Khê thâm nan thụ tuyết, Sơn đống bất lưu vân
Dịch: Khe sâu khó nhận tuyết, Núi lạnh mây chẳng lưu.
(Trích từ bài thơ Tuyết vọng – tác giả Hồng Thăng đời nhà Thanh.
Dịch nghĩa: Tuyết rơi xuống khe núi, vì độ ấm nên tuyết sẽ tan, vậy nên khe núi không thể giữ lại tuyết.
Dù núi cao có lạnh đến đâu đi nữa thì cũng không thể đông lạnh những đám mây, không thể giữ mây lại với núi.
Câu thơ theo ý cảnh của truyện muốn nói lên 2 nỗi khổ của đời người: Cầu bất đắc, ái biệt ly – cầu mà không được, yêu phải xa nhau)
Khi Hàm Quang Quân phá được cấm chế thì đã thương tích đầy mình, lòng nóng như lửa đốt ngự kiếm tới Loạn Táng cương, khi đến nơi thì cuộc bao vây tiễu trừ của tiên môn bách gia đã gần kết thúc.
Toàn bộ Loạn Táng Cương đều là hài cốt thối rữa cùng oán khí ngập trời không khống chế được.
Âm Hổ Phù sau khi bị tiêu hủy thì hóa thành các mảnh vụn rải rác khắp nơi, khiến tu sĩ các nhà thổn thức, tiếc nuối không thôi.
Trong Phục Ma động, chướng khí mù mịt cuồng hoan, những bản thảo, sáng chế đầy tâm huyết của chủ nhân Phục Ma động bị người người tùy ý giẫm đạp dưới chân, tranh nhau xâu xé, cướp bóc.
Mà người trên đầu quả tim của y, một thân huyền y ướt sũng máu, trên lưng cắm đầy mũi tên, chật vật nằm trên huyết trận khổng lồ trên mặt đất ở cửa động, giống như một con bạch hạc bị gãy cánh lăn vào trong vũng bùn.
Y nghe được có tu sĩ đang nói chuyện với người bên cạnh, nói rằng, thật không ngờ, hung thần ác sát Di Lăng Lão Tổ trong lời đồn kia, lại là một Khôn Trạch yếu ớt, xinh đẹp đến như vậy.
Mọi người chỉ vừa dùng tất cả linh khí để tấn công, trên lưng hắn cũng chỉ mới trúng mấy chục mũi tên thôi mà đã không động đậy gì được nữa rồi.
Mà nơi này căn bản chẳng có cái gì gọi là mấy vạn tinh binh Ôn cẩu đang xưng vương trong truyền thuyết cả, toàn bộ Loạn Táng Cương chỉ có duy nhất một mình hắn.
Hàm Quang Quân tay cầm Tị Trần, từng bước từng bước xuyên qua đám người tượng trưng cho chính khí lẫm liệt kia, yên lặng lắng nghe những câu từng chữ mà họ thốt ra.
Lần đầu tiên y cảm nhận được cái cảm giác thông thiên băng hải liệt*, hít thở không thông là như thế nào.
*Thông thiên băng hải liệt: hiểu nôm na là trời long đất lở á
Dù biết Di Lăng lão tổ đã thân mang trọng thương, có mọc cánh cũng khó thoát được, nhưng ấn tượng quá mức khủng bố về hắn vẫn khắc sâu vào tâm thức mỗi người, khiến không ai dám tiến lên phía trước.
Tu sĩ các nhà đang chỉa mũi kiếm về người hắn, bao vây hắn lại, chuẩn bị huyết sát thêm một đợt nữa.
Hàm Quang Quân đột nhiên bạo khởi, đẩy đoàn người dạt ra, lao về phía trước, một tay ôm lấy người đang nằm trên mặt đất, gắt gao bảo vệ người ấy vào trong ngực mình.
Ngụy Vô Tiện hai mắt khép chặt, mềm nhũn ngả vào trong ngực y, tóc đen tản ra, sắc mặt tái nhợt như ngọc, khóe miệng rỉ máu, vẻ mặt an tĩnh lại cô đơn.
Lam Vong Cơ cảm thấy như có ai đó đang dùng sức bóp chặt lấy trái tim y, mỗi nhịp thở là mỗi một cơn đau buốt đến rỉ máu tràn về, đau đến mức ngay cả một tiếng kêu cũng không tài nào bật thốt ra miệng.
Bên dưới khe hở giữa vạt áo rộng mà Ngụy Vô Tiện dùng cả thân mình để che chở, lặng lẽ chui ra hai đứa nhỏ lệ rơi đầy mặt.
Một đứa trong đó đã khóc đến gần như ngất xỉu, nhưng vẫn liều mạng che miệng lại để không phát ra âm thanh nào.
Đứa nhỏ còn lại dùng một đôi mắt hoa đào vô cùng quen thuộc nhìn về phía y, màu sắc thanh thiển lưu ly trong đôi mắt của đứa nhỏ lại như khắc một nhát dao vào trong tim y, vĩnh viễn không thể quên được.
*****************
Giang hàm nhạn ảnh mai hoa sấu, tứ vô trần, tuyết phi vân khởi, dạ song như trú.
(Trích từ tác phẩm Hạ tân lang – Vãn trụ phong tiền liễu của tác giả Lư Tổ Cao thời Nam Tống.
Tạm dịch nghĩa: Một hàng chim nhạn bay qua, bóng nhạn phản chiếu trên mặt sông, hoa mai ven sông ốm yếu điêu tàn, tứ phía không một hạt bụi, gió nổi tuyết bay, tuyết trắng tinh, ánh tuyết phản chiếu lên cửa sổ trong đêm một mảnh trong vắt, phảng phất như ban ngày.
Câu văn miêu tả cảnh tuyết ban đêm đẹp tuyệt trần, là thắng cảnh mỹ lệ nhân gian nhưng thế gian đẹp đến thế, ta nên cùng ai thưởng thức? Câu văn này đã mượn vẻ đẹp của cảnh khuya đêm tuyết để nói lên ước nguyện cùng tri kỷ lui về ẩn cư tránh hồng trần của tác giả.)
Đêm đã vào canh ba, ngoài phòng gió tuyết càng lúc càng lớn.
Trải qua một đêm chiến đấu đầy kích thích và mệt mỏi, đám tiểu bối Lam gia ở trong phòng của một quán trọ không tên nào đó, đóng chặt cửa sổ, vùi mình ngủ say trong chăn đệm ấm áp.
Bạch y tiên quân một mình ngủ ở cách vách, nghe tiếng gió tuyết rít gào từng cơn ở bên ngoài, càng lúc càng trằn trọc khó ngủ.
Buổi đêm ban nãy ở Đại Phạn sơn, tiếng sáo vỡ vụn kia chỉ kịp nghe được vài âm, lúc y vội vàng chạy tới thì người đã không còn ở đó nữa.
Lam Vong Cơ hỏi thăm chung quanh mới biết, tượng Thiên Nữ tác quái nơi đây đã bị tiểu Kim tông chủ hàng phục, mà khi ấy có một tu sĩ vô danh chưa bao giờ nghe nói đến, không biết làm thế nào triệu ra được Ôn Ninh, sau đó vị tu sĩ ấy bị Giang tông chủ mang đi rồi.
Chỉ dựa vào vài tiếng sáo rời rạc cùng vài tin đồn mơ hồ, y không dám tùy tiện nhận định, nhưng việc Giang Vãn Ngâm đích thân động thủ khiến y không khỏi nghi ngờ, chuyện ấy cứ quanh quẩn trong lòng y đến tận bây giờ, không cách nào bình tĩnh lại được.
Yêu tà ở Đại Phạn sơn đã được giải quyết, Vân Thâm gần đây cũng không có việc gì quan trọng, y mang theo tư tâm, cố ý dẫn đệ tử Lam thị ở lại một quán trọ ở gần Vân Mộng thêm một đêm, cũng tiện thể để cho đám nhỏ nghỉ ngơi, tịnh dưỡng sau buổi săn đêm mệt nhoài.
Ngoài cửa sổ, tiếng gió tuyết lại lớn hơn nữa rồi, bên ngoài phòng có người nhẹ nhàng gõ cửa.
Y cầm theo giá nến ra mở cửa, bên ngoài là một tiểu công tử cao đến ngang vai của y.
"Phụ thân..." Thiếu niên ngoài phòng chỉnh chu hành lễ, quần áo chưa giải, hiển nhiên vẫn còn chưa ngủ.
Thiếu niên mang một đôi mắt hoa đào, con ngươi thanh thiển lưu ly, ngày thường lúc nào cũng lạnh như băng, hiếm khi như lúc này được ánh nến óng ánh soi sáng, loáng thoáng lộ ra một chút mềm mại, nhu hòa.
Thiếu niên từ do dự hồi lâu, mới trầm giọng nói: "Nếu người vẫn còn băn khoăn thì cứ đi đi, nơi này đã có con với Tư Truy sư huynh rồi.
"
Hai cha con nhìn nhau không nói gì, nhưng A Ngọc của y luôn rất hiểu y.
Bạch y tiên quân gật đầu, khoác áo choàng một mình ra khỏi quán trọ, đi thẳng về hướng Liên Hoa Ổ, nghĩ, dù bị coi là cố tình gây sự đuổi ra cũng không sao, chỉ cầu có thể nhìn một cái, chứng thực nỗi nghi ngờ bấy lâu của mình.
Suốt dọc đường, tâm trạng của Lam Vong Cơ luôn tràn ngập kinh hỉ, rồi lại bàng hoàng lo âu, tâm trạng hết lên rồi lại xuống, cho đến khi một bóng người ngã xuống trong tuyết ở một góc hẻm hẻo lánh đập vào mắt y.
Có lẽ là một người lang thang nghèo túng, vô gia cư nào đó, vì không nơi nào để về mà phải nằm giữa trời đông tuyết rơi lạnh lẽo thế này.
Bao phủ trên người là một lớp tuyết thật dày, không biết người đó là còn sống hay đã chết.
Là tu sĩ có kim đan thì có lẽ sẽ không có gì đáng ngại, nhưng nếu là người bình thường, nằm trong gió tuyết cắt da cắt thịt lâu thế này chỉ có nước chết.
Y không kịp nghĩ nhiều, vội chạy tới đỡ người dậy.
Trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng đến tím tái vì lạnh của người nằm trong tuyết kia, trái tim y lập tức như muốn ngừng đập.
Là hắn, người trên đầu quả tim của y, người khiến y trằn trọc, bôn ba suốt một đêm không ngủ, là vong thê mà y tâm niệm nhung nhớ suốt mười ba năm trời!
Người mà y yêu, kiếp trước đã chịu quá nhiều khổ sở, bị người người gọi là tà ma ngoại đạo, hô đánh hô giết, bị nhốt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cuối cùng thân tàn sức kiệt, bệnh nặng qua đời, tiên môn bách gia ai nấy đều sợ xúi quẩy, tránh còn không kịp.
Vì vậy sau khi hắn chết đi, không tang lễ ma chay, bị qua loa đưa đi hỏa táng, cái gì cũng không lưu lại, một chút tro tàn cũng không còn để thờ cúng, niệm tưởng.
Hiện giờ người ấy lại lấy dáng vẻ trước khi lâm chung, chân chân thực thực xuất hiện trước mắt y.
Phía sau là đêm tối cùng gió tuyết vô tận, bạch y tiên quân đột nhiên thất lực quỳ xuống đất, khí huyết không khống chế được, ngược dòng trào lên.
Gặp lại một cách bất ngờ như vậy khiến y trở tay không kịp.
Ngụy Vô Tiện khoác trên người bộ gia phục vân văn cuối cùng khi còn sống, hiện giờ đã đơn bạc mỏng manh lại còn rách nát, mái tóc đen dài tản ra, hai mắt nhắm chặt, thần sắc thống khổ, hai chân để trần, thân mình chôn vùi trong tuyết khiến cả người hắn đông cứng lại như băng, làn da bị đông lạnh đến ửng đỏ, thậm chí hiện ra mờ mờ từng mảng xanh tím.
Từng giọt máu nhỏ xuống mặt đất đã kết thành hạt băng, bị tuyết mới phủ lên từ lâu, không biết hắn đã nằm giữa băng thiên tuyết địa này bao lâu rồi nữa.
Hàm Quang Quân cùng con trai hiện giờ đều có mỹ danh "phùng loạn tất xuất", đều là quân tử lòng dạ ngay thẳng, tế thế cứu người, trừ gian diệt hại, nhưng không ai biết, hối hận nửa đời của hai người toàn bộ đều tụ tập ở trên con người gầy yếu này.
Bạch y tiên quân cố nén đau đớn mãnh liệt trong từng nhịp thở của mình, không chút nghĩ ngợi liền cởi áo choàng chắn gió tuyết trên người mình xuống, quấn chặt lấy người đã tím tái vì lạnh kia, gắt gao ôm vào trong ngực mình, run rẩy đưa tay dò xét hơi thở của hắn.
Đã không còn nữa.
Loại cảm giác hãi hùng quen thuộc này một lần nữa lại ập đến, thật giống như trái tim đột nhiên bị ném lên cao, bay đến tận chín tầng trời, rồi đột ngột rơi xuống, bị giẫm dưới chân đay nghiền rồi lại nghiền nát.
Y lại vội vàng dò xét tâm mạch của Ngụy Vô Tiện, lúc này mới phát hiện, dưới lớp áo rách tan của người nọ có mấy chỗ da thịt bong tróc, rõ ràng là vết roi để lại.
Miệng vết thương huyết nhục lẫn lộn, chưa từng được xử lý qua, ven miệng vết thương loang ra từng mảng xanh tím, nhìn vô cùng đáng sợ, phía trên phát ra chút ánh sáng do tàn dư của linh lực lưu lại, là dấu vết của Tử Điện.
Sự hối hận của y đã vọt lên tới đỉnh điểm một lần nữa sau mười ba năm dài trầm lặng.
Y để khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của người nọ chôn ở trước ngực, lại đem đôi tay như băng ngọc kéo vào trong vạt áo, áp lên lồng ngực ấm áp của mình, triệu ra Tị Trần, ôm người vội vã rời đi.
Người trong lòng đã không còn hơi thở, tâm mạch suy yếu vô cùng, tính mạng bị đe dọa một cách nghiêm trọng.
Sự tra tấn đau đớn đến hãi hùng từng trải qua mười ba năm trước khiến y sợ hãi, ám ảnh không thôi.
Lam Vong Cơ ra sức thúc giục Tị Trần, một chút cũng không dám chậm trễ, một đường hối hả ngự kiếm bay về Vân Thâm.
Xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng ồn ào xôn xao, át đi tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài.
Từng ngọn đèn, ánh đuốc nối đuôi nhau thắp sáng từng con đường, góc phố ở Vân Mộng, là tu sĩ Giang gia, thân khoác tử y, vội vàng kết đội tìm người.
Nửa đêm, Giang tông chủ một thân đầy mùi rượu, ôm trong lòng lớn lớn bé bé băng gạc cùng một đống thuốc trị thương, nổi điên chạy khắp Liên Hoa Ổ, phát động toàn bộ môn sinh có mặt tại đây ra ngoài tìm một người, nhưng lại run rẩy nói không nói rõ cho họ biết đó là ai.
Có người đoán chính là vị quỷ tu ban nãy bị Giang tông chủ mang về, có lẽ do chịu không nổi roi hình nên chạy trốn rồi.
Các môn sinh bối rối đối thượng với thần sắc hoảng loạn chưa từng có của tông chủ nhà mình, cuống quýt nhận lệnh, ai nấy đều vờ như chưa từng thấy nước mắt đang chực trào trong đôi mắt đỏ ngầu kia.
Một cơn gió lạnh thổi qua mang theo hoa tuyết đầy trời, Giang Trừng giật mình tỉnh táo lại, đến bây giờ mới ý thức được mình đã làm cái gì.
Người ấy dùng cơ thể lúc trước của mình để trùng sinh, sinh thời đã là đang trong cơn nguy kịch, chỉ còn chút hơi tàn.
Bây giờ hắn là một thân bệnh tật, làm sao có thể chịu nổi Tử Điện của mình chứ?
*******************
Tuế mộ âm dương thôi đoản cảnh, Thiên nhai sương tuyết tế hàn tiêu.
Dịch: Cuối năm ngày tháng trôi nhanh quá, Sương tuyết đêm khuya bớt lạnh lùng
(Trích từ bài thơ Các Dạ của nhà thơ Đỗ Phủ thời Đường
Dịch nghĩa: Cuối năm, ban ngày càng lúc càng ngắn, trời đông giá rét, tuyết đã ngừng rơi, ban đêm ánh tuyết chiếu hạ, sáng như ban ngày.
Cảnh tuyết đêm hoang vắng, lạnh lẽo trong lúc chuyển giao năm cũ sang năm mới khiến người ta không khỏi bồi hồi xúc động.
Bài thơ này được viết vào năm 766 ở Quỳ Châu, khi ấy Trung Quốc loạn lạc, chiến tranh liên miên.
Mà bạn của Đỗ Phủ là Lý Bạch, Nghiêm Võ, Cao Thích Đẳng đều lần lượt ra đi.
Cảm phục quá khứ, tức cảnh sinh tình, ông đã viết bài thơ này.)
Lại là một đêm giao thừa, Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng nhiễm chút hỉ khí tân xuân của nhân gian, yên bình hòa hợp.
Hàm Quang Quân bế quan được ba năm nay đã xuất quan.
Vết giới tiên sau lưng đã kết vảy, trong đêm tối ẩm ướt lạnh lẽo có chút ngứa ngáy khó nhịn, nhưng có đau, có ngứa đến mức nào đi nữa cũng không bằng nửa phần đau lòng, ngứa ngáy, khó nhịn trong lòng.
Nhà trúc long đảm hoa vô cùng âm u hoang vắng, tuyết phủ đầy mái hiên cũng không ai buồn quét dọn.
Một bóng lưng nho nhỏ, cô đơn mà bướng bỉnh, lặng lẽ đứng trước cửa gian nhà trúc ấy, chồng chéo, đan xen với hình ảnh thời thơ ấu của y.
"A Ngọc..." Lam Vong Cơ nhẹ giọng gọi.
Tiểu công tử tên Lam Ngọc, mang theo tên người ấy đặt mà dần trưởng thành, nhoáng một cái, từ một bé con chỉ biết khóc, nay đã trưởng thành thành một tiểu công tử phấn điêu ngọc trác.
Gia bào Cô Tô Lam thị trên người vô cùng chỉnh tề, mạt ngạch vân văn nho nhỏ buộc ngay ngắn giữa trán, giữa mày loáng thoáng, sơ lộ ra thần thái kinh hồng phi dương năm nào của người ấy, nhưng lại không giống như hắn, ngày thường rất ít khi cười.
Tiểu công tử đứng yên tại chỗ, quay đầu nhìn y, trong ngực có một con thỏ nhỏ trắng như tuyết, hốc mắt ửng đỏ nhưng vẫn cố nén không rơi lệ, cố chấp gằn từng chữ nói:
"Phụ thân, con đến thăm a nương."
Ba năm trước, khi tiên môn bách gia bao vây tiễu trừ Loạn Táng Cương, Ngụy Vô Tiện đã dùng huyết tế huyết trận, liều mạng tiêu hủy Âm Hổ Phù, nên bị trọng thương, thúc thủ bị bắt.
Một mạch Ôn gia cùng phu thê Kim Tử Hiên lại biến mất không chút dấu vết.
Mặc dù toàn bộ chứng cứ quan trọng đều thiếu trước hụt sau, nhưng sau đó, "chính khí lẫm liệt" tiên môn bách gia vẫn tuyên án, Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện tâm tính ác độc, tu tập tà đạo, tàng trữ gian tà cùng Âm Hổ phù, vô cơ sát hại tính mạng người khác, tội ác tày trời.
Để tránh gây họa cho nhân gian, nên giết ngay tại chỗ, phong ấn linh hồn trong Tỏa Hồn trận, vĩnh viễn không được luân hồi.
Chỉ một mình y tin tưởng vào phẩm chất cao khiết của Ngụy Anh, thỉnh cầu điều tra kỹ việc này, vì thế mà đả thương ba mươi ba vị Lam thị tiền bối ngăn trở chuyện này.
Về sau, phía các trưởng lão cũng nhún nhường, Cô Tô Lam thị đứng ra bảo đảm với bách gia sẽ có lời giải thích tương xứng cho bọn họ.
Một mặt Lam thị bảo vệ Ngụy Vô Tiện ở nhà trúc long đảm hoa, một mặt tuyên bố với bên ngoài là cầm tù Di Lăng lão tổ ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, vĩnh viễn không được ra ngoài.
Chuyện Lam Vong Cơ và Ngụy Anh kết đôi với nhau là cơ mật của Lam thị, sau khi Lam Nguyện và Lam Ngọc nhập gia phả, một năm chỉ cho phép đứa nhỏ bí mật đến thăm a nương của mình một lần.
Y thầm cảm khái, thế sự quả nhiên luân hồi vô thường, bi kịch của đời trước, đời này lại tiếp diễn.
Ba năm sau đó, Lam Vong Cơ vì thụ giới tiên mà trọng thương khó đi lại, bị bắt phải đóng cửa bế quan, một mình nuôi dưỡng ấu tử ở Tĩnh thất, giao thừa đêm nay là lần đầu tiên gặp lại của hai người sau ba năm cách biệt.
Ba năm qua, đêm đêm mộng tỉnh, y từng vô số lần mộng tưởng giây phút được tương ngộ, khiến bản thân vui mừng, mỉm cười đến rơi lệ.
Nhưng khi cánh cửa nặng nề ấy mở ra, Lam Ngọc từ phía sau y như một cơn gió bay nhào vào trong lồng ngực người nọ, y liền cảm thấy hết thảy mọi ảo cảnh trong mộng đều thật ảm đạm thất sắc, không rực rỡ bằng một phần vạn cảnh sắc trước mắt, thế gian này dường như cũng không còn gì để nuối tiếc nữa.
Trong nhà vô cùng sạch sẽ, trống rỗng, không có đồ nội thất, vật dụng gì cả, không đốt than, cũng không có đèn.
Người ấy nằm dựa vào đầu giường, trên người chỉ choàng lên một tấm chăn mỏng, một thân bạch y vân văn cột lỏng lẻo che trên người, tóc đen mềm mại như suối hoa, ánh tuyết phản chiếu ngoài sân từ khe cửa sổ truyền vào, miễn cưỡng cho căn phòng này một ít ánh sáng.
Người tựa trên giường giang rộng hai tay, nheo mắt mỉm cười, mặt mày ôn nhu, linh động sáng lên.
"Tiểu Tuyết Hoa."
Lam Ngọc nghe thấy a nương gọi tên mình, liền buông thỏ trắng trong tay xuống, liều mạng chui vào trong lồng ngực của hắn, bao nhiêu cố gắng trước đó trong nháy mắt đều sụp đổ, gào khóc ầm trời, dụi hết nước mắt vào vạt áo trước ngực, ôm cứng lấy eo của hắn không chịu buông tay.
Người nọ bật cười, cổ tay gầy gò trắng xanh vòng qua bả vai đứa nhỏ, ôm lấy cậu, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh tóc của cậu, khẽ vỗ vỗ vào lưng của con trai mình.
"Ngọc nhi không khóc, không khóc nữa nè.
Hôm nay là sinh nhật của con mà, tiểu thọ tinh* không được rơi nước mắt đâu nha."
*thọ tinh: người có sinh nhật vào ngày hôm đó.
Thanh niên áo trắng sắc mặt như tuyết, một thân thanh hàn lãnh cốt gầy yếu, triền miên trên giường bệnh, vô lực đứng dậy, nhưng khi ôm con trai của mình lại cười đến thỏa mãn, vui vẻ vô cùng.
Lam Vong Cơ đứng xa xa ở cửa nhìn hai người bọn họ, nội tâm chua xót đến cực điểm.
Ngôn Tình Sủng
Y không hề nói về vết thương ba năm qua của mình, hắn cũng không hề nói về bệnh tật ba năm qua của mình, cứ vậy mà nhìn nhau, trong mắt hai người, đều là hình bóng của nhau.
"Lam Trạm, " người nọ nằm ngửa trên giường, ôm đứa nhỏ vào lòng, mở miệng gọi y, giọng điệu suy yếu lại nhẹ nhàng: "Ngươi lại đây, xem Ngọc nhi của chúng ta này.
"
Lam Vong Cơ ngồi ở cạnh giường, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng ôm hắn và con trai vào trong ngực.
Cơ thể Ngụy Vô Tiện đơn bạc, lạnh lẽo như băng, thất lực trượt người xuống, gối đầu lên khuỷu tay y, cong môi khẽ cười, hơi nghiêng đầu, cách lớp áo, dùng môi cẩn thận chạm vào vết giới tiên sau lưng y.
"Ta đều biết cả, vốn muốn nói xin lỗi, cũng muốn nói cám ơn ngươi..."
Lam Vong Cơ trong lòng lo sợ không yên, đột nhiên sợ hãi dâng lên đến tột đỉnh.
"Suy nghĩ ba năm, bây giờ rốt cuộc có thể nói cho ngươi biết..."
Giọng nói của Ngụy Vô Tiện càng lúc càng nhỏ, đôi mắt hoa đào thanh triệt, sáng trong như lần đầu tương ngộ, trong mắt chậm rãi trút xuống lưu quang.
"Lam Trạm, tâm ta duyệt ngươi."
Sau này y mới biết, Ngụy Vô Tiện ba năm qua bị bệnh rất nặng.
Nửa đời trầm luân, vết thương cũ vết thương mới chồng chéo lên nhau, trong lòng tích tụ tâm sự, buồn bực tuyệt vọng, vốn nên sớm rời khỏi thế gian này.
Nhưng vì để nói một câu với người đó mà kéo một thân bệnh tật còn chút hơi tàn, cô đơn tịch mịch chờ y ròng rã suốt ba năm.
Hiện giờ chấp niệm đã giải, khí tẫn lực tàn, giống như bông hoa tuyết ngoài cửa sổ kia, nhẹ nhàng rơi xuống đất, lặng lẽ hòa mình vào màn đêm giao thừa, tan thành nước, trở về với đất mẹ.
Chỉ còn lại y, ôm lấy thân hình đang dần lạnh đi của người mình yêu, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống như mưa.
Mà Tiểu Tuyết Hoa của bọn họ ở trong ngực hai người khóc đến rung trời tối đất, khóc đến tê tâm liệt phế.
TBC
- ---------------------
Ngụy Vô Tiện ở Lam gia thật sự rất thê thảm.
Nhà trúc long đảm, giữa mùa đông tuyết rơi mà Ngụy Vô Tiện chỉ mặc một tấm áo mỏng, đắp một tấm chăn mỏng, trong phòng không hề có than để sưởi ấm, đến đèn cũng không hề có, đãi ngộ thật thê thảm.
Đường đường là Lam gia, dòng dõi thư hương xem trọng lễ nghĩa, vậy mà người chết không có nổi một tang lễ ma chay, qua loa hỏa thiêu.
Theo quan niệm hồi xưa ở Trung Quốc, người chết mà hỏa thiêu thì sẽ khiến người đó linh hồn nóng cháy, không được an nghỉ, ngay cả phần mộ chôn, theo phong thủy còn phải tránh mặt trời chiếu vào trực tiếp, huống chi là trực tiếp hỏa thiêu, phải nói là chết không toàn thây, vô cùng thất đức.
Bởi vậy hồi xưa mới có chuyện bán thân chôn cha, chôn mẹ á, dù có bán thân, người ta cũng muốn mua quan tài, để người thân nhập thổ vi an.
Ngẫm lại, khi Tiện trùng sinh, trên người vẫn là bộ đồ mỏng manh trước khi chết, chứng tỏ đến áo liệm, thậm chí là một bộ đồ đường hoàng, Lam gia cũng không thèm chuẩn bị cho Tiện, dù gì Tiện cũng đã sinh cho Lam gia một đứa con trai của dòng chính trực hệ, để chết một cách khó coi như vậy, quả thật uổng cho một tiên môn thế gia.
Uầy, như tui đã spoil trước đó, không phải là cứ chết là hết đâu, Lam gia còn ở sau lưng Trạm làm nhiều "chuyện tốt" với Tiện lắm, mọi người cứ chờ đi!