Lam Vong Cơ dọn cơm canh thừa với chén đũa của hai người vào hộp cơm, y cũng không kiêng dè, nói: Giang Trừng là gia chủ Vân Mộng Giang thị, đơn nhiên cũng sẽ dành nhiều thời gian cho việc xã giao, hôm nay lại có nhiều chuyện để nói, nên hắn ta mới không có thời gian để giằng co với y.
Chẳng qua là lúc hội nghị bắt đầu, khi Tiên đốc đang tiếp khách khứa, sắc mặt Giang Trừng không tốt, hành lễ xong thì liền châm chọc một câu "Chuyện tốt gần đây của Tiên đốc, nếu như sau này có mở tiệc chiêu đãi Bách gia thì Liên Hoa Ổ nhất định sẽ dâng đại lễ" nhưng hắn ta lại bị Lam Vong Cơ nói ngược lại "Không biết Giang tông chủ nghe được những tin đồn nhảm nhí này ở đầu đường nào vậy"
Ngụy Vô Tiện thở dài.
Kiểu nói chuyện này không nằm ngoài dự liệu của hắn, chuyện này sẽ không kết thúc đơn giản như vậy...Chắc hẳn hai ngày Thanh Đàm hội kế tiếp cũng sẽ không tránh được những "tin đồn như vậy".
Dù sao thì lần này Huyền Môn Bách gia cũng tụ tập lại với nhau, không thể không đàm tiếu.
Hắn không lo lắng cho Giang Trừng cũng không lo lắng cho bản thân, nhưng hắn vẫn luôn có chút áy náy với Lam Vong Cơ.
Dù sao thì chuyện phu nhân này...
Ngụy Vô Tiện hỏi trong vô thức "Ta nói nè Lam Trạm, những lời đồn đại bên ngoài..." có ảnh hưởng đến chuyện chung thân đại sự sau này của ngươi không?
Trong đầu hắn nghĩ như vậy nhưng miệng chỉ nói nửa câu, nửa còn lại thì kẹt trong cuống họng, nôn kiểu gì cũng không ra.
Mở miệng nói chuyện trong chớp nhoáng, trong đầu hắn lại hiện lên một ý nghĩ...Chậm hai nhịp, trễ vài bước...đột nhiên hắn mới ý thức rằng: Chuyện này còn cần một câu hỏi sao? Đáp án đã rất rõ ràng: Bất luận là thế nào thì nhất định giữa Lam Vong Cơ với vị phu nhân tương lai kia sẽ tồn tại cái tôi của mỗi người.
Ngụy Vô Tiện vẫn mở to miệng sau khi đã nhận ra điều này, trên mặt hắn còn lộ ra một tia kinh ngạc.
Nhưng không đợi cho hắn tiếp tục nghĩ về điều này, Lam Vong Cơ đã ngẩng đầu nhìn hắn và hỏi "Sao vậy?"
Hắn nhanh chóng xua đi vẻ mất tự nhiên trên khuôn mặt mình, ứng phó "À, ta định nói...!bên ngoài có nhiều lời đồn đại không hay, vậy mấy ngày nay nên cẩn thận một chút, chia phòng ra đi"
Lam Vong Cơ rủ mắt nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt y không đổi nhưng không hiểu tại sao Ngụy Vô Tiện lại cảm thấy tâm tình của người trước mặt mình đang không tốt, hắn ngờ vực định nói thêm gì đó nhưng Lam Vong Cơ đã mở miệng ngắt lời hắn, y chỉ nói hai từ "Không sao"
"Hả?"
Ngụy Vô Tiện không hiểu lắm.
Cái gì không sao? Những lời đồn đại này không sao hay là hắn có thể tùy ý đi ra ngoài thì không sao? Nhưng hắn nhìn kiểu gì cũng cảm thấy đây chính một bộ dạng không có không sao à nha.
Hắn nhìn Lam Vong Cơ chằm chằm, nhưng người này lại mang bộ mặt ủ rũ, tay cầm hộp cơm đã thu dọn sạch sẽ, y không giải thích nhiều rồi xoay người bước ra Tĩnh thất.
Tà áo trắng xanh kia biến mất trong tầm mắt, nhưng những nghi hoặc và nỗi ưu sầu trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn chưa biến mất mà lại càng thêm nan giải.
Hắn không biết tại sao tâm tình Lam Vong Cơ lại không tốt, tạm thời chỉ có thể quy tội hết cho sự ảnh hưởng của những lời đồn đại kia.
Nhưng phải giải quyết thế nào? Hắn nhìn chằm chằm vào chén trà trên bàn, tiếp tục suy nghĩ đến những chuyện mới nghĩ tới: Những ngày này trôi qua quá suôn sẻ, hắn coi sự tồn tại của mình trong Tĩnh thất như là một phần của cuộc sống.
Nói cho cùng thì hắn cũng nhờ có cái cớ dưỡng bệnh mới có thể ở đây lâu.
Nhưng cái "lâu" này sẽ là bao lâu đây? Tạm thời không nói đến chuyện sau này Lam Trạm có lấy vợ sinh con hay không, nếu thân thể hắn không tốt thì chẳng lẽ cứ phải sống mãi ở đây? Trong nháy mắt đã qua một năm, thời gian trôi nhanh khó giữ lại, hai năm, năm năm, mười năm...hắn lấy danh nghĩa gì để ở lại đây?
09/03/2022.