Vong Tiện Xuân Vũ Kinh Xuân


Phiên ngoại 3: Ngụy công tử - 3
3.

Ngụy Vô Tiện nói là cùng Lam Vong Cơ đi khoảng hai canh giờ, thế nhưng giữa đường xảy ra vài việc cho nên chậm trễ chút thời gian.

Đợi đến khi một lần nữa quay lại Tàng Thư các, mặt trời đã ngả bóng về tây, ánh tà dương rơi nghiêng dát lên từng cánh ngọc lan trắng như tuyết đang nhẹ nhàng lay động bên ngoài Tàng Thư các, ráng đỏ chiều hôm gần như là mạ cho mỗi đóa hoa một lớp nóng rực vàng óng của mẹ thiên nhiên.

Ngụy Vô Tiện bước lên bậc cửa thập cấp, nhưng chưa đẩy cánh cửa gian nhà sách kia ra, trước hết lắng nghe động tĩnh bên trong cánh cửa một chút, sau đó quay đầu khẽ nói với Lam Vong Cơ.

"Có phải là đang ngủ không?"
Lam Vong Cơ cũng cùng hắn yên lặng lắng nghe một lát, sau đó gật gật đầu.

Ngụy Vô Tiện khẽ nhoẻn miệng cười, ngược lại chưa vội đẩy cửa ra, trái lại dựa vào trên cửa, hơi hơi nghiêng đầu chỉ chỉ về phía bên trong cánh cửa, nói với Lam Vong Cơ:
"Từ nhỏ nó đã vậy rồi, chưa bao giờ để chuyện gì trong lòng, sấm nổ mưa rền to đến đâu, mệt mỏi cần ngủ thì vẫn phải ngủ.

Đúng rồi, Lam Trạm, ngươi có nhớ lúc mà nó bốn tuổi hay năm tuổi gì đó không, ngươi dẫn theo nó đi nghe Thanh Đàm hội, ha ha ha ha..."
Lam Vong Cơ gật đầu nói:
"Bốn tuổi."
Ngụy Vô Tiện cũng gật gật đầu, giống như có chút đăm chiêu mà nhớ lại:
"Đúng rồi, bốn tuổi.

Là Lam lão đầu muốn nó đi thì đúng hơn, nói lúc ngươi lớn bằng tầm tuổi nó, đã có thể một thân một mình ngồi tĩnh tọa hai canh giờ.

Còn ta thì bảo chắc chắn trong hai khắc đầu tiên là nó có thể ngủ khì rồi, kết quả là nó ngủ thật, ngay cả ta còn buồn ngủ huống gì là nó! Ta ở Tĩnh thất ngủ một giấc tỉnh dậy, Thanh Đàm hội đã kết thúc trước đó khoảng hơn nửa canh giờ rồi, thế nhưng vẫn chưa thấy Lam Nhị công tử về.

Ta mò đến Nhã thất thì thấy, ngươi vẫn ngồi im ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích, còn Tiểu Úy thì nằm sấp trên đùi ngươi, ngủ say hệt như một con mèo nhỏ vậy!"
Lam Vong Cơ nói:
"Nó mặc dù dễ ngủ,thế nhưng cũng dễ tỉnh, lúc đó ta...!không dám động đậy."
Ngụy Vô Tiện híp mắt cười nói:
"Đúng vậy, bọn họ đều nói người lần đầu làm cha có khác, đến động cũng không dám động.

Ngươi còn nhớ rõ lúc đó ta nói gì không?"
Lam Vong Cơ dịu dàng đáp:
"Nhớ rõ."
Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng kéo dài giọng, ghé sát bên tai Lam Vong Cơ nói:
"Khi đó ta nói, "Lam Nhị công tử, ta đến cứu ngươi đây!" thì phải."
Hắn ghé lại gần thật gần, bốn bề vắng vẻ, Tàng Thư các trước giờ vẫn yên tĩnh đến cực điểm, Lam Vong Cơ giữ chặt tay hắn, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mê người kia.

Mặt trời rải vội những tia nắng cuối ngày lên hành lang tĩnh mịch, bao trọn lấy cả hai người, xô đổ thành hai cái bóng dài quấn lấy nhau trên cánh cửa, sau đó mới từ từ tách ra, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng cọ qua cọ lại lên môi Lam Vong Cơ, nói:
"Để ta gọi nó dậy.

Trong nhà ngươi vất vả lắm mới mời được nhiều Lam lão đầu như vậy đến, cũng đừng để bọn họ chờ lâu sốt ruột."

Lam Vong Cơ nói.

"Sẽ không."
Ngụy Vô Tiện nhẹ tay nhẹ chân mà đẩy cửa ra, đúng thật là thấy Lam Úy đang nằm bò ra bàn mà ngủ, bên tay là một sấp giấy thật dày, trên giấy chép gia quy lít nhít, trên cùng dùng một quyển "Quy phạm tập" dày ơi là dày để chặn lại.

Khung cửa sổ của phòng sách khép hờ nhưng vẫn để lại một khe nhỏ, hoàng hôn nhân cơ hội thả một tia nắng vàng óng ánh như mật ngọt vào bên trong, nghịch ngợm vuốt ve tấm lưng của thiếu niên rồi chầm chậm chảy xuống mặt bàn, mơn trớn qua tầng tầng lớp lớp giấy mềm, cuối cùng chiếu rọi lên ngòi bút đã ráo mực quá nửa.

Cửa chính vừa mở ra, gió nhẹ thuận đường mà ghé vào thăm hỏi, nhẹ nhàng thổi tung một lọn tóc đen láy trên vai thiếu niên.

Ngụy Vô Tiện vội vàng xoay người đóng cửa lại, cười cười rồi liếc Lam Vong Cơ một cái, tiếp đến xoa xoa tay bước về phía trước, nhẹ tay nhẹ chân vòng ra phía sau lưng Lam Úy ngồi xuống, thân hình tuấn dật lập tức cản lại toàn bộ sợi nắng nóng bỏng kia, xem chừng là muốn dọa Lam Úy một phát.

Không ngờ rằng hắn còn chưa kịp vói tay vào trong cổ áo của Lam Úy thì Lam Úy đã phát hiện ra trong phòng có người, tỉnh ngủ rồi.

Cậu dụi dụi mắt nhấc người dậy khỏi bàn, người xuất hiện đầu tiên trong tầm nhìn chính là Lam Vong Cơ đang đứng trước mặt cậu, bèn gọi một tiếng:
"Phụ thân."
Ngụy Vô Tiện mưu kế không thành, đành phải vươn tay muốn xoa xoa đầu cậu một phát, lại nhớ đến phát quan cùng búi tóc của cậu vừa nãy đã được Lam Vong Cơ chải buộc cẩn thận, cuối cùng đổi thành hai tay đồng thời vỗ lên hai bên bả vai của Lam Úy.

Lam Úy thấy Lam Vong Cơ đang đứng trước mặt, không nghĩ rằng sau lưng còn có người khác, tuy rằng vừa nãy không phải là bị Ngụy Vô Tiện đánh thức, nhưng mà bây giờ thì đúng là bị Ngụy Vô Tiện dọa sợ, hít vào một hơi thật sâu vì hốt hoảng, cả kinh nói:
"A cha...!!!"
"Ôi ôi, xin lỗi!" Ngụy Vô Tiện vội vàng vỗ vỗ nhẹ lên ngực cậu, sau đó xoa vòng tròn rồi nói: "Ta đây chính là vô tình cắm liễu, hiếm lắm mới có thể dọa được Tiểu Úy công tử một lần đây này!"
Lam Úy thở phào ra một hơi, cảm thấy may mắn vì bản thân chưa bị dọa đến mức thót tim mà chết, chỉ cảm thấy Ngụy Vô Tiện sắp vò nhăn luôn vạt áo trước ngực cậu rồi, vội vàng nói:
"Không sao ạ."
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một lần nữa, thấy hoàng hôn đã giăng kín chân trời, hỏi
"Cần phải đi từ đường nữa không ạ?"
"Đi chứ." Ngụy Vô Tiện lại vỗ vỗ lên lưng cậu vài cái nữa: "Bây giờ đi luôn."
Lam Vong Cơ cách một cái bàn sách duỗi tay về phía hắn, Ngụy Vô Tiện linh hoạt mượn lực đứng lên, tay còn lại cũng kéo Lam Úy đứng dậy theo.

Ngày hôm nay mây quang nắng đẹp, đến tận khi hoàng hôn mà nền trời vẫn còn là sáng sủa trong trẻo, ráng chiều đỏ rực quấn quýt ôm trọn lấy chân trời.

Lam Úy dọc đường đi theo phụ thân cùng a cha của cậu, đi đến trước cửa từ đường.

Một trận gió nhẹ thổi qua, chuông đuổi chim dưới mái hiên lại vang lên từng trận thanh thúy u tĩnh, Ngụy Vô Tiện nâng mắt liếc qua một cái, nói:
"Tiểu Úy công tử, ta đã từng nói với con chuyện này chưa nhỉ?"
Lam Úy nhìn hắn, thấy chiều hôm thả vào đôi mắt đen láy của Ngụy Vô Tiện chút lấp lánh sáng ngời, lại quay đầu sang nhìn qua Lam Vong Cơ một cái, thấy Lam Vong Cơ nhẹ nhàng gật đầu với cậu.

Ngụy Vô Tiện nói tiếp:
"Cái Âm Hổ Phù mà hôm nay cho con xem ấy, là từ nhiều năm trước kia ta đã lập một phần ước định với người khác, cần phải phá hủy cái phù kia đi.

Lúc tạo ra cái phù đó cũng là vì thế cục bức bách, cho nên hơi đặc biệt âm tà, muốn phá hủy hoàn toàn phải tốn chút công sức, ta lại không vội vã gì, lắc lư nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng đã hoàn toàn hủy diệt nó, cái ước định kia xem như là hoàn thành."
Lam Úy không hiểu vì sao bỗng nhiên hắn lại nhắc đến chuyện này, ngẫm nghĩ, cuối cùng hỏi:
"Ước định gì vậy?"
Ngụy Vô Tiện nháy mắt với cậu, nói:
"Ước định gia phả."

Lam Vong Cơ lúc này mới nhẹ nhàng đẩy cửa lớn của từ đường ra, cánh cửa vừa dày vừa nặng, khi mở ra thì vang lên một tiếng "két" thật dài.

Lam Úy cũng đã từng chịu phạt vài lần, quỳ ở giữa sân viện này cũng đã quỳ thành quen, đã sớm biết rõ trong sân có mấy cây ngọc lan, dưới tàng cây lại có mấy cái ổ kiến.

Nhưng mà hôm nay nện từng bước vào bên trong, đột nhiên phát hiện ra cảnh tượng trước mắt có vài phần xa lạ, cậu vô thức buột miệng nói:
"Thật nhiều..."
May mà mấy chữ còn lại cậu kịp thời ngậm miệng không nói ra.

Lam Vong Cơ quay lại liếc cậu một cái, thế nhưng thần sắc trong mắt vẫn nhẹ nhàng, không có ý trách móc nặng nề.

Còn Ngụy Vô Tiện thì dứt khoát ghé vào bên tai cậu mà thì thầm:
"Đúng vậy, thật nhiều Lam lão đầu!"
Bọn họ một nhà ba người đạp lên con đường trải đá trắng mà đi, bước đến gian trên, ánh nến bị gió nhẹ của hoàng hôn bóng núi thổi qua thì khẽ nhảy múa, đèn Trường Minh treo cao trên đỉnh, thả xuống một mảnh sáng tỏ.

Trước kia hơn phân nửa số lần Lam Úy đến đây là để tế bái, không phải giờ Tý thì cũng là sáng sớm, chưa từng đến đây vào canh giờ này.

Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa còn chưa khép chặt, gian trên trở nên sáng sủa khác thường, không còn dáng vẻ u ám tĩnh mịch như trước kia.

Chỗ bàn thờ cúng bái Thanh Hành Quân cùng Lam phu nhân thì cậu đã thấy quen rồi, năm nào chẳng quỳ phía trước, nhưng bao nhiêu năm nay đều là Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ chủ tế, cậu chưa từng quỳ ở hàng đầu tiên trước bàn thờ thế này, đã vậy còn có Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện quỳ ở hai bên cùng cậu.

Lam Vong Cơ ở một bên châm hương trên lửa nến, giao vào tay Ngụy Vô Tiện, sau đó đưa cho Lam Úy.

Ba người cùng quỳ gối trước bài vị, một trưởng lão của Lam thị đứng bên trên trầm giọng hô:
"Bái."
Ngay sau đó Lam Úy cúi người, cùng phụ thân và a cha của cậu bái lạy.

Bái liên tục ba lần, dâng hương xong xuôi, lại thấy một chiếc bàn sách thật lớn được đặt ở trước mắt.

Ngụy Vô Tiện đã đổi từ quỳ gối thành ngồi trên tấm bồ đoàn, Lam Úy ngồi ở bên cạnh hắn, vừa ngầng đầu lên thì thấy Lam Khải Nhân đi ra từ phía sau hàng loạt bài vị đặt trong từ đường, đành phải đứng lên.

Cậu thấy Lam Khải Nhân ôm theo một quyển trục nặng trịch mà đến, trong đầu toàn là hình ảnh vị trưởng lão Lam thị sáng nay vừa thổi râu lại vừa trừng mắt bắt được cậu đang chuyền giấy trong lớp, lập tức hành lễ với Lam Khải Nhân:
"Lam lão tiên sinh."
Lam Khải Nhân không đáp gì, chỉ đưa mắt nhìn cậu một cái.

Lam Úy nghe được Ngụy Vô Tiện đứng ở sau lưng cậu cười khẽ.

Lam Úy nhanh chóng sửa lời:
"Thúc tổ."
Lúc này Lam Khải Nhân mới "ừm" một tiếng coi như trả lời.

Quyển trục kia được bày ở trước mặt, từ từ mở rộng, Lam Úy nhận ra đây là gia phả của Lam thị, đã bắt đầu viết từ trăm năm trước, tên của Lam An Lam Dực đều ở đây, kéo dài tưởng chừng như vô biên vô hạn, đặt bên bàn cũng không thể mở toàn bộ, phải vừa mở vừa cuốn trục ngọc ở hai bên để tránh rơi xuống đất.


Đến khi hàng chữ bên trên hiện ra đến phần của Thanh Hành Quân và Lam Khải Nhân, tiếp tục kéo xuống, Lam Úy nhìn thấy chỗ kia cẩn thận viết một hàng chữ "Lam Trạm Vong Cơ", là nét chữ mà cậu cực kỳ quen thuộc.

Thế nhưng bên cạnh lại trống không.

Lam Úy sửng sốt, vừa kinh ngạc vừa hoài nghi quay đầu sang liếc Ngụy Vô Tiện một cái.

Lúc này Ngụy Vô Tiện mới xoa xoa đầu cậu, nói:
"Đừng nóng vội chứ."
Hắn tự mình lấy chiếc bút đặt bên cạnh, vốn là cần chấm mực, thế nhưng lại đổi thành cầm bút xoay cổ tay một vòng trong không khí, nói với Lam Úy:
"Loại mực dùng để viết gia phả này khác hẳn với mực dùng để viết bình thường, một khi đã để lại vết tích, cho dù là dùng cách nào cũng không xóa được.

Nếu muốn sửa chữa, vậy thì chỉ còn cách bỏ khối đó đi chứ không có biện pháp khác! Con xem, trên cuốn gia phả này thật ra cũng có một cái lỗ, để ta chỉ cho con..."
Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói:
"Ngụy Anh."
Ngụy Vô Tiện quay sang cười với Lam Vong Cơ, cũng không nói nhăng nói cuội nữa, hơi cúi người về phía trước cầm bút chấm mực liền mạch lưu loát, viết xuống bốn chữ "Ngụy Anh Vô Tiện" bên cạnh bốn chữ "Lam Trạm Vong Cơ", nét bút tuy rằng có chút bay bổng, thế nhưng mỗi chữ đều cực kỳ nắn nót, tràn ngập tình ý.

Sau đó hắn giao bút vào tay Lam Úy, nói:
"Tiểu Úy công tử, đến lượt con!"
Lam Úy cầm lấy chiếc bút kia, ngẩn người:
"Viết gì ạ?"
Ngụy Vô Tiện nói:
"Vẽ con rùa!"
Lam Úy vô thức nâng tay phải lên rồi mới phát hiện ra có gì đó sai sai, vội vàng nhìn Lam Vong Cơ, rồi lại nhìn Ngụy Vô Tiện, thấy trong mắt hắn toàn ý cười, rõ ràng vừa rồi chỉ là nói đùa thôi.

Lam Khải Nhân nặng nề mà khụ một tiếng, Lam Vong Cơ lần thứ hai nói:
"Ngụy Anh..."
Ngụy Vô Tiện nói với Lam Úy:
"Trên gia phả nhà con đã có phụ thân con, giờ có thêm ta, chẳng phải là chỉ còn thiếu con thôi sao!"
Lúc này Lam Úy mới kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chiếc bút ngọc trong tay vẫn bất động.

Bỗng nhiên cậu nhớ đến mười lăm năm qua sống trên đời, đúng là cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này...!Cho dù là chưa từng nghĩ đến chuyện này, bao nhiêu năm nay cuộc sống của cậu vẫn trôi qua cực kỳ êm đẹp.

Thế nhưng hôm nay bổ sung thêm vài nét bút này, những chuyện cũ thì không thay đổi được, chẳng qua là một chương mới sẽ được mở ra.

Lam Vong Cơ nói với Lam Úy:
"Viết tên của con."
Lam Úy cầm bút cẩn thận chấm mực lại lần nữa, Ngụy Vô Tiện xáp lại bên cạnh cậu để nhìn, thấy vẻ mặt của thiếu niên còn cực kỳ nghiêm túc, giống như đang nghiêm trọng hóa quá mức vấn đề mực xuống thành chữ là không thể thay đổi được mà Ngụy Vô Tiện nói ban nãy.

Cho nên hiếm khi thấy cậu đến viết vài chữ thôi cũng lưỡng lự do dự, mãi mà không thể hạ bút xuống được.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy thiếu niên nhà mình lúc này đúng là cực kỳ đáng yêu, đang định đưa tay lên nhéo nhéo khuôn mặt nghiêm trang kia thì Lam Vong Cơ ở bên cạnh lại gọi một tiếng "Ngụy Anh".

Ngụy Vô Tiện lập tức không thèm trêu cậu nữa, xoay người sang trêu Lam Vong Cơ.

Thế nhưng chỉ phút chốc sau đó, Lam Úy đột nhiên thấp giọng kêu lên một tiếng hoảng hốt.

Ngụy Vô Tiện ngoảnh lại nhìn cậu:
"Làm sao thế?"

Lam Úy tạm thời đặt bút xuống, ngũ quan trên mặt giống như đều nhăn tít lại cùng một chỗ, nói không nên lời.

Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn xuống, thấy trên quyển trục kia đã viết xong một chữ Lam, chữ còn lại mới viết được một nửa, thế nhưng không phải là một nửa chữ "Úy" trong tên của Lam Úy, mà là một nửa chữ "Ngụy" trong tên của Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện vừa định nói không sao, cùng lắm thì ngay tại chỗ móc một cái lỗ trên gia phả rồi sửa lại, thế nhưng suy nghĩ thứ hai lập tức ập đến làm hắn không nhịn được, túm chặt lấy tay áo Lam Vong Cơ mà cười rồi nói:
"Ha ha ha ha ha ha! Lam Trạm! Nhất định là do vừa rồi ngươi gọi ta quá nhiều lần, làm tên nhóc này nhớ mãi không quên, trong đầu nghĩ thế nào thì tay viết thế ấy, đặt bút tự thành chữ, ha ha ha ha!"
Trên mặt Lam Khải Nhân vốn còn mang theo ý cười thấp thoáng hiếm có được, lúc này thấy Ngụy Vô Tiện lớn tiếng cười vang, không nhịn được tiến đến liếc mắt một cái, những lời định nói lập tức nghẹn trong họng, vung mạnh tay áo xoay người sang một bên, quyết định không tự rước bực vào thân thêm lần nào nữa.

Lam Vong Cơ bình tĩnh nói:
"Không sao, viết xong chữ con đang viết dở."
Ngữ khí của y cực kỳ vững vừng, Lam Úy nhìn nhìn y, Lam Vong Cơ nghiêm túc gật đầu với cậu.

Vậy nên Lam Úy viết nốt chữ "Ngụy" trong tên của a cha cậu, lại nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói:
"Phần còn lại tự con viết đi, tóm lại phải viết được tên của chính con lên! Cái tên này của con quý giá lắm đấy, năm đó ta chọn mấy chục cái, nếu không phải là Lam Trạm cho rằng không đủ tốt, thì cũng là Lam lão...!khụ, là thúc phụ cảm thấy không đủ quy phạm.

Cuối cùng là ta chọn ra vài cái cuối cùng, đưa cho Tư Truy sư huynh của con rút ra một cái cho con."
Lam Úy theo phản xạ hỏi:
"Tư Truy sư huynh rút ra cái nào vậy?"
Ngụy Vô Tiện mỉm cười nói:
"Là tên của con bây giờ đấy."
Hắn nói tiếp:
"Được rồi, không nhìn con nữa, tự con viết nhé? Cũng đừng có biên nhiều quá, để lại cho đám sư đệ sư điệt sau này của con chút chỗ để viết nữa!"
Ngụy Vô Tiện nói xong thì thật sự cùng Lam Vong Cơ xoay người sang chỗ khác, nhìn gốc hoa trong sân viện lát đá trắng, thấy Lam Khải Nhân vẫn còn đứng dưới hiên khoanh tay lắc đầu, hắn bèn nghiêng người sang một bên, vừa lòng thỏa ý mà dựa hẳn vào người Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ cũng vươn một tay ra, dịu dàng ấm áp mà ôm lấy thắt lưng của Ngụy Vô Tiện.

Bọn họ chậm rãi đợi không biết bao lâu, lẳng lặng nhìn những bông ngọc lan nhẹ nhàng lay động trong gió, tiếp đến nghe thấy tiếng của Lam Úy vang lên phía sau:
"Phụ thân, a cha, con...!viết xong rồi.

Ngụy Vô Tiện vội vàng xoay người lại nói:
"Cho ta nhìn một cái!"
Lam Úy vốn đứng lui sang một bên, nhường chỗ cho Ngụy Vô Tiện hưng trí bừng bừng cúi đầu trước bàn sách mà xem, thế nhưng Lam Vong Cơ lại nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy đầu vai của thiếu niên, một lần nữa kéo cậu lại bên cạnh Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm xem một lát, rồi lại quay sang nhìn nhìn Lam Úy.

Lam Úy thấy trong mắt hắn tràn ngập ý cười, thế nhưng dáng cười này so với ngày thường có phần rực rỡ phi dương hơn rất nhiều.

Hắn hỏi Lam Vong Cơ:
"Lam Trạm, ngươi thấy vị Tiểu Úy công tử nhà chúng ta biên thế này có được không?"
Lam Vong Cơ đưa mắt nhìn hàng chữ trên gia phả nói:
"Không phải là biên."
Sau đó y lại nói:
"Rất tốt."
Ngón tay mảnh khảnh vươn ra, nhẹ nhàng lướt qua nét bút đã khô mực một chút.

Ngụy Vô Tiện cũng vươn ngón tay đến, cùng Lam Vong Cơ tay nắm tay, mười ngón tay đan thật chặt.

Ở trên gia phả, thiếu niên viết từng chữ từng chữ một: "Lam Ngụy đồng tại, Lam Úy Uy Nhiên"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận