Lam Vong Cơ ngồi bên bồn cây nhỏ, cầm tạo giác* trong tay, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm con mèo bên trong, có chút không biết làm sao.
*tạo giác: saponin hay còn được biết là xà phòng
Hình dạng này cũng không sai lắm, hiện giờ Ngụy Vô Tiện đứng ở trong bồn quả thật chỉ có một cái......
Ánh mắt kia thật sự quái dị, biểu tình thật sự nghiêm túc, hắn thấy sợ cả người, cảm thấy không được tự nhiên, chân có chút co quắp lại hỏi "Lam, Lam Trạm?"
Sắc mặt Lam Vong Cơ thực ra cũng không tính là tốt, thậm chí có thể nói là có chút khó coi, y run rẩy bắt tay vào làm, đưa một ngón tay ra như muốn búng vào trán của con mèo.
Mắt thấy một bàn tay tới gần, nghĩ thầm rằng đây là đang tính giết mình, nhắm mắt lại thành thành thật thật chờ, ai ngờ đợi hồi lâu, cũng không thấy động tác của người nọ tiến thêm nữa......
Ngụy Vô Tiện có chút chờ không kịp, nói "Lam Trạm, ngươi làm sao vậy?"
Lam Vong Cơ nói "Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện bị kêu không đầu không đuôi "Làm sao?"
Lam Vong Cơ nói "Ngươi có đói không?"
Ngụy Vô Tiện càng không hiểu, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lam Vong Cơ thấy thế, lần thứ hai nói từng chữ một, còn thành thật hỏi "Ngươi có đói không?"
Ngụy Vô Tiện không hiểu Lam Vong Cơ rốt cuộc "Đói" của y là cái loại "Đói" nào, bởi vậy trong lòng nhất thời rối rắm, không biết ý Lam Vong Cơ rốt cuộc là gì, bởi vậy thật cẩn thận, cho một đáp án lấp lửng "......!Có lẽ đói?"
Lam Vong Cơ rốt cục cũng chịu buông tay, hỏi lại "Hôm nay ta để lại cơm canh cho ngươi, có hợp khẩu vị không?"
"Hả?!" Y càng hỏi, Ngụy Vô Tiện càng sợ.
Tiểu cũ kỹ đây là bị bệnh nha! Bệnh cũng không nhẹ!
Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ hỏi một chút thì trong lòng liền bối rối, cẩn thận nhớ lại hành động của mình mấy ngày qua xem rốt cuộc là hắn làm sai gia quy nào rồi lại làm y không thể không nghẹn, vì đó mà nghẹn ra tật xấu, đem đầu óc phá hủy, mới có thể làm ra cử chỉ này......
Dù vậy, vị trí cũng không thể lộn xộn, mất một tấc vuông, nghe nói người điên trêu chọc không được, không thể nghịch, đành thuận theo!
Ngụy Vô Tiện trái lương tâm nói "Ăn ngon! Ăn được!"
Lam Vong Cơ "......"
Y mới vừa nhận ra bản thân hỏi không đúng, Ngụy Vô Tiện đã nói thích ăn đồ cay, này vừa hỏi đúng là dư thừa, rồi lại không định thu hồi lại, thấy xấu hổ nhưng không ngờ đến việc hắn nói một câu như vậy.
Lam Vong Cơ hỏi "Ngươi làm......!đồ cay?"
Ngụy Vô Tiện theo "Đúng rồi."
Lam Vong Cơ hỏi "Đủ không?"
Ngụy Vô Tiện thuận theo tiếp "Đủ đủ đủ!"
Lam Vong Cơ"......"
Nói xong lại phát giác thái độ của mình quá miễn cưỡng, Ngụy Vô Tiện lại bỏ thêm vài câu, vài câu này nhưng thật ra thiệt tình nói "Thật là đủ! Con mèo này lớn có một chút như vậy, sao có thể ăn nhiều? Một chút liền no, lúc đầu ta cũng nghĩ không đủ, không nghĩ tới ăn xong còn có chút no."
Như thế, đó là do tuổi con mèo này, ngày thường có lông che, liền nhìn không ra, mới vừa rồi dính nước, nên mới thấy được, Lam Vong Cơ gật đầu, nói "Ừm, vậy ngươi vì sao có bộ dáng như thế?"
Ngụy Vô Tiện hỏi "Bộ dáng gì?" Nói xong cũng không chờ Lam Vong Cơ trả lời, chính mình cúi đầu, xem ảnh ngược trong nước, nhìn thân hình mình lúc này.
Ngụy Vô Tiện"......"
Hắn bị cái này doạ sợ không nhẹ, lùi về viền bồn, cổ xoay suýt nữa thì gãy, la "Cái trò gì vậy?!"
Ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy môi Lam Vong Cơ cong thành một vòng cung nhỏ, như tình quang ánh tuyết, rạng rỡ sinh huy, ngay cả hắn lúc này ngồi tắm......!thậm chí dung mạo của mèo cũng không thể khiến hào quang kia mờ đi nửa phần.
Tiểu cũ kỹ quả nhiên đẹp a......
Chết lặng, hắn bị bọt biển dính đầy người, đợi tinh lực trở về, vội vàng vùi mình vào nước, lau sạch bọt mép, vội nhảy ra mộc bồn, thân thể không tự giác run rẩy đứng lên, dừng lại, con mèo đều rối thành quả bóng.
Hắn cảnh giác đưa mắt nhìn Lam Vong Cơ, người khéo léo, lui vào góc.
"Chết tiệt! Mới vừa rồi chảy nước miếng không bị Lam Trạm nhìn thấy đi?!"
- ------------------------
Thời gian qua có chút bận nên đã khiến mọi người chờ lâu rồi.
Xin lỗi mọi người rất nhiều.
Chúc mọi người một ngày an lành.
Venn..