7
“Tiểu Dung, chuẩn bị y phục cho ta.”
Ta nắm chặt tay em ấy:
“Hôm nay rất quan trọng, dù chuyện gì xảy ra em cũng đừng hoảng sợ, nhớ chưa!”
Ta cùng Tống Uyển Uyển ngồi ở hai bên Tiêu Cảnh Ý. Ca vũ và các món ăn được phục vụ liên tục không ngừng nghỉ.
Sứ thần Ba Tư dâng cống nhiều vật phẩm kỳ lạ, nhưng thứ quý giá nhất chính là dòng nước suối đựng trong chai thủy tinh kia.
"Để tìm được thứ nước này, đội quân năm nghìn người của chúng ta đã tiến sâu vào nơi cực kỳ nguy hiểm. Sau cùng, chỉ còn lại ba người sống sót, mang được chiếc bình nhỏ này về…"
Tiêu Cảnh Ý ánh mắt sáng ngời:
“Các ngươi muốn khen thưởng gì? Cứ nói!”
“Chúng ta chỉ muốn một thành ở biên giới.”
Các đại thần kinh hãi, Tướng quân lập tức đứng dậy:
"Bệ hạ, không thể.”
Tiêu Cảnh Ý xua tay:
“Từ từ đã!”
Cung nữ đợi bên ngoài cung điện liền bưng canh vào. Mong muốn của hắn sắp thành hiện thực, hắn cười rạng rỡ:
“Bữa tiệc này đều là Uyển Uyển sắp xếp.”
"Nàng ấy đặc biệt chuẩn bị canh trường thọ cho Hoàng hậu. Hoàng hậu dùng thử xem.”
Tống Uyển Uyển ánh mắt ý tứ nhìn ta, nhếch miệng cười:
"Hoàng hậu, là bệ hạ và ta cùng nhau chọn nguyên liệu. Mời Hoàng hậu nếm thử xem sao.”
Một linh cảm chẳng lành nổi lên trong lòng ta. Cung nữ rót canh vào chén, ta giơ thìa múc lên, múc được một miếng mai rùa nhỏ.
Thấy hai ký tự “Trường Thọ” được khắc trên đó, tay ta run rẩy dữ dội. Chiếc thìa rơi xuống, chạm đất, tạo ra âm thanh chói tai.
Tiểu Cảnh Ý không hài lòng nhìn ta, trầm giọng nói:
“Hoàng hậu, lại làm sao!”
Ta ngước đôi mắt mờ sương nhìn hắn, run rẩy hỏi:
“Bệ hạ giết Trường Sinh của ta?”
“Bệ hạ dùng Trường Sinh nấu món súp này?"
Tiêu Cảnh Ý chột dạ một lát, rồi mới trả lời:
“Cũng chỉ là một con rùa mà thôi.”
"Đây là quốc yến, Hoàng hậu đừng mất đi tôn nghiêm, lát nữa trẫm sẽ cho Hoàng hậu bất kể bao nhiêu rùa mà Hoàng hậu muốn.”
KHÔNG! Trường Sinh không phải chỉ là một con rùa bình thường. Đó là món quà mà ca ca để lại cho ta.
Khi đó, phụ thân và ca ca lên đường đánh giặc, không biết khi nào mới có thể trở về. Ca ca mang tới cho ta Trường Sinh, ca nói:
“Thất Thất, ca lớn hơn muội nhiều tuổi, đao kiếm lại vô tình, kiếp này nhất định ca sẽ ra đi trước muội.”
"Nhưng Trường Sinh thì khác. Rùa có thể sống hàng trăm năm.”
“Để nó sống cùng muội, thay cho ca.”
"Ngay cả khi chúng ta chia cắt, muội cũng sẽ không bao giờ cô đơn.”
Dòng chữ “Trường Thọ” trên mai rùa là do chính tay ca khắc lên.
Ca nói:
“Thất Thất, Trường Sinh thay mặt ca, mãi bảo vệ muội.”
Trường Sinh không phải chỉ là một con rùa. Nó là người thân của ta, là niềm an ủi của ta, và là mối ràng buộc duy nhất mà ca để lại cho ta.
Nhưng bọn chúng đã đã giết nó. Hắn đã giết nó. Thậm chí còn nấu nó thành súp và bắt ta ăn!
Bọn chúng đáng chết!
Tiếng trống dồn dập đập vào thái dương ta như búa bổ. Lý trí ta chợt sụp đổ, cơn phẫn uất bùng lên như lửa. Ta rút con dao găm giấu trong tay áo ra, đâm thật mạnh vào vai Tiêu Cảnh Ý.
“Ngươi không còn là A Di của ngày trước nữa. Ta giết ngươi.”
8
Con dao sắc nhọn xuyên qua hoàng bào của hắn, máu đỏ chảy ra.
Ngự vệ lúc này mới có phản ứng.
Bọn họ kéo hắn lại, hắn thoát khỏi phạm vi tấn công của ta. Tất cả đều đang vây quanh ta. Ta sắp bị kiểm soát.
Ta chộp lấy thứ nước Vong Xuyên trên bàn, kề dao găm vào cổ mình. Tiêu Cảnh Ý vẫn đang lặng ngắt vì sốc. Ta nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ.
“Bệ hạ, A Ý, huynh chờ ta chết đã lâu rồi phải không?”
“Hôm nay, ta sẽ thực hiện mong muốn của huynh,”
Ta mỉm cười buồn bã,
“Huynh biết mà, ta chưa bao giờ có thể từ chối huynh.”
“Huynh hài lòng rồi chứ?”
Vết máu rỉ ra từ cổ ta.
Khi mẫu thân của Tiêu Cảnh Ý bị ghẻ lạnh, bà đã tự sát như thế này, trước mặt tiên hoàng, trước mặt hắn. Nỗi ám ảnh này của hắn, không ai biết đến ngoài ta.
Hắn tựa hồ có chút tỉnh táo lại, hai đồng tử run rẩy, vội vàng ngăn cản:
"Tiểu Thất, nàng đừng lộn xộn.”
“Huynh vẫn nhớ ta là Tiểu Thất sao.”
"Huynh từng nói sẽ yêu thương bảo vệ ta suốt đời, huynh đã thất hứa.”
"Huynh không những thất hứa, mà còn xử tử cha ta và ca ca yêu thương ta nhất trên đời này.”
"Ta không muốn sống để bị huynh tra tấn như thế này nữa!”
Con dao càng đâm sâu hơn, máu chảy ra càng nhiều. Tiêu Cảnh Ý muốn lao về phía trước nhưng bị binh lính và Tống Uyển Uyển giữ chặt lại.
Trong mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc và thống khổ, giọng hắn thay đổi:
"Nàng còn có Tiểu Dung, bên ngoài còn có người của Trần gia.”
“Chu nương, Lý nương, nàng còn nhớ tới họ không?”
Hắn nghiến răng nghiến lợi:
“Nếu nàng dám tự sát, ta cam đoan, tất cả những người nàng quan tâm đều sẽ bị chôn cùng nàng!”
"Ta sẽ chu di cửu tộc tất cả bọn họ!”
Ta bật cười, bật cười mà rơi nước mắt:
"Huynh thật tàn nhẫn, ngay cả cơ hội c.hết cũng không cho ta!”
Ta dùng một tay đập vỡ miệng chai thủy tinh, rồi đưa chai thủy tinh lên môi. Tiêu Cảnh Ý kinh hãi:
“Trần Kiều Thất, nàng định làm gì?”
Ta mỉm cười:
“Ta muốn trở lại là Tiểu Thất vô tư.”
“Nếu có thể quay ngược lại thời gian, ta sẽ ăn quả đào ngọt nhất đó, ta sẽ giữ con gà nướng duy nhất đó cho riêng mình, ta cũng sẽ giữ tấm đệm dày trong đêm tuyết đó cho riêng mình thôi.”
"Ta sẽ chỉ đứng trên cây nhìn huynh khóc.”
"Ta sẽ quấn chặt chiếc áo choàng của mình quanh người, mặc kệ huynh quỳ dưới lớp tuyết dày đó.”
"Ta sẽ tránh thật xa, mặc kệ huynh c.hết đuối trong hồ nước lạnh.”
“Ta sẽ nói với phụ thân rằng người ta muốn là Ngô Sở ca ca, ta sẽ không bao giờ thành thân với huynh.”
"Chỉ tiếc rằng, trên đời này không có thuốc hối hận.”
"Nếu huynh không để cho ta c.hết, vậy ta sẽ quên huynh.”
"Tiêu Cảnh Ý, hãy nhớ kỹ.”
"Là ta, là Trần KIều Thất, là ta không còn cần huynh!”
9
Nói xong, ta ngẩng cổ lên. Chất lỏng lạnh buốt tràn vào cổ họng. Bên tai ta vang lên tiếng gầm run rẩy của Tiêu Cảnh Ý:
"Không, không!”
"Ta là Hoàng đế, ta không cho phép nàng quên ta!”
"Trần Kiều Thất, ta không cho phép, không cho phép!”…
Màn kịch này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi! Ta mệt mỏi nhắm mắt lại.
Trong lúc mơ màng, ta nghe thấy tiếng nói.
“Khi Hoàng hậu còn nhỏ, đã phải quỳ trong tuyết lạnh, lại rơi vào hồ nước đóng băng. Thân thể Hoàng hậu vốn đã mang tính hàn, gần đây nằm bệnh hơn nửa năm vì tiếc thương người nhà. Hoàng hậu không đủ dinh dưỡng, chế độ ăn uống không được ổn định, thể trạng luôn yếu ớt.”
"Hơn nữa, vừa rồi Hoàng hậu xúc động mạnh.”
“Thứ nước Vong Xuyên này, thật sự có thể quên đi tình cảm của con người hay không, vi thần không biết.”
"Nhưng Hoàng hậu hiện tại đang ở trước cửa tử, khó có thể nói Hoàng hậu có thể tỉnh lại được hay không.”
Có người liên tục gọi Tiểu Thất vào tai ta. Thật ồn ào. Ta muốn hắn dừng lại, nhưng ta còn không cả đủ sức để mở mắt.
Không biết đã mất bao lâu, nhưng cuối cùng ta cũng tỉnh dậy.
Tiểu Dung khóc lớn:
“Chủ tử, chủ tử cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
“Chủ tử, lần này người phải tĩnh dưỡng bồi bổ cơ thể, không thể chủ quan được nữa.”
Em ấy đỡ ta ra sân phơi nắng. Ánh sáng dịu dàng chan hoà. Hàng cây hải đường đang nở hoa rực rỡ. Ta đang cúi đầu ngửi mùi thơm thì nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Quay người nhìn lại, ta thấy Tiêu Cảnh Ý vội vã đi tới.
Hắn đứng bên cạnh chiếc xích đu, trong mắt đầy sợ hãi và do dự.
Hắn muốn bước về phía ta, nhưng bước chân hắn khựng lại chỗ đó.
Ta mỉm cười với hắn"
“A Ý, huynh cũng ở đây sao?”
Lời nói của ta lập tức phá tan sương mù trong mắt hắn, hắn bước nhanh về phía trước, đôi mắt hơi đỏ lên:
"Tiểu Thất, nàng không quên ta sao?”
“Ổn rồi, ổn cả rồi!”
Hắn đưa tay ôm ta vào lòng. Nhưng ta lùi lại hai bước, làm mặt lạnh với hắn:
“Tất nhiên là ta không quên huynh rồi.”
"Chúng ta là thanh mai trúc mã mà!”
Nụ cười trên môi hắn chợt tắt. Ta ngẩng đầu cười nhìn hắn:
“A Ý, Tiểu Dung nói với ta, huynh hiện tại đã là Hoàng đế bệ hạ.”
Giống như hồi còn nhỏ, ta nghiêng cổ hỏi hắn:
“Chúng ta là huynh đệ tốt đó, A Ý, huynh có thể ban cho ta một nguyện vọng không?”
“Bao nhiêu cũng được!”
Ta vui mừng khôn xiết:
“Ta hỏi Tiểu Dung, Ngô Sở ca ca vẫn chưa kết hôn, huynh có thể ban hôn cho chúng ta được không?”
Đúng lúc này, thị nữ Tiểu Kiều của Tống Uyển Uyển chạy tới, vội vàng quỳ xuống nói:
“Tống phi lên cơn đau tim, thỉnh bệ hạ qua bên đó một chuyến!”