà để người khác ôm, thật khó coi" hắn giống như không nhớ tới dáng vẻ lúc mình ngủ đã bị Lam Vong Cơ ôm lấy.

Chờ hắn tháo giày lên giường, Lam Vong Cơ mới nhìn hắn, chậm rãi mở miệng "Khúc mắc của huynh trưởng, ta khó có thể khuyên"
Lúc này Ngụy Vô Tiện đã buồn ngủ, từ từ nhắm hai mắt gật đầu "Ta biết...hai người các ngươi có chút giống nhau.

Có mấy lời ta nói sẽ hiệu quả hơn" hắn dừng lại, ngáp một cái "Hắn cũng đã hiểu rõ...các ngươi dù sao cũng là huynh đệ, hắn vẫn luôn rất thương ngươi, rất quan tâm tới ngươi"
Lời còn chưa dứt, trong đầu hắn lại hiện ra hình ảnh Liên Hoa Ổ, khóe mắt có chút cay cay, thế nên giả bộ giật giật chăn, làm như buồn ngủ mà trở mình, hướng mặt về vách tường.

Nhưng hắn cũng không có nhiều thời gian để buồn bã, thuốc uống vào rồi nên dược tính nhanh chóng bùng phát, chỉ một lát sau hắn đã ngủ say.

30/10/2021.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận