Vong Tiện Thiêu Lan Đăng


Lam Cảnh Nghi đi trước, Lam Tư Truy theo sau, cả hai luôn đi chậm hơn vài bước so với đám người.

Bây giờ trong thành Cô Tô là một khung cảnh náo nhiệt, cho dù là đám đệ tử xưa nay bị trói buộc bởi gia quy cũng cảm thấy vui theo, trên mặt đám thiếu niên đều mang theo vẻ hào hứng.

Còn hai người ủ rũ phía sau thì có hơi khác biệt.
Lam Cảnh Nghi nắm chặt tay.

Chẳng lẽ hắn không thấy được nỗi phiền muộn mấy ngày nay của bằng hữu mình sao? Chỉ là một trong hai nên tươi tỉnh hơn, giả bộ không biết để bày ra một khuôn mặt vui vẻ, cố gắng tìm chủ đề để mà trò chuyện với Lam Tư Truy: giống như lúc săn sẽ gặp những thế gia nào? Lần này bọn họ muốn săn yêu thú gì, nên đưa lễ vật gì cho Ngụy tiền bối.
Lam Tư Truy cũng không hăng hái lắm nhưng vẫn cố tươi tỉnh lên vài phần, cùng hắn trò chuyện vài câu về đại hội săn bắn, đây đúng là cách tốt để khiến cậu phân tâm mà.

Dù sao thời gian cũng gấp gáp, bọn họ cũng phải phụ trách việc tuần tra trước khi đại hội diễn ra, rất nhanh đã đem sự lo lắng của mình vứt qua một bên.

Thừa dịp nghỉ lúc thay ca, bọn họ nói với đệ tử trông giữ yêu thú là muốn xem qua các yêu thú, thẩm tra đối chiếu so sánh hai ngày mới khó khăn quyết định được mình sẽ săn yêu thú nào trong kì đại hội này.
Lúc đầu bọn họ tính tìm yêu thú có bộ phận và lớp da có thể dùng làm thuốc, nhưng những thượng phẩm yêu thú này lại rất ít, hơn nữa ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có không ít dược phẩm, nếu Lam Vong Cơ muốn thì vẫn có thể đến tìm về cho Ngụy Vô Tiện.

Vậy nên bọn họ quyết định từ bỏ suy nghĩ này, quyết định săn một loại yêu thú gọi là Tam vĩ huyền hồ: Móng vuốt của loài yêu thú này có độc, cực kì nhanh nhẹn, rất khó săn nên mới được gọi là "Tam vĩ tam điều mệnh" (Ba đuôi ba mạng).

Mặc dù vuốt có độc nhưng vẫn có thể làm thuốc, nhưng thứ bọn họ nhìn trúng chính là bộ lông của con cáo này.

Mềm mại nhưng rắn chắc, lông nhung phong phú, màu sắc hài hòa, không thấm mưa, là chất liệu tốt để làm áo choàng hoặc chăn mền.
Thu đông đã đến gần, tay chân Ngụy tiền bối lại hay lạnh, bởi vậy nên có thêm một vật giữ ấm như này sẽ rất hữu dụng.

Nhưng mà, con cáo này nhỏ xíu, muốn làm được một cái áo choàng thì phải săn ít nhất ba mươi bốn mươi con, đây là sự thử thách không nhỏ đối với Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi.
Cũng may có Âu Dương Tử Chân đi theo phụ thân mình tới, nghe thấy chuyện này cũng cảm thấy áy náy nên muốn gia nhập đội săn của bọn họ.

Ba người nói chuyện rất lâu vào lúc khai mạc đại hội, cũng không thèm để ý tới nhưng người khác, ngay khi thông báo bắt đầu, bọn họ không kịp chờ đợi đâm đầu chạy nhanh vào trong núi.
Tam vĩ huyền hồ nổi tiếng là khó săn, bình thường săn được ba, bốn con là may mắn lắm rồi, còn có thể đem đi khoe được nữa kìa.

Lúc đầu bọn Tư Truy cũng không chắc chắn điều gì cả, nhưng may thay lần này bọn họ có mang theo một cuốn sách rất hữu ích.

Âu Dương Tử Chân cũng có quyển sách này, Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi cũng nhận được, và gửi cho đám bạn trong chuyến đi Cửu Long sơn.

Lúc nãy ba người họ nói chuyện chính là đang thảo luận về cách săn Tam vĩ huyền hồ, xem thử nó có được ghi trong quyển sách này không.

Sách cũng ghi chép không nhiều về nó: Thích ánh sáng, thích thời tiết ấm áp, sống trong sơn động.

Lúc săn phải chiếm thế thượng phong rồi cắt đuôi của nó trước, vậy nó mới không còn đường lui.
Cho nên bọn họ đã nghĩ ra một biện pháp: Đầu tiên sẽ tìm lá ngải cứu, Âu Dương Tử Chân ngồi xổm đốt ngay lá cửa hang, còn Lam Tư Truy với Lam Cảnh Nghi thì ngồi đợi ở cái cây gần đó.

Đợi Tam vĩ huyền hồ nhảy ra là một người cắt đuôi, một người đâm vào họng nó, như vậy thì thành công gấp đôi.
Ngay từ đầu bọn họ đã bị thất bại mấy lần, bởi vì trong sách này cũng không ghi nhiều: Trong động không chỉ có một con mà khi chạy ra là có theo nhiều con khác nữa, hai người họ luống cuống tay chân khiến con mồi chạy mất.

Uổng phí cả một buổi sáng, ba người còn bị thương nhẹ.

Bọn họ xem qua thi thể hai con cáo vừa săn được, rồi đoán: Cáo đực thường đi trước, theo sau là con của nó.

Màu lông tuyệt đẹp, đó chính là mục tiêu của bọn họ, vậy nên họ chỉ giết con cáo đầu tiên chạy khỏi hang với tốc độ nhanh hơn.
Âu Dương Tử Chân là người có tu vi kém nhất trong ba người, ngồi xổm quan sát một lúc lâu, sau đó nhờ Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi trợ giúp, qua ba bốn lần cũng săn được một con.

Mặc dù bị té xuống từ cành cây, còn bị con cáo hung hãn cào cấu phải bôi thuốc chịu đau mấy canh giờ nhưng cậu vẫn rất vui.

Đây là lần đầu cậu săn được yêu thú tốt như vậy, chỉ muốn chạy xuống núi hô thật lớn, khiến cho mọi người đều thấy được bản lãnh của mình.
Lông của cáo này quý hiếm, sau khi giết được hai ba con thì phải đem xuống sông rửa sạch rồi mới cho vào túi càn khôn.

Tất nhiên cũng sẽ chạm mặt các đệ tử thế gia khác, đều quen biết với bọn họ, phần lớn đều thu hoạch được kha khá.

Thấy bọn họ đều chỉ bắt loại cáo này nên đám người có hơi tò mò: Chỉ săn Tam vĩ huyền hồ thì chắc là muốn lấy lông.

Nhưng Âu Dương Tử Chân chỉ là công tử của một tiểu thế gia, cần lông thú quý hiếm vậy để làm gì.

Nhưng sao Lam gia lại dùng đồ có màu đỏ* nổi bật như vậy.

Cả ba cũng không giải thích nhiều, hàn huyên vài câu rồi nhanh rời đi, dù sao thời gian cũng có hạn mà bọn họ vẫn còn cách xa so với mục tiêu đã đặt ra.
*Con cáo này lông đỏ nhé mọi người, đây là sự thiết lập riêng của tác giả ạ.

Điều này tác giả đã có giải thích ở đâu chap 16 rồi nha.
→有人问玄狐为啥是红毛,因为玄狐的玄是玄妙的: Có người hỏi tại sao huyền hồ mà lại có lông màu đỏ, vì huyền ở đây là huyền ảo, huyền diệu.

(chứ không phải màu đen)
玄狐: huyền hồ (玄 _ huyền: đen)
玄妙: huyền diệu, huyền ảo
16/01/2022.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui