Hương phi tại nhụy, hương phi tại ngạc, cốt trung hương triệt.
(Trích "Diêm giác nhi – Bạc xã quan mai" – Tiều Bổ Chi thời Tống.
Dịch nghĩa: Hương thơm tỏa ra không phải từ nhụy hoa cũng không phải từ đài hoa, mà là từ trong xương cốt tỏa ta, thanh hương thấu triệt.
Câu thơ miêu tả hương thơm tuyệt diệu của hoa mai, làm nổi bật đặc trưng, sức hấp dẫn lạ thường của hoa mai chính là hương thơm thấm vào tận xương tủy.)
Ánh nến trên bàn chập chờn sáng tối, theo gió lạnh bên ngoài tràn vào mà run run một chút.
Sau một khắc thất thần, Ngụy Vô Tiện tóc cũng không cột, chỉ khoác lên một bộ hắc y đơn bạc, muốn từ trên giường ngồi dậy.
Thấy hắn cả người choáng váng nghiêng ngả, phải chống tay vào cột giường để không bị ngã, Lam Ngọc liền vội vàng lại gần ôm lấy hắn, cùng Tư Truy đỡ người gầy yếu kia nằm lại xuống giường.
"Vẫn còn đang sốt " Lúc Tư Truy đỡ lấy tay Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy không ổn, vươn tay thăm dò trán cho hắn lại càng thở dài thêm.
Dưới làn da trắng nõn kia, nhiệt độ vẫn như cũ, nóng đến phỏng tay, từng đợt tín hương hương hoa mai không khống chế được nữa, từng đợt từng đợt lan tỏa ra ngoài.
Tư Truy xưa giờ làm việc chu đáo tỉ mỉ, bình tĩnh suy nghĩ thiệt hơn một chút rồi quyết đoán cự tuyệt, nhẹ nhàng đem chăn kéo cao lên, đắp kín cả người Ngụy Vô Tiện trở lại như cũ: "Không được, người không thể đi, Hàm Quang Quân đã dặn chúng ta phải chăm sóc người cho thật tốt.
"
Ngụy Vô Tiện mang muộn khuôn mặt khiến người khác lo lắng nhìn về phía bọn họ.
Lam Ngọc vốn định khuyên nhủ, nhưng lời còn chưa nói ra, thì nhìn thấy hàng lông mi đen dày của a nương nhà mình yên tĩnh mà rũ xuống, gương mặt tuấn lãng kinh diễm kia tắm dưới ánh nến ấm áp, nhưng dù ấm áp đến đâu cũng không xóa nhòa được vẻ tiều tụy, tái nhợt của hắn.
Mười ba năm âm dương cách biệt, cậu dần dần trưởng thành, cũng hiểu được những khúc mắc, ân oán, thị phi của những chuyện đã xảy ra năm đó, phần lớn xuất phát từ bất đắc dĩ.
Cậu năm nay đã mười sáu tuổi, Tư Truy sư huynh lớn hơn cậu ba tuổi, năm nay mười chín tuổi, mà khi Ngụy Vô Tiện bệnh nặng qua đời, cũng chỉ vừa tròn hai mươi hai tuổi.
Ngày đó là sinh nhật ba tuổi của cậu, trơ mắt nhìn mẫu thân khí tuyệt, cánh cửa cậu ngày ngày tâm tâm niệm niệm kia đã vĩnh viễn khép lại, người mở cửa cho cậu đã rời khỏi thế gian này, ra đi trong tuyết lạnh.
Cậu hối, cậu hận, cậu oán, tâm như tro tàn, đau thấu tâm can, hận đến chết đi sống lại, nhưng dù làm thế nào đi nữa cũng không thể đổi được a nương của cậu quay về.
Ngụy Vô Tiện lúc này chẳng qua chỉ lớn hơn cậu mấy tuổi, nhìn qua giống hệt như là bạn bè đồng trang lứa với cậu, nhưng tấm lưng mỏng manh gầy yếu ấy lại đeo biết bao gánh nặng chồng chất từ kiếp trước sang kiếp này, không biết đến khi nào mới gỡ bỏ được.
Đôi đồng tử đen nhánh như mực ánh lên ánh kim từ ngọn nến trong phòng, chảy xuôi một vẻ mềm mại mà lại lạnh băng nhuốm màu mỏi mệt, đan xen một hồi ảo giác dịu dàng mơ màng trong đêm tuyết rơi, làm cho cậu nhìn không hiểu, cũng thấy không rõ.
Như mai tựa hạc, như tuyết tựa sứ.
Phong hoa kinh tuyệt, xinh đẹp mong manh, nhưng lại kiên cố không gì có thể phá hủy.
"Tình Hạc Quân!" Lúc cậu còn đang do dự thì một đệ tử Lam thị không thèm gõ cửa mà đã trực tiếp đẩy cửa đi vào, thấy bọn họ đều ở đây liền lớn tiếng hô: "Tư Truy sư huynh! Ngọc sư huynh! Không ổn rồi! Quán trọ đang cháy! "
Mọi người trong phòng đều thấy rõ, phía sau cánh cửa vừa mở kia là khói đen bốc lên cuồn cuộn tràn ra khắp hành lang ngoài phòng, trong quán trọ là một mảnh hỗn độn, tràn ngập những tiếng kêu la kinh hoảng thất thố.
Lam Tư truy ngưng thần, dùng kiếm khí phá cửa sổ, đang muốn gọi Lam Ngọc dẫn người ngự kiếm bay xuống thì đã thấy thanh niên mặc huyền y phía sau nhìn về phía ngọn lửa đỏ rực bên ngoài, thần sắc đanh lại, hơi nhíu mày, chống tay vào cột giường đứng lên, một thân hắc y đi vào trong biển lửa.
Sóng nhiệt từng đợt từng đợt ập đến, xà nhà đổ sập, chặn lại đường đi.
Bọn họ hai mắt mở to đến muốn nứt ra, nhìn bóng lưng đơn bạc ấy dần dần bị tầng tầng hỏa diễm cắn nuốt.
Giống...!giống hệt như trong ký ức...
Hàng lông mi đen dày của người nọ bị thấm ướt bởi từng đợt mồ hôi lạnh, không còn là vẻ ôn nhu thấm đẫm mệt mỏi nặng nề nữa, bên dưới hàng mi kia giờ đây là một đôi mắt hoa đào đen nhánh, sắc bén, lạnh băng.
Hồng thẫm yêu dị đầy vẻ nguy hiểm chợt lóe qua trong đôi mắt, giống như một lưỡi dao sắc bén hung lệ thoát khỏi vỏ bọc, hiển lộ mũi nhọn chĩa về phía kẻ thù.
Hắc y thanh niên vươn tay lên cao, lộ ra cổ tay gầy yếu cực nhỏ kia, lưu loát thi triển ấn quyết, tay áo rộng màu đen tuyền tung bay nhuộm ánh đỏ của ngọn lửa hung bạo.
Dưới quang ảnh là làn da gần như trong suốt, không có nửa điểm huyết sắc, mạch máu xanh tím uốn lượn thấy vô cùng rõ ràng.
Đầu ngón tay tái nhợt chạm vào ngọn lửa, trong nháy mắt, toàn bộ lửa đỏ rực bao trùm lấy quán trọ lập tức biến thành một màu xanh lục đầy quỷ dị.
Nếu như vừa rồi mọi người trong quán trọ hoảng loạn kêu to là do sợ ngọn lửa nóng thiêu đốt, đe dọa tới tính mạng của họ thì bây giờ, dù nhiệt độ của ngọn lửa đã hạ xuống, không đốt phỏng người nữa nhưng hầu như ai nấy cũng vẫn la hét, đó là bởi vì quá mức ngạc nhiên, kinh hách trước cảnh tượng kỳ dị, chưa từng thấy ngay trước mắt mình.
Thanh lục hỏa diễm nhàn nhạt bay cao, âm tà hàn khí tràn ngập bốn phía, rõ ràng đây chính là âm tào địa phủ, quỷ hỏa tu la!
Mà thanh niên đứng giữa biển lửa màu xanh quỷ dị kia, một thân huyền y ẩn ẩn hiện hiện, tay áo rộng phần phật theo gió, cả người căng thẳng, từng giọt mồ hôi từ hai gò má bạch ngọc thi nhau rơi xuống, cố hết sức để chịu đựng cơn đau đang lan ra khắp cơ thể này.
Bóng lưng giống như một con huyền hạc cô lập, từ trong xương cốt vấn vít hương mai hàn ý, tuấn mỹ mà xa cách.
"Ồn quá!" Ngụy Vô Tiện đã mệt mỏi đến cực hạn, hai gò má ánh lên ánh lửa bập bùng, một nửa gương mặt ẩn trong bóng đêm, ấn ấn xoa xoa huyệt thái dương đau nhức của mình, giọng nói lạnh lẽo, gằn từng chữ, ra lệnh:
"Từng người một nói."
Tuyết nguyệt đối tương nghi, mai tuyết đô thanh tuyệt.
(Trích "Bặc toán tử - Tuyết nguyệt đối tương nghi" – Trương Hiểu Tường thời Tống
Dịch nghĩa: Trăng trong tuyết là thích hợp nhất, mai trong tuyết là thanh khiết nhất.
Người ta nói, tuyết trắng, trăng sáng, u mai (từ gốc là幽梅, cũng không hiểu là nghĩa gì nữa), nếu cả ba cùng xuất hiện thì sẽ tạo nên một quang cảnh thanh diễm tuyệt trần, nhưng cả ba điều ấy đều khó có thể đồng thời xuất hiện.)
"Hành Lộ lĩnh? Cật Nhân Bảo? Tình Hạc Quân nói là Kim Lăng bị nhốt ở đó? Hàm Quang Quân cũng ở đó luôn sao? "
Càng đi sâu vào khu rừng trong lãnh thổ Thanh Hà, sương trắng bốn phía càng dày đặc.
Ánh mặt trời yếu ớt, Cô Tô linh huyền cầm xuyên qua màn sương ẩm ướt lạnh lẽo, vang lên một tiếng, kinh động đến đàn quạ ở xung quanh, khiến chúng sợ hãi bay tứ tán khắp nơi.
Lam Cảnh Nghi một bên kiểm tra dây đàn, một bên đột ngột đặt câu hỏi, đáp lại hắn chỉ có tiếng bước chân xào xạc trong rừng thưa rụng lá mùa đông.
Hơi khói trắng phà ra từ miệng mũi bọn họ liên tiếp giao nhau, ngẫu nhiên có người không cẩn thận giẫm gãy cành cây khô dưới chân, vang lên răng rắc.
Nhưng cùng lúc đó, tất cả các đệ tử thế gia đều không hẹn mà cùng duy trì im lặng trong cái không khí kỳ lạ, quỷ dị này.
Bởi vì trong rừng thưa ẩm ướt lạnh lẽo đầy tuyết thế này lại thoang thoảng một mùi hương hoa mai thanh khiết lúc ẩn lúc hiện, càng là bởi vì trong vô số loại gia bào màu sắc hoa văn khác nhau, lại xuất hiện một thanh niên thần bí chỉ mặc một bộ thường phục đơn giản thuần sắc không chút hoa văn nào.
Hắn mặc một thân hắc y to rộng, đầu đội đấu lạp hắc sa che kín dung nhan, lại có thể tranh thủ lúc gió thổi qua khiến hắc sa lay động, loáng thoáng nhìn thấy bên dưới màn sa của đấu lạp che giấu một gương mặt tuyệt thế kinh diễm động lòng người.
Tóc đen mềm nhẹ tựa mặc vũ, một dải lụa đỏ tùy ý buộc lại ở phía sau.
Sống lưng thẳng tắp, đĩnh bạc như một cây thanh tùng, rõ ràng toàn thân đều đau đớn khó nhịn, nhưng lại mang lại cho người đối diện cảm giác thanh việt hiên ngang.
Vòng eo tư thái tế gầy lả lướt, cổ tay bả vai đều vô cùng mảnh khảnh, chỉ cần dùng một tay là có thể ôm trọn người đó vào lòng, vừa vặn như "ấm vũ tình phong sơ phá đông lạnh, hạc vũ ô đề sương khiếu hàn*."
(nghĩa: mưa ấm tình phong phá tan đông lạnh, chim hạc lông đen kêu giữa sương băng lạnh giá)
Quả nhiên vô cùng xứng với phong hào Tình Hạc, giai nhân phương bắc, tuyệt thế vô song.
Nghe đồn đây chính là Hàm Quang phu nhân, là tình yêu cả đời này của Hàm Quang Quân.
Hàm Quang Quân là tu sĩ danh chấn của Huyền Môn, không ai không biết, không ai dám không cung kính, phu nhân của ngài, dù là mĩ mạo hay phong thái đều như thiên nhân, người khác lại càng không dám mơ tưởng đến.
Đám tiểu bối Lam gia thì lại khác.
Càng nhìn dáng người, vạt áo phiêu dật của người nọ thì càng suy nghĩ xa xôi.
Tuổi trẻ xinh đẹp, ôn nhu nhã nhặn, tu vi cao thâm, thế nhưng tiếc thay lại nhiều bệnh nhu nhược, luôn cần có người bên cạnh để chiếu cố...!Mỗi một khoảnh khắc, mỗi một tư thái, dáng vẻ của tiền bối mỹ nhân, bọn họ đều muốn khắc ghi trong lòng, không dám lại gần, đến thở cũng sợ sẽ phiền nhiễu đến người kia, chỉ có tên ngốc như Cảnh Nghi mới dám đứng trước mặt người đó mà hô to hét lớn.
Huyền y thanh niên xoay sáo trúc trong tay, gõ gõ đầu Cảnh Nghi coi như trả lời, để hắn trở về vị trí của mình.
"Vậy đám cháy mà người vừa dập tắt ở quán trọ không phải là lửa thật sao?" Lam Tư Truy đi bên cạnh, bảo vệ hắn chặt chẽ, nhớ lại tình cảnh vừa rồi chạy thoát khỏi đám cháy hung hiểm như muốn ăn tươi nuốt sống người kia khiến y không khỏi đổ mồ hôi lạnh, cứ sợ người nọ lại vì muốn bảo vệ người khác mà tự thương tổn chính mình, nên chuyển đề tài hỏi.
Các đệ tử Cô Tô Lam thị ở gần hắn tất nhiên vây thành một vòng xung quanh hắn để bảo hộ, các đệ tử thế gia khác nhắm mắt theo đuôi ở phía sau.
"Đúng vậy, đó không phải là lửa thật, mà là túy hỏa." Ngụy Vô Tiện búng tay một cái, sắc mặt tái nhợt của hắn được giấu dưới màn sa của đấu lạp, chỉ thấp thoáng thấy nụ cười nhẹ nhàng của hắn qua khe hở giữa màn sa: " Túy hỏa sinh ra khi một tà túy bình thường bị thiêu đốt, túy thể của chúng sẽ theo đó mà dần tan biến mất.
Đám lửa vừa rồi ở quán trọ là túy hỏa được một người nào đó thi pháp làm cho nó nhìn giống như ngọn lửa thật.
Trông thì đáng sợ vậy thôi, nhưng nếu cởi bỏ chú pháp, hỏi tường tận chấp niệm của những oán linh đó thì túy hỏa sẽ tự động tan đi, sẽ không đả thương người nữa."
Chúng tiểu bối mới vừa rồi đều bị tình cảnh kia dọa sợ đến mất hồn, bây giờ nghe được Tình Hạc Quân giải thích liền bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, Lam Ngọc tiếp tục hỏi:
"Những oán linh kia ầm ĩ muốn đi Cật Nhân Bảo ở Hành Lộ lĩnh, nên người đoán là có người cố ý dẫn dụ chúng ta đi đến đó?"
Ngụy Vô Tiện gật đầu, đưa tay ra hiệu mọi người im lặng.
Đối diện vang lên một trận tiếng động lạ, bỗng nhiên xuất hiện mười mấy bóng người lảo đảo lắc lư, hai mắt trợn trắng, giương nanh múa vuốt, ngón tay bên ngoài nhuốm máu đỏ tươi.
Đây vốn là tẩu thi cấp thấp nhất, nhưng không biết vì sao tính công kích lại đột ngột trở nên mạnh mẽ dị thường, ê ê a a đánh về phía mọi người.
Mấy tiểu bối xưa giờ săn đêm chưa từng thấy qua, trong lòng sợ hãi, chen chúc co ro thành một đoàn.
Lam Cảnh Nghi bị đẩy lên phía trước, vừa vặn đụng phải thân thể lạnh lẽo dị dạng ở đối diện, sợ tới mức la to oai oái.
Tẩu thi đối diện cũng sợ tới mức lập tức xoay người lui ra, chân tay di chuyển so với lúc chúng nó vây lại đây còn nhanh hơn gấp hai ba lần.
"Trời ơi, ta vậy mà lại có loại uy lực này sao?" Lam Cảnh Nghi mừng rỡ, hai tay chống nạnh, hắng hắng giọng chuẩn bị hô thêm một tiếng nữa.
"Tất nhiên là ngươi không có rồi." Lam Tư Truy vừa đuổi tới thì lập tức hiểu ra, giận đến bật cười.
"Đó là nhờ có a nương ta." Lam Ngọc cầm kiếm lạnh lùng mắng hắn, "Im miệng, quay đầu lại! Đừng vô cớ hao phí dương khí nữa! "
Lam Cảnh Nghi nghe vậy quay đầu lại nhìn, một thân huyền y Tình Hạc Quân đang đứng ngay ngắn đoan lập phía sau hắn.
Mắt thấy tẩu thi vây lại đây càng lúc càng nhiều, mấy tiểu bối xem ra đã sắp chống đỡ không nổi nữa, huyền y thanh niên liền gọi đệ tử một đệ tử Lam thị lại gần đưa cho hắn mấy lá bùa trống, trở tay mượn kiếm của một đệ tử cắt ra chút máu ở đầu ngón tay, lưu loát vẽ ra một tấm huyết phù, trên không trung lập tức hiện ra kim quang sáng chói, tẩu thi lập tức đều bị đánh văng ra.
Sau đó hắn liền xoay sáo trúc trong tay, nhàn nhã như đi giữa chốn không người.
Hắc khí bốn phía bốc lên từ tẩu thi nhao nhao thoái nhượng, oán khí nhu thuận mà phủ phục ở dưới chân hắn, hoảng sợ như diện kiến vị vua không ngai của mình.
Ngụy Vô Tiện trực tiếp đi tới một bụi cỏ, khom lưng nhẹ nhàng kéo một người từ bên trong ra ngoài.
"A a a a, ta không biết, ta không biết, ta thật sự không biết gì hết!" Sắc mặt người nọ kinh hoảng sợ hãi, gia bào màu xám lộn xộn bất kham, giống như vừa mới lăn lộn từ trong vũng bùn ra vậy.
Không để ý người nọ la khóc kêu cha gọi mẹ, Ngụy Vô Tiện vẫn kéo hắn ra ngoài, ngay lập tẩu thi liền ùn ùn kéo đến vây lấy hai người.
Người áo xám sợ tới mức oa oa kêu to, theo bản năng một con gấu ôm lấy eo huyền y thanh niên áo đen che mặt trước mặt mình, tìm sự bảo hộ.
Chỉ là thắt lưng của người trước mặt so với hắn tưởng tượng còn gầy hơn rất nhiều, huyền y thanh niên trước người bị hắn lôi lôi kéo kéo lảo đảo thiếu chút nữa là ngã, dùng sáo trúc phất tay đánh bay một tốp tẩu thi nhân cơ hội nhào lại đây, gian nan đẩy người đang ôm chặt eo mình ra.
"Ta mặc kệ, ta là bị ngươi kéo ra ngoài! Ngươi phải bảo vệ ta! Có chết thì chúng ta cũng phải chết chung với nhau! "Thời khắc nguy hiểm thế này mà vớ được một cọng rơm cứu mạng, sao có thể dễ dàng buông tay chứ? Hắn mặc kệ thanh niên huyền y kia đang cố kéo hắn ra khỏi người mình, chỉ biết liều chết ôm lấy người ta không buông tay.
Ngụy Vô Tiện thật không biết nói gì hơn, không ngờ thế gian này có người có da mặt còn dày hơn cả hắn.
Cái người mặc áo bào xám này lì lợm la liếm không thua gì mấy tên tẩu thi cứ cắn mãi không tha bọn họ nãy giờ.
Hắn một bên vừa bị lôi kéo ỉ ôi, một bên thì tò mò ngẫm nghĩ, theo lý thuyết loại tẩu thi cấp thấp như vầy, nhìn thấy hắn còn tránh không kịp, sao lại có tính công kích mạnh đến vậy chứ, càng không có khả năng tự dựng xuất hiện cuồn cuộn lớp lớp ở Hành Lộ Lĩnh như thế này.
Vậy vấn đề chỉ có thể nằm ở trên người của người áo xám đột nhiên xuất hiện này thôi.
Mãi đến khi một tẩu thi đột nhiên giương cái miệng đầy máu của mình nhe răng ra cắn lên, người áo bào xám hét lên, nhảy chồm lên người, đâm một cái vào trong ngực hắn.
Xương cốt cả người Ngụy Vô Tiện như muốn bị chấn gãy, cố nuốt xuống vào cổ tanh ngọt của máu vừa trào lên trong cổ họng, vừa hay có cơ hội mở ra cái bọc đen đeo sau lưng người nọ, một tay rút cái thứ oán khí mười phần nồng đậm kia hung hăng ném ra ngoài.
"Ôi, đao của ta!" Người áo xám thất thanh la lên.
Ngụy Vô Tiện cầm đao chém xuống, một đạo linh quang màu xanh lục sáng ngời xẹt qua cắt ngang sương mù dày đặc, lưỡi đao phóng ra đồng loạt chém đứt đầu của mấy tẩu thi, sau đó bay ra ngoài, rơi vào trong một bụi cỏ xa xa.
Đám tẩu thi ùn ùn đi theo hướng của thanh đao rơi xuống, bốn phía lại khôi phục yên tĩnh trở lại.
"Ngươi xuống đây." Thanh niên huyền y trầm giọng, một cỗ đau đớn mãnh liệt dọc theo kinh mạch dâng trào khắp toàn thân hắn, đầu thì nặng chân thì nhẹ không thể vận được chút khí lực nào.
Hắn cố định thần lại, điều hòa hơi thở, trên mặt lại là vân đạm phong khinh trêu đùa, "Tốt xấu gì thì ta cũng đã bỏ công cứu ngươi thoát khỏi việc bị tẩu thi cắn chết, ngươi thì hay rồi, ngược lại muốn siết chết ta.
"
Người áo xám vốn còn muốn tiếp tục ôm đùi giả điên giả ngốc, nhưng ngay khi nghe được giọng nói của hắn thì đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Mười phần khiếp sợ, lại mang theo chút vui sướng của cảm giác bằng hữu lâu ngày gặp lại, cũng không thèm giả vờ nữa, thấy hắn che mặt, vội vàng muốn vén hắc sa lên, hỏi:
"Ngụy huynh! Có phải là ngươi không? "
Đây chính là giọng nói Ngụy huynh của hắn! Là Ngụy huynh mà có nằm mơ hắn cũng không thể quên được! Sự tình kiếp trước, ngay từ đầu hắn đã cảm thấy có vấn đề.
Chuyện phu thê Kim thị mất tích vô cớ tại Loạn Táng Cương thật sự có rất nhiều nghi vấn, nhưng tiên môn bách gia lại không điều tra hay để cho Ngụy Vô Tiện phân trần gì cả mà đã trực tiếp tuyên phán, rồi sau đó trong thời gian bị giam cầm tại Vân Thâm, hắn lại bất ngờ bị bệnh mà chết, thật chẳng biết hắn đã trải qua những tra tấn hành hạ gì ở đó, rõ ràng đang mạnh khỏe lại bỗng nhiên lăn ra bệnh rồi chết như vậy!
Lại nói đến mấy ngày trước tại Mạc gia trang chiêu hồn thất bại, Nhiếp Hoài Tang tuy cười cười nói nói với thủ hạ rằng không sao, không có việc gì cả, còn có thể thử lại, nhưng khi trở về hắn lại tự mình buồn bực, uống rất nhiều rượu, âm thầm tiếc thương trong lòng.
Vốn tưởng rằng đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại được vị đồng môn kinh tài tuyệt diễm lại bạc mệnh mất sớm này, thật không ngờ lại ở nơi đây bất ngờ tương ngộ.
Mỗi lần chiêu hồn thất bại đều sẽ gây ra tổn hại đối với linh thể.
Vừa rồi để bảo vệ cho hắn, Ngụy Vô Tiện đã vận gần hết bản lĩnh cũng như sức lực của mình mới không bị ngã xuống, động tác lại yếu ớt không vững, cả người lại gầy gò vô cùng, y bào huyền sắc rộng đến dọa người, khí tàn bệnh nhược tỏa ra từ xương cốt không cách nào che giấu nổi.
Nhiếp Hoài Tang cảm thấy vô cùng có lỗi, hắn thành ra như vậy một phần cũng là do mình, trong lòng áy náy nhưng lại không thể nói rõ.
"Ngươi táy máy tay chân làm gì thế? Buông a nương của ta ra! "
Màn sương trắng dần dần tan đi, kim quang phù trận trên không trung của Ngụy Vô Tiện cũng thiêu thành tro tàn, tầng tầng rơi xuống.
Đám tiểu bối chưa từng thấy qua phương thức mới lạ như vậy, trong nhất thời hảo cảm cùng tín nhiệm đối với vị tiền bối này tăng lên rất nhiều, líu ríu chạy về phía Ngụy Vô Tiện.
Nóng nảy cùng lo lắng bây giờ chỉ có Lam Ngọc.
Vừa rồi đứng ở bên kia cậu tận mắt nhìn thấy một nam tử áo xám xa lạ, tuy là Trung Dung, nhưng cứ đứng đó dây dưa với a nương Khôn Trạch xinh đẹp nhà mình không chịu buông tay, rồi lại lôi kéo ôm ấp, bây giờ còn muốn cưỡng ép vén màn sa che mặt của a nương lên nữa chứ, thật là quá đáng! Rốt cuộc cậu không thể nhịn được nữa, đôi đồng tử lưu ly lạnh lùng trừng lên, ưỡn người chắn ở trước Ngụy Vô Tiện, nắm chặt cái cổ tay loạn động đang muốn thất lễ của người kia bẻ ngoặt ra sau, nhìn cũng không thèm nhìn hắn, vội xoay người kiểm tra vết thương bị kiếm cắt do vẽ phù vừa rồi trên tay của Ngụy Vô Tiện.
"Có đau không?" Lòng bàn tay chảy máu ròng ròng vẫn chưa cầm lại được, Lam Ngọc nâng bàn tay tái nhợt mảnh khảnh kia lên, vẻ mặt cậu khổ sở đến sắp khóc.
Cậu lắc đầu, thất thần nói: "A huynh, a huynh...!Thuốc..."
Lam Tư Truy từ phía sau chạy tới, lấy từ trong tay áo ra một lọ thuốc màu xanh, đang muốn đắp lên vết thương thì bị đẩy ra ngoài.
"Không sao." Thanh niên dưới tấm màn sa khoát tay, đem bàn tay giấu trong ống tay áo rộng thùng thình của mình, "Tìm Lam Trạm với Kim Lăng quan trọng hơn.
"
Người áo bào xám bị bẻ tay ra sau kêu thảm thiết một tiếng, cảm thấy lực tay của thiếu niên này lớn thật, lại thấy gương mặt kia, từ đôi mắt lưu ly đến thần sắc lãnh đạm đều cực kỳ giống Lam Vong Cơ, liền biết ngay đây là đại công tử của Lam thị.
Có thể được hai cha con che chở, bao bọc kỹ như vậy, thế gian này cũng chỉ có Ngụy Vô Tiện, xem như đã đơn phương chứng thực được suy đoán của mình.
Miệng tiếp tục hét lên, "Không biết không biết, ta thực sự không biết gì hết! ", bị chúng đệ tử chung quanh lần lượt nhận ra.
"Nhiếp tông chủ? Là Nhiếp tông chủ của Thanh Hà Nhiếp thị! "
"Thật đúng là một hỏi ba không biết.
Nhìn bộ dạng này chắc là sợ tới mức đem bội đao của mình ném đi luôn rồi.
Thật là...!một lời khó nói hết.
"
Bốn phía nghị luận xôn xao, Lam Tư Truy nhận ra hắn, đưa thuốc qua cho Lam Ngọc, vội vàng hành lễ giải vây: "Nhiếp tông chủ, ngươi có điều không biết, đây là Tình Hạc Quân của Cô Tô Lam thị nhà chúng ta, là phu nhân của Hàm Quang Quân, trước kia bởi vì thân thể có bệnh không tiện xuất môn, hôm nay là vì điều tra chuyện quỷ thủ mà xuất sơn đến đây.
Có phải vừa rồi ngài cũng bị vây trong rừng không? Trước đó ngài có gặp qua Hàm Quang Quân cùng một vị tiểu công tử của Lan Lăng Kim thị không ạ? "
"Ai, đừng nói nữa." Nhiếp Hoài Tang mặt mày ủ rũ, không biết từ đâu trên người lấy ra một cái quạt xếp, liên tiếp quạt mồ hôi trên trán: "Hàm Quang Quân cùng vị tiểu Kim công tử kia ta không có nhìn thấy, nhưng Cật Nhân Bảo trong rừng cũng không biết bị người nào làm cho nổ tung...!Không giấu gì chư vị, vừa rồi mấy tẩu thi yêu vật bạo khởi tấn công các vị đều vì nguyên nhân này mà ra.
Ta mang theo tu sĩ nhà mình đến đây để điều tra, nhưng vì sương mù ở nơi này quá dày đặc mà lạc mất thuộc hạ của mình, một đường bị tẩu thi yêu vật truy đuổi suýt nữa mất mạng, cũng may có Tình Hạc Quân mỹ tâm thiện lương ra tay tương trợ.
"
Lam Ngọc nghe vậy, nén giận giúp a nương bôi thuốc, lại nhẹ nhàng thổi thổi, không kiếm được thời gian rảnh để trừng cái tên ba hoa vừa lợi dụng a nương nhà mình một cái cho bõ ghét.
Ngụy Vô Tiện được chiếu cố tới thụ sủng nhược kinh, nhân tiện đè xuống Lam Cảnh Nghi bên cạnh mình đang xù lông điên cuồng chửi bới: "Nào có việc Tình Hạc Quân xả thân cứu giúp hắn chứ? Rõ ràng là hắn bắt cóc Nhị phu nhân của Lam gia ta trước, chúng ta còn chưa nói cái gì, vậy mà hắn chiếm được tiện nghi mà còn lớn tiếng khoe khoang? Quả thực khinh người quá đáng, trên địa bàn của mình mà còn muốn người khác bảo hộ, còn động tay động chân với đạo lữ của người khác! Ta thấy vị Nhiếp tông chủ này đúng là chán sống rồi, chờ Hàm Quang Quân trở về nhất định sẽ cho hắn biết mặt——"
"Thanh đao vừa rồi có vấn đề." Thanh niên huyền y đi qua che lại cái miệng đang lải nhải kia, lắc lắc cây sáo trúc bằng tay còn lại, không rảnh cùng hắn khách sáo đáp lời: "Oán khí sâu nặng, dễ chiêu tà túy.
Ngươi giống như đang đeo một cái bia ngắm đi tung tăng khắp nơi, vậy nên tẩu thi mới đuổi theo ngươi.
"
"Không thể nào!" Nhiếp Hoài Tang lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc, "Đây là đao tổ truyền của Nhiếp thị ta, trên đó đều có đao linh trấn áp, vốn là dùng để đuổi tận sát tuyệt yêu ma tà túy, không thể chiêu tà được.
"
Ngụy Vô Tiện còn chưa dứt lời, đàn quạ trong rừng lại chịu kinh hãi bởi thứ gì đó mà bay tứ tán, sâu trong bóng tối đột nhiên có thứ gì đó gầm lên, nghe như thứ gì đang nện mạnh xuống nền đất, dị thường khủng bố.
Nền đất xám nâu mà họ đang đứng bắt đầu có chất lỏng sền sệt màu đỏ như máu chảy ra, giống như có một bầy nhện khổng lồ chằng chịt bò tới, đi đến đâu vạn vật tử vong tới đó, từng chút từng chút bao vây lấy mọi người, dần dần tụ thành một mảnh biển hồ tĩnh lặng.
"Trừ phi, nơi chúng ta đang đứng không phải là thực, mà có cái gì đó, đem quy tắc 'trò chơi' trong toàn bộ khu rừng này thay đổi rồi."
Thanh niên huyền y hạ thấp giọng nói, phía sau hắc sa, đôi mắt lập lòe lóe lên hồng quang, đứng giữa đám người đang kinh hô hoảng loạn, chậm rãi giơ tay lên, lập tức mặt đất khắp bốn phía trồi lên bạch cốt dày đặc, ngăn cản huyết thủy tràn vào.
Tiếng gào thét chói tai của yêu ma quỷ quái vây lấy biển máu, cây cối bốn phía ngã đổ, bạch cốt bị huyết thủy màu đen kia dần ăn mòn, phát ra từng tiếng xèo xèo, dòng huyết thủy kia đã sắp không cản nổi nữa, dần dần tràn vào nơi mọi người đang đứng.
"Tòa Cật Nhân Bảo kia, không chỉ là đơn giả là bị nổ tung thôi đâu, đúng chứ?" Thanh niên dưới lớp hắc sa nhàn nhạt hé miệng hỏi Nhiếp Hoài Tang, nhìn cảnh tượng thương hải tang điền đại biến trước mắt, gân xanh trên cổ tay trắng nõn của hằn nổi ra, huyết sắc trên mặt như bị rút đi hết, đôi mắt hoa đào đen như mực lại không có nửa điểm hoảng loạn: "Nhiếp tông chủ, nếu muốn tất cả mọi người ở đây còn có thể sống sót rời khỏi nơi này, tốt nhất nên nói thật những gì ngươi biết ra đây...!"
Ngón trỏ dựng thẳng trước môi, bốn phía chìm vào bóng tối, trong không gian chỉ còn lưu lại giọng nói của Ngụy Vô Tiện, rõ ràng mà mạch lạc vọng lại từ bốn phía.
Oán khí màu đen như một làn sương mù dày đặc tầng tầng lớp lớp tản ra bao lấy mọi người, hắn như đang đứng trên một chiếc thuyền cô đơn khổng lồ, lưng đeo thương tổn cùng thăm dò ngờ vực của mọi người, nhưng lại vững vàng bảo vệ, che chở bọn họ tiến về phía trước.
Hương hoa mai nồng đậm tản ra che đi mùi máu tươi, dây lụa buộc tóc màu đỏ tựa như một gốc hồng mai kinh diễm trong đêm tối, mái tóc đen dài bay bay trong gió, tựa như những vũ điệu đầy thanh tao, uyển chuyển của đàn huyền hạc giữa sóng biển:
"...chuyện của Lam Trạm và Kim Lăng, đồng thời ta cũng thân thiện nhắc nhở ngươi...!bao gồm luôn cả...!Âm.
Hổ.
phù.
".