"Giang Trừng! Ngươi dẫn người đi vào núi trước, ta sẽ đuổi theo sau hỗ trợ!" Nguỵ Vô Tiện xua xua tay kêu Giang tông chủ chạy về đội kỵ mã nhà mình ở phía trước, không hề có chút trách nhiệm kéo Lam Vong Cơ đi mất.
Mà Lam Vong Cơ hoàn toàn không thể nào từ chối, chỉ đành cố gắng đè nén tâm trạng kích động, cùng thanh niên mặc hắc y biến mất phía sau hàng cây của con đường mòn lên núi.
Biết Nguỵ Vô Tiện quen trêu chọc người ta, nhưng trăm triệu lần không ngờ Nguỵ Vô Tiện lại trêu chọc trắng trợn táo bạo như thế, quả thực...!quả thực...!khiến người ta hoàn toàn mất cảnh giác mà rơi vào tay hắn.
Ngươi như vậy, làm sao mà không nâng niu trong lòng bàn tay, dùng hết sức để mà bảo vệ cơ chứ.
Lam Hi Thần mỉm cười nhìn theo hai người bọn hắn biến mất vào con đường mòn gần đó, mới nhớ ra kêu đệ tử nhà mình lên bắn tên.
Ngược lại tên tu sĩ Kim gia mới vừa rồi khiêu khích Nguỵ Vô Tiện làm như nghiện kiếm chuyện, thấy Nguỵ Vô Tiện bỏ đi mà căn bản không để ý đến gã, thì không chịu được lớn tiếng chỉ trích: "Hắn dám không để ý đến lời ta nói! Thực là không có giáo dục!"
Những đệ tử đi theo mặc bào phục Kim gia giống gã liên tục phụ hoạ: "Tử Huân công tử nói đúng, cái tên Nguỵ Vô Tiện kia chắc là không xem ai ra gì nhỉ?"
Nghe vậy, thân hình Giang Trừng khựng lại, xoay người nhìn qua với ánh mắt lạnh lùng dữ tợn.
Tên tu sĩ Kim gia kia đúng Kim Tử Huân, gã và Giang Vãn Ngâm bốn mắt nhìn nhau, trong lòng thầm chột dạ, nhưng trên mặt lại tỏ ra mạnh miệng nói: "Giang tông chủ có ý kiến gì?"
Giang Vãn Ngâm còn chưa kịp nói, thì đúng lúc đó quản sự dưới quyền tới báo cáo: "Tông chủ, toàn đội tham gia thi đấu đã sẵn sàng".
Giang Vãn Ngâm vẫy vẫy tay, cười lạnh nói với Kim Tử Huân: "Ngươi tên gì? Thân phận gì? Hiện giờ dựa vào đâu mà nói chuyện với chúng ta như vậy?"
Kim Tử Huân nghe vậy phẫn nộ, đang muốn xưng danh mình ra, thì bị một tu sĩ bên cạnh há miệng chặn lời: "Đúng nha, Giang tông chủ nói đúng, Vân Mộng Song Kiệt là anh hùng nổi danh Xạ Nhật Chi Chinh, đâu ra một kẻ vô danh tới đòi trèo cao chứ? Thái độ nói chuyện còn kiêu căng như vậy, đừng tưởng ngươi mặc đồ Kim gia thì ghê gớm".
Kim Tử Huân thấy tình hình không ổn, đành ném ra một câu đại khái "Hãy đợi xem ở khu vực săn bắn" để thị uy, rồi nhanh chóng rượt theo đội kỵ mã nhà mình đi mất.
Bóng lưng kia thật sự rất giống như chạy trối chết.
Nhưng Giang Vãn Ngâm thân là gia chủ, tiếp tục truy đánh một kẻ vô danh cũng không tốt, ỷ mạnh hiếp yếu quá mất mặt, nên tạm thời bỏ chuyện này sang một bên.
***
Nói tài nói giỏi là giúp Giang gia đi săn, nhưng Nguỵ Vô Tiện lại lôi kéo Lam Vong Cơ đi chơi khắp nơi tuỳ thích trong Bách Phượng Sơn, cũng không tụ họp với tu sĩ Giang gia.
Hai người tán gẫu đi một chút dừng một chút, Nguỵ Vô Tiện nói luyên thuyên nơi nào uống rượu ngon, Lam Vong Cơ nhắc là vẫn chưa tìm được phương pháp chữa trị kim đan, Nguỵ Vô Tiện kêu y cải tiến nước thuốc đắng nghét của Lam gia, lại còn quơ chân múa tay, vẻ mặt khổ sở mô tả sinh động nước thuốc nhà y đắng như thế nào, uống vào một cái là nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên, yêu tà lệ quỷ hết thảy đều hồn phi phách tán.
Lam Vong Cơ nhịn không được cười khẽ, túm lấy Nguỵ Vô Tiện muốn nựng.
Chàng thanh niên mặc hắc y nghịch ngợm dứt khoát cướp lấy mạt ngạch của Hàm Quang Quân bỏ chạy trốn, cuối cùng vì linh lực không đủ mà bị đuổi kịp, nhào xuống thảm cỏ mềm mại bị gặm cắn đôi môi.
Nơi đây bóng cây râm mát, ánh nắng nhỏ vụn chiếu rải rác lên thảm cỏ mềm mại, Nguỵ Vô Tiện dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, vui vẻ thổi một đoạn sáo.
Tiếng sáo xuyên ra rừng cây, làm kinh động tà ám ma quỷ.
"Khúc này là...?" Ánh mắt Lam Vong Cơ dò hỏi.
"Kêu toàn bộ hung thi lệ quỷ đi đến chỗ Giang Trừng báo danh".
Nguỵ Vô Tiện buông cây sáo, cười hì hì nói: "Bảo đảm hắn tha hồ bận rộn!"
"Làm càn" Lam Vong Cơ lặng lẽ thở dài, đưa tay vuốt ve khuôn mặt sáng láng của hắn, thấp giọng nói: "Việc kết đan lần nữa..."
"Sẽ luôn có cách" Nguỵ Vô Tiện vỗ vỗ vai y, "Việc này không gấp được, huống chi chúng ta còn chưa dùng hết mọi cách".
Ánh mắt chàng thanh niên mặc hắc y thẳng thắn nhìn chằm chằm y: "Lam Trạm, chỉ cần có ngươi ở cạnh, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách tu luyện kết đan một lần nữa".
Lam Vong Cơ còn muốn nói gì đó, nhưng nghe tiếng một mũi tên xuyên qua lùm cây bay tới từ cách đó không xa, vội vàng kéo Nguỵ Vô Tiện sang một bên, tay không bắt được mũi tên.
"Ai bắn tên lung tung vậy!" Nguỵ Vô Tiện nổi giận đứng dậy, đoạt lấy mũi tên đó, nắm lấy cánh tay Lam Vong Cơ lật qua lật lại kiểm tra: "Có bị thương hay không?"
"Không sao" Lam Vong Cơ lắc đầu, hai người cùng đi đến hướng mũi tên bay tới, thế nhưng lại nhìn thấy Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly một trước một sau ở riêng với nhau.
"Lại là Kim khổng tước, cái tên khốn này".
Nguỵ Vô Tiện ra sức trợn mắt, nhịn không được kể lại rõ ràng chi tiết cho Lam Vong Cơ nghe vì đưa canh dẫn tới sự việc ngu xuẩn lúc trước ở thành Lang Gia.
"Sau đó ta đạp dấu chân thứ hai lên chiếc quần trắng của Kim khổng tước!" Nguỵ Vô Tiện còn đang muốn khoác lác thêm mấy câu với Lam Vong Cơ, thì thấy một người rẽ đám cây cách đó không xa bước đến, mặc nguyên một bộ đồ đi săn ánh vàng lấp lánh, thêu gia văn Kim Tinh Tuyết Lãng đẹp đẽ sang trọng, lại còn đính thêm nhiều đá quý, làm như sợ có người không biết nhà gã cao quý lại có tiền, hoàn toàn là dáng vẻ nhà giàu mới nổi, không thể chịu được.
Người mới đến đúng là Kim Tử Huân.
Gã nhìn thấy Kim Tử Hiên và Giang Yếm Ly, rồi lại thấy trong tay Nguỵ Vô Tiện là mũi tên đính lông chim trắng của Kim Tử Hiên, lập tức tưởng Kim Tử Hiên đi săn thú bị Nguỵ Vô Tiện ngăn cản, lập tức không kiêng nể gì.
"Nguỵ Vô Tiện, lại là ngươi!" Kim Tử Huân khinh thường bĩu môi: "Dùng phương pháp tà ma ngoại đạo chiếm hết con mồi, ngươi thật đáng xấu hổ mà!"
Nguỵ Vô Tiện khoanh tay trước ngực, dựa vào cây đại thụ bên cạnh nhàn hạ nói: "Ủa? Có bản lĩnh thì ngươi cũng chiếm đi.
Tu sĩ đi săn, từ khi nào quy định phương pháp săn thú vậy? Nếu không cho ngươi thử gọt một cây sáo xem?"
"Ngươi!" Kim Tử Huân trừng hắn, lại e ngại Hàm Quang Quân đứng bên cạnh Nguỵ Vô Tiện, không dám tuỳ tiện nổ ra xung đột, liền chua ngoa nói: "Ta làm sao dám bắt chước thủ đoạn của Nguỵ Vô Tiện ngươi, con trai của gia phó vốn là thân phận đê tiện, dùng cách hạ tiện giống như ngươi thật là làm mất thân phận của ta!"
Lam Vong Cơ nghe vậy hơi hơi đổi sắc mặt, đang định tiến lên, bị Nguỵ Vô Tiện nắm lấy cổ tay.
"Lam Trạm, ngươi đừng nói chuyện với chuyện với loại người không có phẩm chất này, giảm giá trị!" Nguỵ Vô Tiện quay sang Kim Tử Huân, giọng điệu lãnh đạm nói: "Thân phận ta thế nào, há có thể để cho ngươi nhận xét lung tung? Thua vì kém cỏi thì chính là thua vì kém cỏi, tìm nhiều lý do như vậy, sao vậy? Bị con trai một gia phó mà ngươi khinh thường đạp ở dưới chân, có vui không?"
Kim Tử Huân bị vài ba câu nói khích đã nổi giận lên, càng nói lớn tiếng hơn, nội dung cũng càng lúc càng khó nghe, Nguỵ Vô Tiện đương nhiên không chịu thua, bằng thái độ cợt nhã châm chọc vào nhược điểm của gã, dẫn tới không ít tu sĩ tham gia đi săn của các gia tộc khác đang nghỉ chân, mắt thấy tai nghe Kim Tử Huân tay để lên chuôi kiếm muốn động thủ với hắn.
Một lát sau Kim phu nhân, chủ mẫu của Lan Lăng Kim thị, xuyên qua đám người, kinh ngạc hỏi: "Ai da, đây là có chuyện gì? Tử Hiên? Ngay cả Tử Huân cũng tới ư?"
Giang Yếm Ly hành lễ với Kim phu nhân: "Kim phu nhân".
Thái độ Kim phu nhân thân thiết đi tới nắm lấy tay nàng: "Các ngươi làm sao vậy? Có ai ăn hiếp ngươi không? Tử Hiên có tốt không?"
"Ta rất tốt, phu nhân, làm phiền cho ta nói một câu." Giang Yếm Ly lắc đầu, rời khỏi Kim phu nhân đi tới giữa sân, biểu tình nàng ôn hoà, không lộ ra một chút gì, ngoắc tay kêu Nguỵ Vô Tiện: "A Tiện, ngươi đừng nói nữa, đến bên cạnh ta".
Nguỵ Vô Tiện mím chặt môi, không vui vẻ lắm đi đến đứng phía sau Giang Yếm Ly, ánh mắt đầy thâm ý liếc qua Kim Tử Huân, rồi ghét bỏ dời mắt đi.
Kim Tử Huân cho rằng Giang Yếm Ly muốn giải vây cho Nguỵ Vô Tiện, còn định khiêu khích vài câu, Giang Yếm Ly lại mở miệng.
"Vân Mộng Giang Yếm Ly, xin chào" Giang Yếm Ly không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Kim Tử Huân công tử, tiểu nữ có chút thắc mắc".
Kim Tử Huân cao ngạo hất cằm lên, ra vẻ khoan hồng độ lượng nói: "Mời nói".
Giang Yếm Ly tiến lên một bước, giọng điệu chuyển sang kiên định, còn vẻ mặt thì nghiêm nghị: "Trong Xạ Nhật Chi Chinh, lúc đệ đệ của ta dẫn tu sĩ Giang gia chạy tới thành Lang Gia, cứu Lan Lăng Kim thị khỏi tình thế hiểm nguy, các hạ ở nơi nào?"
Kim Tử Huân đột nhiên sặc, không ngờ Giang Yếm Ly đương không nhắc đến việc này, bị khí thế của nàng doạ sợ, cho nên không kịp trả lời câu hỏi của nàng..