Kinh thành sơ tuyết, Hoa Hạ lập đông
Cửu cửu hàn mai đồ, kim nhật chung chương.
(Bắc Kinh có tuyết đầu mùa, Hoa Hạ (tên cổ của Trung Quốc) vào đông, chín mươi chín bức tranh hàn mai, hôm nay kết truyện.
Bắt đầu chương cuối là tác giả viết 1 câu thơ đầy ý văn như thế á!!!)
********************
Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhậm quần phương đố.
Linh lạc thành nê niễn tác trần, chỉ hữu hương như cố.
(Trích "Bặc toán tử - Vịnh mai" – Lục Du thời Tống
Dịch nghĩa: Hoa mai cũng không muốn hao hết tâm tư đi khoe sắc tranh sủng, đối với sự đố kỵ bài xích của bách hoa cũng không thèm quan tâm.
Cho dù có điêu tàn héo úa, bị dập nát, nghiền thành bụi đất, hoa mai vẫn như cũ, tản mát ra từng đợt từng đợt thanh hương ưu nhã, cao quý.)
Nếu nàng biết hết thảy những bình an hỉ nhạc trước của nàng đều là giả dối, thế nhân đã dùng máu tươi của đệ ấy để dựng lên cảnh thái bình giả tạo này, nàng còn có thể giữ im lặng được sao? Nàng sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ?
Tất cả những gì đã xảy ra khiến cho nàng cảm thấy đau đớn và bất lực.
Trong ký ức của Giang Yếm Ly, khi đang ở Kim Lân Đài, nàng đột nhiên nhận được tin tức, nói rằng A Tiện ở Loạn Táng Cương ngoài ý muốn có thai, lần đó không thể tham dự tiệc đầy tháng của Kim Lăng là do sau sinh bị tổn thương nặng, hiện giờ chỉ còn một chút hơi tàn gắng gượng qua ngày.
Nàng không dám tin, cũng không dám để lộ chuyện ra ngoài, nhưng việc A Tiện vắng mặt khiến nàng thật sự vô cùng lo lắng, Sau khi thương lượng với trượng phu, nàng cùng Kim Tử Hiên quyết định đến Loạn Táng Cương thăm Ngụy Vô Tiện một chút.
Sau đó mọi thứ dần trở nên mơ hồ bất ổn, Loạn Táng Cương trước mắt bị bao trùm trong một nỗi u ám kinh hoàng, hình ảnh cuối cùng trong ký ức của nàng chính là một mảnh huyết trì đỏ ngòm.
Nàng đột ngột bị một ngoại lực nào đó đẩy ngã vào dòng chất lỏng đỏ sậm đang sôi ùng ục kia, toàn thân chìm trong bỏng rát, bên tai là tiếng kinh hô của trượng phu.
Khi tỉnh lại một lần nữa thì vẫn là nơi này, quạ bay đầy trời, tẩu thi hoành hành, trượng phu gian nan ôm vòng qua bả vai nàng từ phía sau, bảo vệ nàng ở bên người mình, xung quanh là một đám người của tiên môn thế gia đang chật vật bất kham, vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ nhìn phu thê hai người.
Tất cả họ đều bị mắc kẹt ở nơi đây.
Lam tông chủ phong trần mệt mỏi cùng Lam lão tiên sinh ngồi xổm xuống chẩn mạch cho phu thê nàng.
Giang Yếm Ly hỏi thăm khắp nơi, từ trong lời kể đứt quãng, hoặc che giấu hoặc trốn tránh trách nhiệm của mọi người mà chắp vá, xâu chuỗi lại mọi chuyện...!tất cả mọi chuyện trong mười sáu năm qua.
Vị sư đệ vốn định đi thăm tự dưng biến thành hung thủ sát hại nàng cùng trượng phu của nàng, rồi lại nghe sư đệ mà nàng coi như trân bảo bị người ta ngược đãi thế nào, rồi rời khỏi thế gian này trong uất ức như thế nào...
Máu trong người như muốn chảy ngược, màng nhĩ như bị đâm thủng, đời này của Giang Yếm Ly nàng chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ như vậy.
"Sao có thể là A Tiện được? Chỉ vì ta và Tử Hiên mất tích ở Loạn Táng Cương mà các người có thể dễ dàng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu đệ ấy như vậy sao?"
"Ai? Là ai dám nói như vậy? Mau đứng ra đây!" Tiểu Kim phu nhân thường ngày dịu dàng thục nhã lảo đảo đứng dậy, hai mắt đỏ hoe, chất vấn tất cả mọi người ở đây: "Không có ai sao? Ha! Những lời chính nghĩa lẫm liệt khi trước đây đâu rồi? Ai cho phép đám ô hợp chó hùa các ngươi vu vạ đệ đệ ta như vậy?"
Hiện trường hỗn loạn xuất hiện một trận yên lặng quỷ dị.
Sự xuất hiện của phu thê Kim thị vốn đã làm cho ngọn cờ chính nghĩa đạo đức mà bọn họ phất lên trước kia gãy đổ, nay lại thêm những lời chất vấn không ngừng của tiểu Kim phu nhân – một trong hai "nạn nhân" mà bọn họ hò reo đòi lấy lại công đạo cho trước kia, khiến cho càng nhiều người xấu hổ lúng túng, á khẩu không nói nên lời.
Phải rồi, lúc trước là ai...!là ai đã một mực cho rằng Ngụy Vô Tiện là người tội ác tày trời đến thân sư tỷ cũng ra tay giết hại? Là ai một mực khiến mọi người nghĩ rằng hắn là mối hiểm họa khôn lường mà bách gia cần phải giệt trừ? Nhưng dù người dẫn đầu kích động là ai đi nữa thì có lẽ đã sớm ẩn mình trong đám đông này, lặng lẽ toàn thân rút lui trở ra, để lại một mình bọn họ như một đám ngốc bị người ta thao túng, vì đạo đức chính nghĩa giả dối này mà hò hét bán mạng mù quáng.
Mỗi một người trong bọn họ đều ngu xuẩn vô cùng, ngu xuẩn đến cùng cực, ngu xuẩn chồng chất ngu xuẩn, hết lớp này lên lớp khác, nhấn chìm hết thảy mọi chân tướng sự thật, vùi sâu vào lòng đất.
Tất cả các hành vi có ý thức của họ đều chỉ là sản phẩm của các hoạt động tinh thần bí ẩn sâu trong vực thẳm vô thức.
Có lẽ cả đời này sẽ chẳng có ai có thể tìm ra chân tướng sự thật từ thế giới tiềm thức tăm tối ấy.
Trong số họ, không ai cần phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, vì họ là công lý, họ là đạo đức, mọi hành vi của bọn họ đương nhiên là hợp tình hợp lý.
Khi thành kiến cùng lòng căm thù với Ngụy Vô Tiện đạt tới cực điểm dưới sự kích động ác ý nào đó, không còn ai bận tâm đến cái gọi là chứng cớ cùng chân tướng nữa.
Mà cái loại cảm xúc này sẽ rất dễ dàng lây lan ảnh hưởng, mạnh mẽ đến mức có thể làm cho một người tùy thời sẵn sàng hy sinh vì một chuyện không chút liên quan gì đến mình.
Sau đó gây ra cái chết của một người vô tội.
"Ta không biết là phải đổ lỗi cho ai...!ta cũng không biết hung thủ là ai trong mấy người, nhưng ta biết chắc rằng, mỗi một người ở đây, đều không thoát khỏi liên can!"
Lời nàng còn chưa dứt thì phía xa kia lại có một nhóm người khác xuất hiện.
Từ xa Giang Yếm Ly đã nhìn thấy Ngụy Vô Tiện nằm trong vòng tay của Lam Vong Cơ, cái gì nàng cũng không thèm để ý nữa, vội vàng đuổi theo.
"Tại sao, tại sao lại đối xử với đệ ấy như vậy...!A Tiện, A Tiện, đệ mở mắt nhìn sư tỷ đi mà..."
Nhiều năm xa cách, rốt cuộc nàng cũng đã có thể xoa lên mái tóc đen mềm nhu thuận như lụa kia, cũng đã nhìn thấy được người mà nàng luôn lo lắng không yên tâm nhất.
Sư đệ Khôn Trạch mà nàng yêu thương nhất, lúc này yên lặng không một tiếng động ngả vào lòng Lam Vong Cơ, bạch y nhuốm máu, hàng mi vương đầy nước mắt, đôi mắt hoa đào thất thần, con ngươi trống rỗng phản chiếu một màu xám xịt phía trên kia của bầu trời Loạn Táng Cương.
"A tỷ..." Giang Trừng không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình, lệ nóng doanh tròng, phía xa xa là Kim Lăng hai mắt đẫm lệ chạy lên.
"Tỷ không chết, Kim Tử Hiên cũng không chết, các người đều bình an khỏe mạnh, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra..."
Kim Lăng nhào tới ôm chầm lấy nàng.
Vừa rồi khi mọi người giằng co trong ảo cảnh trong động, cậu đã biết được Tình Hạc Quân chính là Ngụy Vô Tiện, là hung thủ năm đó đã hại chết phụ mẫu của cậu.
Bao nhiêu đau đớn mất vì mất đi cha mẹ đã hóa thành chấp niệm, cậu hận người kia, hận đến cùng cực, Tuế Hoa trên tay run lên, hồi thần lại thì cậu nhận ra mình đã rút kiếm xông về phía Ngụy Vô Tiện đang đơn bạc thất lực nằm trong góc từ bao giờ, rồi lại bị Lam Ngọc hung ác một kiếm cản lại, lực mạnh đến mức khiến hổ khẩu cậu phát đau.
(虎口: hổ khẩu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)
"Ngươi dám đụng tới người!" Lam Ngọc tức giận nói: "Không bàn đến sự tình năm đó rốt cuộc là như thế nào, nhưng Kim Như Lan, đừng quên rằng tên tự của của ngươi là do người đặt, chuông bạc trên người ngươi cũng là người đích thân làm tặng.
A nương người trùng sinh trở về thân thể gầy yếu nhưng vẫn năm lần bảy lượt liều mạng cứu ngươi, bảo vệ ngươi, vậy mà ngươi lại năm lần bảy lượt hại người bị thương.
Mắt ngươi mù rồi sao mà không nhìn ra, là ai đang thật lòng đối tốt với ngươi à? Ngươi nhất định phải đẩy tất cả những người quan tâm ngươi ra xa mới chịu được, phải không?"
Kim Lăng hiện giờ trong lòng đều tràn đầy áy náy, thật may là lúc ấy Lam Ngọc ngăn cản cậu kịp thời, nếu thật sự một kiếm đâm tới, cậu cả đời này hối hận không kịp.
Giang Yếm Ly giơ tay xoa xoa đầu thiếu niên mới ngày nào còn oa oa khóc trong lòng nàng, còn đang muốn lau đi từng dòng nước mắt đang vương trên má cậu con trai nay đã cao hơn nàng, nhưng lại không còn chút khí lực nào nữa cả.
Nàng yên lặng nhìn vào Giang Trừng, vô tận tự trách cùng phẫn nộ bi thương tràn ngập trong trái tim nàng, còn lớn hơn cả niềm vui người thân đoàn tụ, cửu biệt trùng phùng.
"A Trừng."
Đôi mắt trưởng tỷ chảy xuống từng dòng bi thương, trong nước mắt mơ hồ ánh lên thân ảnh a đệ nhà mình, gột rửa đi từng lớp vỏ bọc dựng lên do năm tháng thăng trầm trên người của hắn.
Tử y thiếu niên năm nào giờ đây đã trưởng thành, bờ vai to rộng, gánh vác nghiệp lớn, khiến nàng đột nhiên có chút nhận không ra.
Nàng chậm rãi mở miệng, Giang Trừng nghe thấy mà gần như hít thở không thông, như giữa trời đông giá rét mà bị hất một thau nước đá, đông lạnh thấu tim.
"Đệ cũng tin như vậy sao? Đệ cũng là một trong số bọn họ sao..."
Đệ, có nghe được đệ ấy đang kêu cứu không?
Sao đệ không trả lời?
Đệ tin lời bọn họ, cũng đứng trong đám người đó, đối địch với đệ ấy.
Đệ cũng là đồng lõa.
Thật ra, đệ cũng muốn bẻ đi đôi cánh của đệ ấy, xé nát đệ ấy, nhấn chìm đệ ấy, phá hủy đệ ấy...
Những lời này, Giang Yếm Ly không nói ra miệng, nhưng từng câu từng chữ đều là tâm ma của Giang Trừng, là lời chất vấn cho từng người nơi đây, mỗi từ mỗi ngữ như từng đòn giáng mạnh vào tâm can mỗi người.
Nói với bọn họ rằng, thế gian này rực rỡ, to lớn như thế, nhưng không dung được một đóa hoa mai đơn thuần nở rộ.
Im lặng.
Vẫn luôn im lặng.
Im lặng không bùng nổ phản kháng, im lặng cho đến khi chết đi.
Hắn thật sự vẫn luôn giữ im lặng, cũng vẫn luôn tươi cười, cho đến một ngày kia, hắn thật sự chịu không nổi nữa, đã thật sự phát điên, thì mọi người lại bắt đầu cảm thấy may mắn, may mắn vì mình anh minh thần võ, sớm đã quyết đoán diệt trừ tận gốc, mà không biết rằng, đến tột cùng, là ai bức hắn đến bờ vực tuyệt vọng phát điên như thế.
Loạn Táng Cương giống như đang thay chủ cũ của nó phát tiết thống hận, trong chớp mắt trở nên hung tàn dữ tợn.
Cả tòa thi sơn chấn động dữ dội, đất đá cây cối lung lay sắp đổ, tẩu thi chung quanh đột phá lớp phòng tuyến bằng linh lực mỏng manh kia, từng bộ xương trắng lạnh lẽo phá đất trồi lên, khí thế hung mãnh, cản không nổi.
Mọi người đồng loạt rút kiếm nhưng không có linh lực để phản kháng, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, loạn thành một đoàn.
Cả đám ai nấy đều lộ ra sợ hãi, từng tiếng kêu cứu thảm thiết nối tiếp nhau vang lên.
"Thật là ngu ngốc đến nực cười." Tiết Dương vỗ hai bàn tay đẫm máu của mình, tiếng cười văng vẳng bay khắp không gian, nghe đến chói tai.
Mới vừa rồi hắn đã trở thành vong linh dưới roi Tử Điện, bây giờ hóa thành quỷ rồi nhưng lại không có thực thể, cả đám tu sĩ thân vô linh lực không có cách nào làm gì được tên Tiết Dương âm hồn bất tán kia cả.
"Ta đã nói rồi, dùng linh lực ở ảo cảnh Loạn Táng Cương này chính là cấm kỵ, các ngươi đem quỷ đạo tổ sư duy nhất trên đời này hại chết rồi, đem người duy nhất có thể cứu các ngươi bức tới chết rồi, là các ngươi tự chuốc lấy khổ, bây giờ không ai có thể cứu được các ngươi được nữa đâu..."
"Cứu tinh!" Trong đội ngũ đột nhiên có người la lên: "Di Lăng lão tổ sẽ không chết! Chúng ta đã tận mắt nhìn thấy, hắn đã sống lại một lần rồi!......"
"Hắn đã chết triệt để rồi." Tiết Dương nhếch khóe miệng nhìn về hướng tên ngu xuẩn vô danh vừa lên tiếng kia, nói: "Chính hắn đã nói, 'Tâm đã chết, thế gian này, giữ không nổi'.
Kiếp trước, hồn thể của hắn bị vạn quỷ cắn nuốt đến không còn một mảnh, nếu lần này lại chết, thật sự đến tro cốt cũng không có, thậm chí, ngay cả tư cách đầu thai luân hồi cũng không còn nữa.
"
"Đợi đã, vì sao lại là bị vạn quỷ cắn nuốt? Vì sao lại hồn phi phách tán? Kiếp trước, chẳng phải là hắn bị bệnh chết ở Lam thị hay sao?" Giang Trừng thất thần, năm ngón tay của Lam Vong Cơ cũng cuộn chặt thành nắm đấm, siết chặt đến run rẩy.
Kiếp trước, cái chết của Ngụy Vô Tiện quả thật rất kỳ lạ, chỉ nói rằng là bệnh chết rồi liền qua loa mang đi hỏa táng, cũng không ai nhìn thấy tận mắt, cũng không lưu lại cái gì.
Lúc ấy Giang Trừng cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, thậm chí còn lưu tâm cố tình tìm người đi thăm dò, nhưng căm hận hối ý, phức tạp cảm xúc đan xen khiến đầu óc hắn rối thành một nùi, hơn nữa tin tức do thám tử thu về cũng lộn xộn nhiều uẩn khúc, khiến hắn không thể nghĩ sâu hơn nữa.
"Ha ha ha, ta thật đúng là chạnh lòng thay cho hắn.
Đúng là một đám bạch nhãn lang, vậy mà hắn cũng có thể nhịn được, chẳng lẽ hắn không nói cho các ngươi biết sao?" Tiết Dương đắc chí khoanh tay trước ngực, "Vừa mới rồi nhìn qua ảo cảnh ở Loạn Táng Cương này ta mới biết được, một tiên môn đại thế gia, đời đời đạo mạo nghiêm trang, sừng sững đứng vững cả trăm năm nay, đến tột cùng có thể tàn nhẫn cỡ nào.
"
"Lam lão tiên sinh, còn có các trưởng lão Lam thị nữa?..." Hắn bay đến bên tai bọn họ, thổi một hơi: "...!Đừng run rẩy như vậy chứ, các ngươi là đang trừng ác dương thiện, trừ gian diệt bạo cơ mà, có gì mà phải lo lắng đâu nào? Tránh né gì chứ? Đang sợ hãi cái gì sao?"
"Đủ rồi!" Đôi mắt thiển sắc lưu ly của Lam Vong Cơ như muốn tóe ra lửa, run rẩy giận dữ quát lớn: "Ngươi nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Đã xảy ra chuyện gì? Buồn cười thật đó nha Hàm Quang Quân, ngươi nói ngươi yêu hắn, nhưng ngay cả việc hắn trải qua những gì, ngươi lại hoàn toàn không hay không biết một cái gì cả...!Nếu thật sự là hỏa táng, vậy thì tốt rồi! Ít nhất hắn sẽ không đến mức hồn phi phách tán như bây giờ! Ngươi cho rằng hắn thật sự là bị hỏa táng sao? Các trưởng bối mà ngươi sùng bái nhất, kính yêu nhất kia, sợ hắn sau khi chết sẽ biến thành lệ quỷ, quấy nhiễu trên dưới Lam thị không có ngày được an bình, vậy nên bọn họ trực tiếp ném thi thể của hắn vào Di Lăng Loạn Táng Cương!"
"Thân thể của Di Lăng lão tổ, sau khi sinh mắc bệnh hậu sản, lại bị đánh đập hành hạ, cả người chồng chất thương tích lớn nhỏ, chính là nơi tích tụ oán khí cực thịnh.
Hắn lại là một Khôn Trạch trẻ tuổi, dù là mỹ mạo hay thiên tư đều thuộc hàng nhất đẳng.
Chậc chậc, quả thật là mỹ vị vô thượng mà.
Vì thế, hắn bị bọn quỷ kia xem như là cao lương mỹ vị, tranh nhau mà cắn nuốt, bị vạn quỷ xé sạch đến không còn một mảnh.
Đến chết rồi mà cũng phải chịu thống khổ như vậy, thế mà hắn một chữ cũng không nói? Ha, đúng là nực cười đến cực điểm.
Một sợi tàn hồn của hắn may mắn thoát được, lưu lại ở Loạn Táng Cương, theo chấp niệm khi còn sống mà trong vô thức, che chở cho phu thê Kim thị trong huyết trì, vì thế phu thê hai người mới sống được đến bây giờ!"
"Hắn tái sinh, rồi lại muốn chết đi để chuộc tội.
Nhưng rốt cuộc hắn có tội gì để mà chuộc đây? Từng con người ở nơi này, ai nấy đều lạnh lùng, dửng dưng, oán hận mà nhìn hắn, hận không thể tìm mọi cách để chà đạp, hành hạ, đuổi cùng giết tận hắn...!Thế mà hắn lại cứu từng người có mặt ở đây một lần nữa, bất kể là có thù hay không có thù, dù là trong hiện tại hay quá khứ, hắn đều buông xuống hết thảy những thù hận đó, ha ha ha, hệt như một tên ngốc.
Các ngươi thì hay rồi, ta thấy dù có thành quỷ, sợ rằng bọn ngươi cũng không đời nào chịu buông tha cho hắn!"
Truyện được cập nhật sớm nhất tại https://.wattpad.com/user/uynhotrn Những trang web khác ngoài địa chỉ trên đều là reup lậu.
Mong mọi người ủng hộ chính chủ
*******************
Hốt nhiên nhất dạ thanh hương phát, tán tác càn khôn vạn lí xuân.
Dịch thơ: Hốt nhiên một tối hương thanh ngát, bừng khắp đất trời vạn dặm xuân.
( Trích "Bạch mai" – Vương Miện đời nhà Nguyên
Dịch nghĩa: Đột nhiên trong một đêm thanh hương tỏa ra, rồi lại lan ra khắp nơi khiến thiên địa vạn dặm ngập trong tân xuân.
Có lẽ thi nhân chỉ vẽ một cành bạch mai mà thôi, nhưng câu thơ lại khiến ta cảm thấy như chỉ trong một đêm, toàn thế gian này, bạch mai đều đua nhau nở rộ, tỏa ra thanh hương khắp bốn phía.
Câu thơ trên cũng mượn mai chỉ người, ca ngợi tinh thần hi sinh bản thân để tạo phúc cho mọi người)
Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện?
Tiết Dương khanh khách cười vang, tò mò hỏi hắn, sao ngươi làm được hay vậy? Thiên thượng nhân gian, âm tào địa phủ, thế gian rộng lớn là thế, vậy mà không nơi nào có đường cho ngươi đi!
Giang Trừng giơ kiếm mắng hắn, Ngụy Vô Tiện, con mẹ nó, sao ngươi ngốc thế! Ngươi làm ơn tỉnh táo lại đi, thế đạo này chính là như vậy, làm gì còn có "mộng" cùng "nhà" mà ngươi muốn?
Di Lăng lão tổ! Trưởng lão Lam gia một phách đưa ra phán quyết, Ngụy Vô Tiện, tội ác tày trời, phải canh phòng nghiêm ngặt, phòng ngừa hậu hoạn!...Nhanh, mau chóng dọn xác, kéo hắn đến Loạn Táng Cương, mau lên!
Ngụy Anh...!Lam Trạm lệ nóng chực trào, ở lại, ở lại với ta đi, ta và Lam Ngọc vẫn luôn rất yêu ngươi, chúng ta cần ngươi...
Cuối cùng hắn cũng hiểu được cảm giác nhất phàm cô châu* là như thế nào.
(一帆孤舟: nhất phàm cô châu: một buồm một thuyền lẻ loi, theo tui hiểu có nghĩa là cô độc)
Người đời đều thích tạo ra thần thoại, cung phụng thần minh, nhưng lại thích xem, thích nghe những câu chuyện hoang đường chế nhạo về các vị thần khi họ rơi xuống khỏi thần đàn.
Khi bọn họ giẫm lên thân thể của ngươi, thích chí ha hả cười to không chút che giấu, ngươi có hận không?
Người đời đều thích đề cao công lý chính nghĩa, nhưng lại thường bị những lời dối trá đầy mật ngọt kia cám dỗ đến đầu óc mụ mị, trắng đen bất phân.
Khi bọn họ dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất, độc địa nhất trên thế giới này để vu oan ngươi, mạt sát ngươi, ngươi có hận không?
Người đời đều thích cả nhà đoàn viên, gia đình sum họp, quay quần bên nhau, nhưng lại tự tạo ra chiến tranh, khiến gia đình ly tán, cốt nhục phân ly.
Khi bọn họ đem dục vọng dơ bẩn của bản thân ngụy trang thành thiên đạo chính nghĩa, chĩa đao đồ sát, hại ngươi tan cửa nát nhà, ngươi có hận không?
Người đời đều thích huynh hữu đệ cung, phu thê tình thâm, nhưng lại thích lợi dụng những mối quan hệ ấy để tư lợi cho bản thân.
Khi bọn họ dùng những tình cảm mong manh mà ngươi khó khăn lắm mới có được ấy để khiến lay chuyển ngươi, kiểm soát ngươi, giam cầm ngươi, khống chế ngươi, ngươi có hận không?
Những tháng ngày khổ cực hắn có rất nhiều, dường như hết thảy đều là thuận lý thành chương, vốn nên như vậy.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc sống một cuộc sống cho riêng mình, thậm chí hắn đã sống qua hai đời rồi, đời này đời trước đều như một vở kịch lừa tình, vừa bi vừa hài.
Mọi mặt xấu xa, đê tiện nhất của con người, hắn đều trải qua, đều thấy rõ tất cả, nhưng hắn lại hận không nổi.
Rõ ràng đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng sâu trong dày vò đau khổ đến tột cùng kia, hắn vẫn kiên định tin rằng, vẫn còn ánh sáng mờ nhạt đâu đó tồn tại trong đêm đen vô tận này.
Hắn bướng bỉnh, hắn la hét, hắn phản kháng, dù cho toàn bộ tiên môn đều là thành đồng vách sắt không một khe hở, dù cho toàn bộ đều đã chìm trong đêm đen mà ngủ say đến mộng mị, thì ít nhất vẫn có thể đánh thức được một người, ít nhất còn lại một tia hy vọng mỏng manh, khiến hắn tin rằng, "nhân chi sơ, tính bổn thiện".
Người hắn yêu, Lam Trạm, A Ngọc, Tư Truy, sư tỷ, Kim Lăng, còn có những tiểu bối Lam gia kia...
Đã từng thương tổn hắn, tuy mang ác ý nhưng cũng không hẳn là cố ý, những người vốn từ trong sinh mệnh đã có liên can dây dưa với hắn, bỏ không được, cắt không xong, Giang Trừng, Lam lão tiên sinh, còn có những trưởng lão Lam gia kia...
Những người bị vướng vào vòng xoáy ân oán tình thù, dục vọng ác niệm, bị người đời lên án, tội ác khó tha, vừa đáng hận lại vừa đáng thương, Ôn Nhược Hàn, Tiết Dương, Nhiếp Hoài Tang, Kim Quang Dao, Kim Tử Huân, Tô Mẫn Thiện...
Còn có rất nhiều người xa lạ không biết tên kia, bọn họ có thể trong lúc vô tình đã xen vào, làm thay đổi vào quỹ đạo sống của nhau.
Rốt cuộc mớ rối rắm này, hắn nên tìm ai để tính sổ đây? Là ai nợ ai, chân tướng sự thật đến tột cùng là như thế nào, toàn bộ những thứ ấy giãy dụa chồng chéo lên nhau, theo năm tháng bị chôn vùi mà biến thành cuộn chỉ rối thành một đoàn.
Mọi chuyện diễn ra đúng như những gì mà những kẻ thủ ác ấy mong đợi, cuộn chỉ rối ấy, sớm đã không tài nào gỡ ra được nữa...
Nhưng hắn vẫn tin, tin rằng cái thiện vẫn còn hiện hữu đâu đó trên thế gian này.
Ngươi đã bao giờ thấy qua "tuyệt cảnh hồng mai" chưa? Trong băng thiên tuyết địa, chỉ có một cành như thế, biết rõ là lạnh như vậy, tất cả đều xơ xác tiêu điều, biết rõ một khi nở rộ thì sẽ nhanh chóng điêu tàn héo úa, nhưng nó vẫn như cũ, nở đến diễm lệ cực kỳ, đẹp đến mức khiến người ta phát hận.
Sau đó, nó tàn úa, nó chết đi, hòa vào đất, tan thành bùn.
Thành đất thành bùn rồi, nó sẽ không còn lên tiếng được nữa, mất đi sinh mệnh, đó là cái giá của cho một khắc khai hoa bung nở ấy, nó đều biết cả.
"Ta nguyện ý làm đóa mai kia.
Ta sẵn sàng hy sinh.
Nơi này có những người đã từng thương tổn đến ta, nhưng cũng có những người mà ta yêu và cũng có người yêu thương ta.
Hầu hết bọn họ đều bị sai lầm, ác niệm của vài người che đi đôi mắt khiến họ mất phương hướng, nhưng họ có quyền làm lại từ đầu, ta hy vọng họ có thể làm lại, ta vẫn lựa chọn tin vào cái thiện của thế gian này."
Sau khi Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt lẩm bẩm nói xong những lời này ở trong lòng Lam Vong Cơ, đột nhiên y cảm thấy tất cả đều đã quá muộn.
Y nhìn thấy ái nhân nhẹ nhàng thở ra một hơi, sắc mặt trắng đến phát xanh, vẻ mặt bình thản, đôi mắt hoa đào rưng rưng, lần cuối cùng nhuốm màu đỏ máu.
Y không chạm được vào người của Ngụy Vô Tiện, nhưng Ngụy Vô Tiện lại còn có thể chạm được vào y.
Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện đẩy mạnh ra, trơ mắt nhìn hắn cầm lấy Tị Trần trên mặt đất, thân hình đơn bạc loạng choạng chống kiếm đứng lên, xoay mũi kiếm rạch lên người từng đường từng nét như rồng bay phượng múa, tạo thành những vết thương nhuốm máu chói mắt.
"Ngụy Anh, đừng mà..."
Những thứ Ngụy Vô Tiện rạch trên người, trước kia y đã tận mắt thấy qua...
Là Chiêu Âm kỳ, lấy cờ làm mồi nhử...!hắn đang lấy bản thân mình làm mồi nhử...
Tẩu thi khắp núi điên cuồng phá đất chui ra, lại không công kích bất kỳ một tu sĩ có linh lực nào nữa, hàng ngàn khối tẩu thi bạch cốt lang thang không mục đích khắp Loạn Táng Cương này đột nhiên trở nên hỗn loạn, đồng loạt nhào đầu về một hướng, như không còn muốn sống nữa mà chen chúc giẫm đạp lên nhau, lướt qua tất cả bọn họ, nhào thẳng lên người Ngụy Vô Tiện.
"Không không không...!Không!!! Ngụy Anh! Ngụy Anhhhhh!!"
Chỉ là trong chớp mắt, mọi người phảng phất như thấy được Tu La tràng thảm khốc hiện ra trước mắt.
Hắc y thanh niên thậm chí còn chưa kịp rên lên tiếng nào thì cơ thể đơn bạc trong nháy mắt bị hung thi bu lấy kín mít, tiếng nhai nuốt rôm rốp liên thanh vang lên nghe như tiếng vo ve của bầy ong đang thỏa thích rút cạn mật ngọt của hoa tươi.
Máu tươi từ từng ngụm cắn xé văng ra khắp nơi, da thịt xương cốt rời rạc vỡ vụn rơi ra, lại rất nhanh bị đàn tẩu thi tham lam liếm mút sạch sẽ.
Mấy cỗ hung thi mạnh bạo cắn đứt một đoạn cánh tay gầy yếu trắng xanh nhuốm máu, tính một mình hưởng dụng, nhưng lại nhanh chóng bị mấy trăm con hung thi khác vây lấy tranh nhau giành giựt cắn xé xả thịt.
"A a a a a a! Ngụy Vô Tiện!"
"A Nương!!"
"A Tiện!!"
Mấy người ở gần hắn nhất hoàn toàn sụp đổ, thất thanh kêu gào thảm thiết, nhưng lại bất lực không thể làm gì.
Máu thịt cùng sự tang thương đến cùng cực khiến tất cả mọi người ở đây choáng váng đến ngơ ngẩn.
Cảnh tượng vạn quỷ cắn nuốt xả thịt trong lời đồn mười sáu năm trước lại tái diễn một lần nữa, nhưng lần này lại là máu chảy đầm đìa, trần trụi nuốt sống ở ngay trước mặt bọn họ.
Nhiều hung thi như vậy, lại chia nhau ăn thịt một Ngụy Vô Tiện gầy yếu như thế.
Lần trước thì hắn đã chết, hồn phách đã vỡ đến vô tri vô giác, nhưng lần này lại là sống sờ sờ mà bị xé nát.
Hắn đem chính thân mình hiến tế cho Loạn Táng Cương để dập tắt trận phong ba vốn vì hắn mà kêu oan.
Một lần nữa, hắn lại dùng chính mạng sống của mình để cứu lấy tính mạng hàng ngàn hàng vạn người muốn hại hắn, giết hắn.
Nhưng bản thân hắn thì phải làm sao đây? Hắn phải đau đớn, cay đắng đến nhường nào, khổ sở, tuyệt vọng đến nhường nào đây chứ...
Không có ma đầu phục tội đại khoái nhân tâm, chỉ có một hồi nháo kịch, một trò hề lố bịch kết thúc trong thê lương hoang tàn.
Cộng tới trừ lui, trên có trời cao chứng giám, toàn bộ ác tâm của bọn họ không hề cướp được một phân một hào nào thiện tâm của người đó, người đó lại mang theo thiện tâm của mình tan biến một cách triệt để.
Toàn bộ Loạn Táng Cương rơi vào một màu xám tĩnh mịch, thực tẫn điểu đầu lâm*, lần thứ hai rơi vào một hồi yên tĩnh quỷ dị.
(食尽鸟投林: Thực tẫn điểu đầu lâm, trích "Hồng lâu mộng" – Tào Tuyết Cần.
Nghĩa là đồ ăn trong nhà ăn xong rồi, thì chim chóc (nuôi trong nhà) đều bay trở về rừng.
Trong ngữ cảnh của truyện là nói đám hung thi ăn thỏa mãn rồi thì liền rời đi, cũng là nói đám người tiên môn bách gia kia xem kịch xong rồi, không còn phận sự gì nữa cũng nên rã đám mà đi đi.)
Trong gió lạnh chợt có tuyết, lả tả tung bay, phủ lên mặt đất cháy đen ngòm, dữ tợn của Loạn Táng Cương một màu trắng xóa.
Trên nhành cây khô, ở nơi vừa mới nhuốm máu kia, một đóa hồng mai đột ngột nở rộ, rực rỡ chói lòa.
********************
Tương tư nhất dạ mai hoa phát, hốt đáo song tiền nghi thị quân.
Dịch thơ: Song khuya một đóa mai hoa, tương tư tỉnh mộng ngỡ là dáng ai.
(Trích "Hữu sở tư" – Lư Đồng.
Bài thơ Hữu sở tư biểu đạt tình yêu khắc cốt ghi tâm của chàng trai với cô gái, từ giây đầu gặp gỡ, nàng nhan sắc tựa hoa cho đến khi đôi ta ly biệt.
Chàng trai ngày đêm nhớ thương cô gái, tương tư vào mộng, mộng tỉnh thì người lại biến mắt, càng thêm thương tâm.
Cuối cùng là tương tư một đêm, đến mức xuất hiện ảo giác, không biết hoa mai nở từ lúc nào, vươn dài ra trước cửa sổ, làm ta cảm thấy như người đang xuất hiện trước mặt ta.
Lấy hoa chỉ người, thể hiện khát vọng mỹ nhân trở về, suy nghĩ miên man đến tâm thần hoảng hốt.
Câu thơ có điềm quá nhỉ!)
Sau đó, tất cả mọi thứ lại bình lặng, trở về nhịp sống vốn có của nó, mỗi ngày vẫn theo lẽ thường, mặt trời vẫn mọc xa xa ở chân trời phương Đông.
Chuyện cũ năm xưa lần lượt được tra xét công bố rõ ràng, một số tên có tội đã ngã xuống.
Nhiều năm sau khi Di Lăng lão tổ qua đời, cuối cùng oan khuất của hắn đã được gột rửa sạch sẽ.
Đây vốn là một tin tức động trời, đủ để kinh thiên động địa, sau khi biết được tiền căn hậu quả của toàn bộ mọi chuyện, chân tướng bày ra trước mắt lại khiến cho người ta cảm thấy nặng nề đến mức không thở nổi, đến mức mà trong các buổi trà dư tửu hậu, vốn là lúc người ta lắm lời nhiều chuyện nhất cũng không ai muốn nhắc đến chuyện này, có vô tình nhắc đến cũng chỉ có thể thở dài than một câu thế sự vô thường, rồi chuyện ấy cũng dần trôi đi theo dòng chảy của thời gian.
Hàm Quang Quân vẫn thường nằm mơ, thủ tại Tĩnh thất, thấy vô số những giấc mộng khác nhau, tốt cũng có mà xấu cũng có, nhưng vẫn không thể mơ đến hắn.
Trong ký ức, ái nhân tựa hạc, khoác lên thân mình một thân ánh sáng nắng đứng giữa mênh mông tuyết địa trắng xóa, đẹp đẽ rực rỡ đến hư ảo.
Nhưng y lại luôn mơ thấy đóa hồng mai đột ngột nở rộ tại Loạn Táng Cương ngày đó, hết lần này đến lần khác nhắc y nhớ lại những vết sẹo đã từng không cách nào có thể khép lại ấy.
Y không cách nào chữa lành toàn bộ vết thương từng có, không cách nào quay ngược thời gian, cành hồng mai kia vĩnh viễn cắm ở nơi sâu nhất trong tim Lam Vong Cơ y...
TBC.