Vong Tiện Thiêu Lan Đăng


Lam Cảnh Nghi nghĩ, nếu có thể có quyển sách này sớm hơn, nói không chừng thì bọn họ có thể giải quyết chuyện ở Cửu Long sơn nhanh chóng hơn rồi.

Sau đó cậu lại cảm thán: Sau này săn đêm, nếu gặp tà ma kì lạ, thì chỉ cần lật sách ra, tìm tới phương pháp thích hợp, như thế chẳng phải rất đơn giản thuận tiện sao? Nhìn quyển sách trong tay, ánh mắt của cậu càng thêm nóng bỏng?
Ngụy Vô Tiện như nhìn thấu suy nghĩ của Lam Cảnh Nghi, hắn cười nói "Những gì trong sách chỉ nhắc nhở thêm cho các ngươi, tất cả nội dung trên này chỉ mang tính tham khảo.

Tình huống lúc săn đêm luôn thiên biến vạn hóa, vào thời điểm then chốt thì các ngươi phải tự mình động não."
Lam Cảnh Nghi gãi đầu một cái, ngượng ngùng đáp lại.

Ngụy Vô Tiện nhìn về phía Lam Tư Truy, thấy cậu đang cau mày thì liền hỏi "Tư Truy, còn ngươi? Ngươi thấy thế nào?"
Lam Tư Truy hơi sững sờ, không ngờ Ngụy Vô Tiện sẽ tự động hỏi tới cậu, cậu tự giác siết chặt nơi góc sách, cúi đầu ngẫm nghĩ thật lâu, lâu đến mức Lam Cảnh Nghi đứng ngồi không yên, há miệng muốn giúp cậu trả lời, lúc này Lam Tư Truy mới lên tiếng "Con...!gần đây có chép sách ở Tàng thư các, tự suy xét lại nội tình, nhưng luôn có nhiều chỗ chẳng hiểu rõ.

Hôm nay lại thấy sách này ghi, bất luận là thiện ác trắng đen, phúc họa hỉ nộ...Thì liền nhớ tới vấn đề này" Cậu thở dài một hơi, đè xuống những cảm xúc rối ren trong lòng, nhỏ giọng hỏi "Phải chăng, quy tắc trên thế gian này cũng vậy...vô tình mà khắc nghiệt?"
Trong Tĩnh thất nhất thời yên ắng.

Lam Tư Truy khẩn trương đến mức tái cả mặt, mà Lam Vong Cơ vẫn đang ngồi nghiêm chỉnh ở vị trí chính vị, chẳng thể nhìn ra cảm xúc trên vẻ mặt của y.

Chỉ có Ngụy Vô Tiện bật cười, kéo vấn đề này trở về "Tại sao ngươi lại nói những lời như vậy?"

Lời đã nói đến nước này, Lam Tư Truy đành phải kiên trì đáp lại.

Lúc đầu có hơi lắp bắp nhưng một lúc sau đã nói lưu loát "Trần lang quân ở Cửu Long sơn kia...hại chết rất nhiều nữ tử vô tội, đáng ra hắn ta sẽ là người ác, người xấu.

Nhưng con lại không khỏi thắc mắc, hắn thật sự độc ác sao? Nhưng những lời nói của lão nhân trong thôn là thật, oán hận của hắn không phải khi không lại sinh ra mà là do có nhân quả"
Nam nhân đáng thương.

Lần đầu khi nghe chuyện này từ miệng Ôn Ninh, cậu đã nghĩ như vậy.

Nhưng khi cậu sinh ra đồng cảm, kiểu gì trong đầu cũng sẽ hiện ra ngôi nhà tranh rách nát trên đỉnh núi, quan tài đen bốc mùi khó chịu, hài tử ngồi đó lẻ loi hiu quạnh.

Thế là cậu lại cảm thấy áy náy.

Áy náy vì mình chẳng quan tâm đến ác quả mà chỉ để mắt đến ác nhân.

Đau khổ trên đời này luôn mang dáng vẻ như vậy, hết cái này đến cái khác, cái này kéo theo cái kia.

Tìm kiếm nhân quả, thiện ác nhưng cuối cùng lại nhận lấy thống khổ như vậy.

Địa phược linh mấy tháng trước cũng chẳng khác, Nghĩa thành năm đó cũng thế, mà từng người thân của cậu chẳng phải cũng giống thế sao? Từng kiên trì, từng chống trả, chân thành, dũng cảm cùng tín niệm, rõ ràng là đã đặt niềm tin vào những thứ tươi sáng đẹp đẽ nhất.

Nhưng thiện lại chính là ác, trắng đã bị bôi đen, tất cả đều phải nhận lấy một kết thúc ảm đạm.

Trước đây, dù đúng hay sai thì cũng chỉ là trò cười trong miệng những kẻ ngu dốt.

Không phải cậu không cảm nhận được...trước kia cậu đã từng hỏi qua Ôn Ninh, nhưng đối phương rất hiếm khi nhắc đến những chuyện đã qua, chỉ nói qua tuổi thơ vô tư của cậu, cha mẹ người thân còn có Ngụy công tử, họ đều là những người rất tốt.

Vẫn muốn nói thêm nhưng câu chuyện vẫn phải cứ kết thúc.

Ôn Ninh cố hết sức để tách cậu ra khỏi nhưng ân oán ở đời trước.


Vì vậy cậu chỉ được nghe sơ qua, trong lòng ngây ngô, có một cảm giác không chân thật.

Hết thảy trong trí nhớ đều mơ hồ và xa xăm.

Nhưng khi lớn dần, cậu không ngừng quan sát lại bản thân mới dần ý thức được: Sao nói tách khỏi ân oán là sẽ tách hẳn được? Rõ ràng cậu cũng là một người bên trong câu chuyện đó.

Lam Tư Truy nhìn thấy chính bản thân mình nơi A Dũng, chẳng qua là mình may mắn hơn, có tiền bối, bạn bè, người thân...Cậu nhớ đến Kim Lăng, nhớ Ôn thúc thúc, nhớ đến những người còn sống và đã chết trong miếu Quan Âm.

Nếu có nhân quả thì chính là thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

Nhưng cậu lại không rõ, cũng chẳng phân biệt được.

Thế gian to lớn này chẳng khác gì một cái bánh xe, cứ lăn qua lăn lại, chẳng phân biệt thiện ác trắng đen.

Bọn hắn chẳng qua chỉ là châu chấu đá xe, cuối cùng rồi cùng sẽ bị bánh xe lớn ấy đè ép thành tro.

Vì vậy, lúc đang chép gia quy, nghĩ đến những điều không có trong gia quy lại càng cảm thấy hoang mang.

Bây giờ giống như đã nắm lấy được cơ hội, cậu nhịn không được nên hỏi "Nếu như luật lệ trên đời này, vạn vật đều không phân biệt trắng đen...vậy chúng ta phải đối xử với người khác thế nào?"
Giọng nói của thiếu niên rõ ràng, bên trong ánh mắt mang theo vài phần ngây thơ.

Lam Vong Cơ khẽ nhúc nhích thu hết mọi thứ về tầm mắt của mình, không khỏi nhớ tới bản thân y cũng đã từng hỏi huynh trưởng như vậy.


Y cũng không định trả lời mà lại nhìn về phía Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nằm dựa vào trường kỷ, nhìn Lam Tư Truy cảm thán một câu "...A Uyển trưởng thành thật rồi"
Dứt lời hắn còn khoa tay múa chân, hạ tay xuống sau đó lại nâng lên "Từ một tiểu củ cải giờ đã lớn như vậy.

Không tồi không tồi, đúng là không uổng công ăn cơm mà"
Quấy rầy một hồi như vậy đã phá tan không khí yên ắng của Tĩnh thất.

Lam Tư Truy há hốc miệng, nghẹn một chữ cả nửa ngày, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, vừa muốn khóc vừa muốn cười, thật khó coi.

Ngụy Vô Tiện thấy vậy cũng không chọc cậu nữa mà vỗ nhẹ lên đùi, cười nói "Nếu ngươi hỏi ta chuyện này thì đáng tiếc rằng ta không phải thần tiên, chẳng qua ta cũng chỉ là một phàm nhân mà thôi.

Phàm nhân gây ra ân oán nên mới luôn thấy thế gian này có thiện ác trắng đen" hắn dừng một chút "Nhưng ngươi nói cũng không sai, bởi vì ta cũng đã từng cảm thấy...đại đạo vô tình, tất cả những gì nắm trong tay đều mất đi, chẳng còn gì ở lại"
Vì vậy, mười sáu năm trước, hắn đã nhảy xuống vách núi Bất Dạ Thiên.

11/01/2022.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận