Đông nghi mật tuyết, hữu toái ngọc thanh.
(Trích "Hoàng Châu tân kiến tiểu trúc lâu ký" của tác giả Vương Vũ Xưng thời Bắc Tống.
Dịch nghĩa: Mùa đông tuyết rơi dày, nghe có tiếng ngọc vỡ.
Tác phẩm ca ngợi về cây trúc, cũng như mô tả chi tiết về nhà trúc một cách tinh tế thông qua âm thanh chứ không phải là hình ảnh, như là tiếng nước chảy trong nhà, tiếng ngọc vỡ trong đêm tuyết.
Tác giả mượn hình ảnh cây trúc để thể hiện nhân cách thanh cao, tâm hồn trong sạch, sự khiêm nhường của quân tử, dù cho thân phận thấp hèn, nhưng tấm lòng lại rộng mở, cao cả.
Nhà trúc cũng là nơi gửi gắm, che giấu nỗi buồn, nỗi cô đơn, đồng thời gửi gắm sự lạc quan, niềm tin bất khuất vươn lên khỏi nghịch cảnh của con người.)
Tĩnh thất nửa đêm mà đèn đuốc sáng trưng.
Bạch y tiên quân gấp gáp chuẩn bị nước nóng, cũng không rảnh cởi quần áo hay xử lý vết thương gì cả, vội vàng trực tiếp ôm thê tử đã bị lạnh đến đông cứng của mình ngồi vào thùng tắm, ôm chặt người ấy vào lồng ngực ấm áp của mình.
"Ngụy Anh, Ngụy Anh..." Hơi nóng bốc lên mù mịt, y không ngừng gọi tên thê tử của mình, hôn lên gò má đỏ bừng vì lạnh của hắn, cố gắng đánh thức ái nhân, ở bên tai hắn không ngừng tha thiết gọi: "Đừng đi, ở lại với ta, đừng đi, xin ngươi, đừng đi..."
Miệng vết thương còn đang rỉ máu, loang ra khắp mặt nước, hơi lạnh trên người hắn dần tan đi, thay vào đó là cơn nóng đến bỏng tay, càng lúc càng tăng cao.
Nước nóng trực tiếp xối thẳng vào vết roi của Tử Điện, Ngụy Vô Tiện đau đến run lên, phun ra một ngụm máu lớn, nheo đôi mắt hoa đào lại.
Nhìn đến bên cạnh mình là Lam Vong Cơ, hắn cũng không kinh ngạc, bất giác nhoẻn miệng cười.
Kinh diễm như tuyết trung xích mai*, thân thể lại mềm nhũn vô lực đến không ngờ.
*tuyết trung xích mai: mai đỏ trong tuyết
Lam Vong Cơ cảm thấy, tim như đông cứng lại.
"Lam Trạm..." Người ấy yếu ớt gọi tên y, lại hôn lên cổ y, giọng nói nhẹ tựa lông hồng, không nghe ra người ấy có chút sợ hãi gì trước cái chết đang cận kề cả.
"Nếu không vì ta, họ sẽ không chết.
Mặc kệ bao nhiêu năm, bao nhiêu đời đã qua, ta vẫn là một tội nhân.
Chúng ta đều đã thử qua hết rồi, còn chưa rõ nữa sao..."
"Ta phải đi, Lam Trạm, ta không nên quay lại, ta không muốn quay trở lại đây nữa..."
Không biết bắt đầu từ khi nào, y chỉ có thể ôm hắn mà rơi lệ.
Ngụy Vô Tiện nói không sai, bọn họ phải cố kỵ quá nhiều thứ, nhân nghĩa đạo đức, vinh nhục gia tộc, tiền đồ ấu tử...!Kiếp trước hai người thực sự đã cố hết sức rồi, nhưng mọi thứ dường như vẫn luôn đi theo chiều hướng tồi tệ nhất của nó, không tài nào tránh khỏi.
Ngụy Vô Tiện kép hai mắt lại, chút huyết sắc trên gương mặt trắng như ngọc kia dần dần rút đi, đột nhiên an tĩnh như một tôn thần phật không chút tình cảm.
Lam Vong Cơ đột nhiên vô cùng sợ hãi, sự kinh hoàng tột độ ấy bao phủ lấy trái tim của y, toàn thân không khống chế được mà run rẩy.
Sợ người ấy lại biến mất trước mặt y một lần nữa, sợ bi kịch của kiếp trước lại tái diễn một lần nữa trong khoảnh khắc này.
Y nghe thấy giọng nói của mình, nghẹn ngào khẩn cầu:
"Ngụy Anh...Làm ơn...!Đừng đi...Xin ngươi, hãy ở lại đây đi mà..."
Bên ngoài Tĩnh thất đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, xôn xao.
Tình huống vừa rồi quá nguy cấp, Lam Vong Cơ không chút dè dặt cấp tốc ôm người ngự kiếm đi thẳng vào Vân Thâm, tất cả các môn sinh đều nhìn thấy, Di Lăng lão tổ bị hỏa thiêu ẩn tích mười ba năm trước bây giờ đột nhiên xuất hiện trở lại, việc này nhanh chóng kinh động đến các trưởng lão của Lam thị.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lam tông chủ có tâm muốn bảo hộ, nhưng cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể ở trước cửa liều mạng ngăn cản Lam lão tiên sinh đang muốn xông vào Tĩnh thất, đồng thời lén làm ra chút tiếng động để nhắc nhở người bên trong.
Lam Vong Cơ biết sự tình đã bại lộ, nhưng y đã sớm không còn xúc động, kinh hoảng, bốc đồng như mười ba năm trước nữa.
Y ôm ái nhân đã hôn mê ra khỏi thùng tắm, choàng kín lại bằng một tấm áo lông chồn thật dày, đặt lên giường, rồi lại đắp lên người hắn một tấm chăn gấm mềm mại nữa, lò sưởi trong phòng được đốt lên mức nóng nhất, tất cả chỉ vì để người đó có thêm chút ấm áp giữa đêm đông lạnh giá này.
Nhìn khuôn mặt an tĩnh đang ngủ say kia, y đặt một nụ hôn nhẹ nhàng mà sâu đậm lên trán hắn, rồi xoay người đi ra khỏi Tĩnh thất.
Gió tuyết bên ngoài thê lương gào thét, nhưng trong viện của Tĩnh thất này lại lặng yên không một tiếng động.
Bạch y tiên quân, tay cầm Tị Trần, đối mặt với tu sĩ đồng tộc, trưởng bối cùng huyết thống với mình, vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng.
"Vong Cơ!" Lão nhân gia ngài đứng ngoài trời, cách một tầng gió tuyết, run rẩy lớn tiếng quát y, tóc mai râu dài đều nhiễm tuyết, tựa như chỉ một đêm mà đã già nua bạc đầu: "Ngươi thật sự muốn trắng đen bất phân, đi vào vết xe đổ của ngày trước sao? Ngụy Anh kia chính là cái thứ tà ma ngoại đạo, lần này sống lại không biết đã dùng thứ pháp thuật yêu ma quỷ quái gì! Hắn quen thói mị hoặc lừa gạt, ngươi là bị ma quỷ ám ảnh rồi.
Lam Ngọc năm đó chính là một sai lầm! Ngươi cần gì phải cố chấp như vậy chứ? "
Lam Vong Cơ một chữ cũng không nghe lọt, lạnh lùng rút kiếm, hình ảnh kiếp trước kiếp này, cứ hiện lên trước mắt y, vô hạn chồng chéo lên nhau.
Không biết hai bên đã giằng co được bao lâu, cửa Tĩnh thất đột nhiên mở ra.
Biến số duy nhất mà y không ngờ, chính là Ngụy Vô Tiện đã tỉnh lại.
Hắn đỡ khung cửa run rẩy đi ra, một thân gia phục màu trắng, khoác lên mình một thân thể lung lay sắp đổ, tóc đen ướt đẫm, miệng vết thương chảy máu, mang theo ánh mắt nghi kỵ, địch ý của mọi người, nhận lấy Tị Trần vừa ra khỏi vỏ từ tay Lam Vong Cơ, thất lực quỳ xuống đất, mặt đất dưới gối trong nháy mắt liền loang ra một màu đỏ của máu tươi.
Thanh niên áo trắng ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh lại kiên định:
"Lam lão tiên sinh, Lam Trạm không sai, A Ngọc không sai."
"Lần này sống lại chỉ là ngoài ý muốn, Ngụy Anh dám làm dám chịu, tội không thể trả hết.
Chỉ cầu được chết, vĩnh viễn không luân hồi.
"
Dứt lời, hắn dùng hết chút khí lực cuối cùng, đưa Tị Trần lên cổ, thẳng tay cắt xuống.
Cả người Lam Vong Cơ như rơi xuống vực sâu vạn dặm, hai mắt mở to như muốn nứt ra, trơ mắt nhìn người mình yêu máu tươi phun trào.
Y vội vàng đỡ lấy bạch y thanh niên đang ngã xuống kia, hai tay gắt gao đè lên vết thương đang chảy máu không ngừng trên cổ hắn.
Lần này, y thiên hộ vạn hộ hết sức kín kẽ, muốn bù đắp hết thảy mọi tiếc nuối kiếp trước, muốn bảo vệ hắn một đời bình an vui vẻ, nhưng thật ngờ, người ấy lại đột nhiên buông tay, thà ngọc vỡ còn hơn ngói lành, một lòng muốn chết.
"Nương!!!!!!!!"
Một bóng áo trắng hoảng hốt kinh hô bay ra, nhào tới ôm lấy Ngụy Vô Tiện.
Lam Ngọc cuối cùng cũng không yên lòng, giao cho Tư Truy sư huynh nhiệm vụ coi sóc đồng môn, một mình ngự kiếm trong đêm chạy về Vân Thâm.
Vừa về tới nơi liền trông thấy người mà cậu mong nhớ suốt mười ba năm qua, vẫn là bộ dáng trẻ tuổi, ôn nhu, yếu ớt nhưng vẫn rất xinh đẹp trong trí nhớ, nhưng giờ đây toàn thân lại đẫm máu, tính mạng như chỉ mành treo chuông.
"Đừng đi! Người đừng đi mà! Con cùng phụ thân chờ người rất lâu rồi, đừng bỏ chúng con lại một mình mà..."
Lam Ngọc năm nay đã mười sáu tuổi, khi còn rất nhỏ đã tận mắt chứng kiến thân mẫu qua đời, vậy nên cậu cũng trưởng thành hơn nhiều so với đám bạn cùng trang lứa.
Cậu ngày thường ít khi nói cười, thanh tâm quả dục, không vui không buồn, tính tình còn lạnh lùng, quạnh quẽ hơn so với Hàm Quang Quân nữa.
Cậu con cháu thân truyền trực hệ của Cô Tô Lam thị, nhưng lại rất ít người biết thân phận mẹ ruột của cậu, chỉ biết cậu từ nhỏ đã cùng Hàm Quang Quân trừ gian giệt ác, giúp đỡ kẻ yếu, phùng loạn tất xuất, thiên tư trác tuyệt, cần cù hiếu học, tuổi còn nhỏ mà đã trở thành tấm gương mẫu mực của con cháu thế gia.
Càng không ai biết được, thiếu niên bình sinh chỉ có ba lần không khống chế được mà khóc rống, tất cả đều là vì Ngụy Vô Tiện.
"......!Người...!lần nào cũng là không từ mà biệt...!ở Bất Dạ Thiên cũng thế, ở nhà trúc Long Đảm hoa cũng thế...!mười ba năm, đã mười ba năm rồi...!Ngày đó chính là sinh thần của A Ngọc mà...!Sao người có thể nhẫn tâm như vậy được chứ? Ngươi không thể đi...!Nương!!! Thiếu niên thất thanh gào khóc lên án.
A Ngọc, Ngọc nhi...
Gió tuyết càng lúc càng lớn, Ngụy Vô Tiện thất lực ngã vào trong ngực của Lam Vong Cơ, bên tai ầm ầm nổ vang, cả người rét run, ánh mắt đã tan rã.
Hắn mông lung mở mắt ra, đôi mắt hoa đào lướt qua thiếu niên xa lạ kia, rồi nhìn về phía chân trời xa xăm.
Một bông tuyết rơi xuống, cũng giống như ngày mà hài tử yêu dấu của hắn ra đời, hắn dùng hết toàn bộ khí lực, giơ tay nhẹ nhàng phất đi bông hoa tuyết đang dính trên chóp mũi như ngọc kia, trong miệng lẩm bẩm thì thào:
"Tiểu Tuyết Hoa..."
*******************
Chung Nam âm lĩnh tú, Tích tuyết phù vân đoan.
Dịch: Đỉnh Chung Nam tráng lệ, Tuyết phủ như mây giăng
(trích "Chung Nam vọng dư tuyết" của tác giả Tổ Vịnh thời Đường.
Dịch nghĩa: Mạt bắc núi Chung Nam tuyệt đẹp, tuyết trắng trên núi dường như được nối với những đám mây mà lơ lửng trên bầu trời.
"Tuyết trên mây" lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, khiến ta có cảm giác phiêu phiêu, bay bổng.
Câu thơ cũng thể hiện khí phách hiên ngang của núi Chung Nam, sừng sững đứng giữa mây trời.
Nói chung, một câu thơ đầy sự tươi đẹp và lạc quan)
Không có cảm giác hư không lạnh lẽo như trong đêm đen vô tận khi đã chết, cũng không biết đã qua bao lâu, khi Ngụy Vô Tiện mở mắt tỉnh lại lần nữa thì phát hiện, mình đang an ổn nằm trên giường, lại bị hai người đang ngủ bên cạnh gắt gao ôm vào trước ngực.
Lò sưởi trong Tĩnh thất đỏ lửa ấm áp, cửa sổ gỗ điêu khắc hoa văn đẹp đẽ hé ra một khe hở nhỏ để thông khí, ánh tuyết lấp lánh phản chiếu lên lớp giấy dầu trên cửa sổ, chiếu sáng khắp căn phòng.
Xuyên qua khe hở trên cửa sổ có thể thấy rõ cảnh tuyết rơi, mây sương mờ mịt giăng kín đỉnh núi ở xa, chậm rãi lượn lờ trôi về phía chân trời.
Toàn tâm toàn thân hắn đều chìm trong chăn nhung mềm mại, cả người vẫn đau đớn mệt mỏi như cũ, nhưng lại cảm thấy vô cùng thoải mái, cả người đều thanh tân, ấm áp.
Khí tức ấm áp mang theo hương đàn hương, từng đợt từng đợt chậm rãi phà vào sau cổ.
Phu quân của hắn từ phía sau ôm lấy hắn, bao phủ toàn bộ cơ thể của Ngụy Vô Tiện.
Bệnh tật tích lũy năm này sang tháng nọ khiến thân thể hắn gầy yếu suy nhược, ban đầu vốn có thể sánh vai cao xấp xỉ nhau, bây giờ hắn so với y lại nhỏ hơn một vòng, giống như một con mèo đen nhỏ mềm mại, ngoan ngoãn cho người khác ôm lấy.
Lam Vong Cơ quấn lấy chân tay hắn, nắm lấy hai tay của hắn, nhốt hắn vào trong ngực mình.
Mà phía trước của Ngụy Vô Tiện là một thiếu niên vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, cậu vùi đầu gối lên ngực hắn, hai tay gắt gao ôm chặt thắt lưng của hắn.
Tư thế này của ba người bọn họ hẳn là đã duy trì rất lâu rồi, cả người Ngụy Vô Tiện có chút tê cứng, nghiêng người khẽ nhúc nhích, hai người chỉ ngủ nông áp sát bên cạnh liền bừng tỉnh.
Thấy ái nhân đã tỉnh lại, người phía sau trầm thấp gọi tên hắn, hỏi hắn cảm thấy thế nào, lại đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ cho hắn.
Thấy thê tử có chút sững sờ, tựa hồ còn chưa kịp phản ứng, liền ôm hắn càng chặt hơn một chút, vuốt ve sau đầu hắn, nhẹ nhàng an ủi.
Mà thiếu niên trước người tay chân luống cuống buông đôi tay đang ôm chặt lấy eo của hắn ra, thật cẩn thận đứng dậy dò xét một lượt các vết thương, băng gạc trên người hắn, xác nhận không bị nứt vỡ hay chảy máu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau một hồi loay hoay qua lại, thiếu niên tuấn lãng kia mới dám nhìn thẳng vào hai mắt của Ngụy Vô Tiện, tuy đã cố gắng duy trì bộ mặt lạnh như băng thường ngày, nhưng hốc mắt vẫn là đỏ lên.
Giọng nói cậu có chút rầu rĩ, mang theo ý tứ trách cứ cùng ủy khuất:
"Người đã hôn mê ba ngày, sốt cao không hạ, vết thương chảy máu không cầm lại được, nửa đêm nguy cấp tưởng không qua khỏi tới mấy lần, con cùng phụ thân bị dọa cho sợ muốn chết, cho rằng thiếu chút nữa lại đánh mất người..."
Thiếu niên áp gò má lên ngực hắn, giống như vô cùng tham luyến hơi ấm nơi đó.
"Con rất nhớ người, a nương."
Lời vừa nói ra, Ngụy Vô Tiện đối với đứa con trai tựa hồ như chỉ trong một đêm mà cao lớn trưởng thành đến thế này, vô cùng xúc động, trong nháy mắt, nước mắt liền rơi xuống.
"A Ngọc, Ngọc nhi...Tiểu Tuyết Hoa? "
Ngụy Vô Tiện bị vây ở giữa hai người, kinh hỉ vừa qua, nỗi bàng hoàng áy náy xông lên, khiến cả người không khống chế được mà phát run.
Cách biệt thế gian mười ba năm, chuyện cũ tiền trần, hắn khinh thường đôi co qua lại, cảm thấy chỉ cần không thẹn với lương tâm thì có thể thanh giả tự thanh.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của Giang Trừng và sự chỉ trích của Lam Khải Nhân, hắn hiểu ra, tội nghiệt trên người và ác ý của thế nhân này đối với hắn chỉ tăng chứ không giảm, dù hắn làm cái gì cũng không bù đắp lại được, có chết bao nhiêu lần cũng không đáng tiếc, từ đó về sau đều là cảm giác hít thở không thông, thất vọng bất lực.
Hắn thực sự mệt mỏi lắm rồi.
Kiếp trước vì tiền đồ của Lam ngọc, vì trả lại ơn nghĩa, hồi đáp tình yêu cho Lam Trạm, hắn trả giá bằng tự do của mình, cam nguyện bị nhốt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cả đời.
Về sau Ngụy Vô Tiện mới biết, Lam Ngọc bị cưỡng chế trông coi, không cho tới gần hắn, Lam Trạm vì bảo vệ tính mạng của hắn mà chịu ba mươi ba đạo giới tiên.
Đứng trước tình thâm, ơn nghĩa nặng nề như thế, hắn chỉ có thể bức bách mình cố gắng sống sót.
Một mình một người bị nhốt trong nhà trúc Long Đảm, bốn bề là một màu đen tĩnh mịch, vết thương không người chăm sóc càng ngày càng nghiêm trọng, cho đến khi hắn không thể đứng dậy cử động được nữa, như một con hạc yêu thích bay lượn tự do, bị người ta bẻ gãy cánh, bị khóa lại ở bốn góc giường.
Hắn ngày ngày chỉ mong tới đêm giao thừa, ngóng trông Lam Trạm cùng A Ngọc của hắn mở cánh cửa kia bước vào...!Những ngày trộn lẫn giữa hy vọng và vô tận tuyệt vọng như vậy, quả thật là sống không bằng chết.
Đây là một tử cục (cục diện chết, không lối thoát).
Về mặt đạo nghĩa, hắn không thể sống, hắn không thể tha thứ cho chính bản thân mình, nhưng hắn lại như cái xác không hồn, mang theo gông xiềng, cố gắng sống sót.
Đêm đó, trái tim tĩnh mịch như đã chết của hắn bỗng như bừng tỉnh đại ngộ, bỏ chồng bỏ con, một lòng tìm chết để chuộc tội, nhưng cũng...
"Xin lỗi...!Lam Trạm...!Ngọc nhi...!Ta không biết...!Ta không biết rốt cuộc mình nên làm cái gì bây giờ..."
Lam Vong Cơ yên lặng vuốt vuốt lên lưng hắn để an ủi, ý bảo không phải lỗi của hắn, một bên lại nhẹ nhàng hôn lên băng gạc đang quấn quanh cổ hắn.
Bên dưới lớp băng gạc ấy là một vết thương chí mạng: Khi đó, Ngụy Vô Tiện đã hoàn toàn tuyệt vọng, thật sự hạ tử thủ với bản thân mình.
Cũng may khi đó thân thể hắn suy yếu, một kiếm cắt xuống, lực đạo không đủ, vết thương không sâu, hơn nữa miệng vết thương được xử lý kịp thời, lại bồi thêm linh dược trăm năm của Lam thị, vậy nên miễn cưỡng nhặt về cái mạng này, bằng không ba người lúc này lại một lần nữa âm dương cách biệt nữa rồi.
Thân thể Ngụy Vô Tiện đã suy yếu đến cực điểm, kiếp trước một thân đau bệnh không hề thuyên giảm, kiếp này lại bồi thêm một thân chồng chất vết roi Tử Điện, chịu lạnh giữa trời gió tuyết suốt một đêm, đã vậy tinh thần còn treo gông xiềng ác ý của miệng lưỡi thế nhân, dù làm thế nào tâm cũng không an được, tình trạng hiện giờ của hắn càng thêm yếu ớt, hung hiểm.
Bây giờ tâm tình chỉ thoáng dao động thôi mà hắn đã cảm thấy tim phổi đau nhói, cả người rét run, ho khan khó thở, khóe miệng rỉ máu.
Lam Vong Cơ thấy thế, vội vàng ôm thê tử của mình vào lòng, thuận khí trấn an, lại cầm lấy chăn gấm trên giường choàng lên người hắn để giữ ấm, gọi A Ngọc đi chuẩn bị thuốc.
Lam Ngọc cực kỳ hiểu chuyện, nhịn xuống nước mắt không khóc, xoay người bưng canh thuốc vẫn luôn dùng linh lực để giữ ấm ở đầu giường, vững vàng đút từng muỗng cho hắn, lại cầm khăn gấm lên, tinh tế lau sạch vết máu ghê người trên khóe miệng a nương nhà mình.
Đời này kiếp này, hai phụ tử Lam thị, từ giây phút người ấy từ trên giường mở mắt tỉnh lại, vô hình trung giữa cha con hai người đạt thành loại ăn ý nào đó.
Lần này, người quan trọng nhất trong sinh mệnh của bọn họ có thể trở về, đã trời cao rủ lòng thương xót mà ban ân.
Kiếp này, cho dù phải liều cả mạng sống, bọn họ cũng phải đem chân tướng năm đó tra xét cho tới tận cùng, phơi bày ra trước mặt mọi người, không thể để hắn chịu nửa phần ủy khuất nào nữa hết.
TBC
--------------------------------------
Tui đảm bảo với mọi người, linh dược trăm năm cứu mạng Tiện là Lam đại cấu kết với y sư lén tuồn ra á.
Mấy lão hủ cứng đầu kia dễ gì nhả ra cho Tiện chứ, ko độc chết là may rồi!!! Chà, sau ba chương ngược lên bờ xuống ruộng, ta có chút đường để ăn rồi!