Vong Tình Bất Hối

19

Ta bật dậy khỏi giường với đôi mắt ngấn lệ, vội vàng tìm giày.

"Ồ không, không, không, ta ngủ quên mất. Hôm nay ta có hẹn với Ngô Sở ca ca đi chèo thuyền.”

Tiêu Cảnh Ý đứng cứng đờ ở bên cạnh giường. Ta không hài lòng nhìn hắn:

"Ngươi là ai, sao lại tự tiện vào phòng ta?”

Thái y lần lượt đến chẩn mạch cho ta. Một thái y run rẩy quỳ xuống:

“Ký ức của Hoàng hậu chắc đã bị xáo trộn, hiện tại đã bị kẹt vào ngày sinh nhật thứ mười lăm của người.”

“Vi thần đã xem qua nhiều tài liệu y học cổ xưa, phát hiện ra cũng có nhiều trường hợp như thế này.”

"Sau khi một người bị kích thích quá mạnh, họ sẽ quên đi những sự kiện đã khiến họ buồn bã và đau đớn nhất trong quá khứ." …

Tiêu Cảnh Ý đứng từ xa nhìn ta chằm chằm, thấp giọng nói:

“Không sao.”

Mỗi ngày khi thức dậy, ta đều nghĩ hôm đó là sinh nhật thứ mười lăm của mình, nóng lòng muốn được gặp Ngô Sở ca ca.

Điểm tâm do Tiêu Cảnh Ý phân phó làm bị ta vò nát cho chó ăn. Chiếc diều giấy hắn mất mấy ngày chuẩn bị, ta dùng kéo cắt thành từng mảnh. Y phục hắn may cho ta tốn rất nhiều tiền của bị ta mang đi đốt. Cho dù Tiêu Cảnh Ý có bao nhiêu ý tứ đi chăng nữa, khi tỉnh dậy, ta vẫn sẽ quên tất cả về hắn.

Bị phi tần phản bội, bị người mình yêu lãng quên. Chỉ trong hai tháng, hắn ta trông già đi cả chục tuổi. Hắn cũng cực kỳ cáu kỉnh trên tiền triều. Các đại thần không dám ho lên một tiếng.

Tiểu Dung đến Bộ nội vụ lấy đồ, mang về một ít bột phấn.

“Chủ tử, có đây rồi.”

"Người chủ tử muốn cũng đã được an bài vào cung.”

Em ấy chỉ ra ngoài cửa. Một bóng người mặc y phục mỏng manh, dáng người duyên dáng đang đứng tại đó. Tiểu Dung thấp giọng nói:

“Mù, điếc, câm, lại rất được quan khách sủng ái.”

Sương đêm dày đặc. Những ngọn đèn lồng trong sân lập loè cháy. Ta khuấy bột phấn, nhẹ nhàng nói:

“Đốt lên đi.”

Một giờ sau, Tiêu Cảnh Ý tới. Hắn mang theo một chiếc đèn lồng rồng phượng, dịu dàng nói:

“Tiểu Thất, nàng còn nhớ không?”

“Lễ hội đèn lồng năm đó, nàng nói đèn lồng rồng phượng thật đẹp, nàng cũng muốn có một chiếc.”

“Ta đã tự tay làm cái này. Giống hệt cái hồi đó.”

Ta đang uống rượu, hai má ta đỏ bừng. Khói từ lư hương cuộn tròn lan tỏa. Ta nhận lấy chiếc đèn lồng, mỉm cười với Tiêu Cảnh Ý:

“Đẹp quá, muội rất thích.”

Ánh mắt hắn sáng lên, rồi dần trở nên xúc động. Ta nhào vào lòng hắn, nhón chân hôn lên môi hắn một cái:

“Muội rất thích, Ngô Sở ca ca.”

Cơ thể hắn chợt cứng đờ. Nhưng ta đã ôm lấy eo hắn, hắn do dự vài hơi, rồi cũng quấn lấy ta.


Sau đêm đó, ta đóng cửa cung, không gặp mặt một ai. Cho dù Tiêu Cảnh Ý có van xin đến thế nào, ta vẫn không mở cửa.

Một thời gian sau, ta không muốn ăn uống, lại nôn mửa dữ dội. Tiêu Cảnh Ý lo lắng triệu thái y đến để chẩn mạch cho ta.

20

Hoàng hậu mang thai! Tiêu Cảnh Ý như bị sét đánh, choáng váng hồi lâu.

"Tiểu Thất mang thai?”

“Chúng ta sắp có hài tử sao?”

Thai nhi không được ổn định, thái y kê cho ta rất nhiều loại thuốc, nhưng ta thấy khó uống quá.

Tiêu Cảnh Ý bảo Tiểu Dung chuẩn bị hai bát thuốc. Hắn uống một bát trước, ta uống một bát khác.

Có lẽ vì mang thai nên đầu óc ta minh mẫn hơn trước, tâm trạng cũng dần ổn định hơn. Có điều Tiêu Cảnh Ý lại bắt đầu thỉnh thoảng nôn ra máu.

Hắn không thể ngủ ngon, tóc hắn cũng rụng dần. Mọi thứ về chế độ ăn uống của hắn, bao gồm cả thuốc thang ta uống, đều được kiểm tra kỹ lưỡng, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì.

Hắn cũng rất mệt mỏi với chuyện triều chính, cơ thể cứ thế mà suy kiệt dần.

Để thuận tiện, lúc đầu ta đứng ra thay lời hắn nhiếp chính. Sau đó, hắn cứ thế để ta trực tiếp nắm quyền.

Vì bệnh tật nên tính khí của hắn ngày càng trở nên tồi tệ. Các quan đại thần đều không chấp nhận việc ta nhiếp chính, luôn dâng tấu phản đối mỗi khi thượng triều. Nhưng Tiêu Cảnh Ý lại nói:

“Hoàng hậu không có gia tộc chống lưng, trong cung điện này, nàng chỉ có trẫm.”

“Hoàng hậu nhiếp chính cũng là thay mặt ta, có thể sinh ra chuyện gì?”

Mang thai chín tháng, sau hai ngày hai đêm đau đớn, ta sinh hạ được một bé trai. Đây là nhi tử đầu lòng, cũng là đại hoàng tử của Tiêu Cảnh Ý.

Ta gần như ngất đi, nắm chặt tay hắn:

“A Ý, con của chúng ta sẽ là Thái tử phải không?”

"Tất nhiên rồi!”

Hắn vui mừng đến mức lập tức bổ nhiệm Minh Đức làm Thái tử, bất chấp sự phản đối của một số quan đại thần. Hắn cũng ra lệnh cho Bộ Nội vụ tổ chức một bữa tiệc đầy tháng thật hoành tráng.

Trong bữa tiệc, Tiêu Cảnh Ý nắm tay ta, ánh mắt đầy trìu mến:

“Tiểu Thất, cuối cùng chúng ta cũng quay trở lại như xưa rồi.”

"Từ giờ trở đi, nàng và trái tim của nàng là của riêng ta.”

Các cận thần liên tục chúc rượu. Trong cơn vui vẻ, hắn nhận rượu bất cứ ai đến mừng. Uống được ba hiệp, hắn lảo đảo đứng dậy:

“Nào, hôm nay trẫm vui quá, chúng ta cùng nhau nâng ly…”

Ta mỉm cười nhìn hắn đang trong hoài bão lớn lao với tinh thần phấn chấn. Cũng mỉm cười nhìn hắn phun ra một bụm máu lớn, rồi liền ngã xuống đất.

Chúng thần hoảng hốt. Ta ngừng cười, đứng dậy:

“Bệ hạ uống nhiều quá rồi.”

"Đỡ bệ hạ hồi cung, truyền thái y!”

Tiêu Cảnh Ý không ngừng nôn ra máu. Vỏ chăn, gối, sàn nhà... Tất cả đều đầy những bãi máu.


Các vị ngự y lúng túng, thay phiên nhau châm cứu nhưng không có kết quả gì. Thậm chí hắn còn nôn ngày càng nhiều hơn.

Chúng thái y quỳ trên mặt đất:

"Hoàng hậu, bệ hạ, bệ hạ, e rằng…"

“Là chúng vi thần bất tài …"

Tiêu Cảnh Ý khó khăn vươn tay ra, chỉ vào ta. Ta hít một vào hơi thật sâu:

“Chắc bệ hạ có chuyện muốn nói riêng với ta, mọi người lui xuống đi.”

Thái y cùng các cung nhân đều đang quỳ lạy, không ai dám ngẩng đầu lên, nên không thể nhìn thấy đôi mắt sợ hãi và cái miệng há to nhưng không phát ra được âm thanh nào của Tiêu Cảnh Ý lúc này. Mọi người đều lui xuống.

Ta ngồi bên giường, lấy khăn tay ra lau vết máu trên khóe miệng Tiêu Cảnh Ý. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn ta cầm, đôi mắt trừng to. Ta bật cười.

“Ngươi nhận ra?”

“Đều là gấm Tứ Xuyên mà ta nhặt được từ những mảnh vải vụn mà Tô phi của tiên hoàng không muốn dùng, ta đã khâu chúng lại với nhau, từng mũi một.”

“Tay ta đã thủng không biết bao nhiêu lỗ.”

“Lúc đầu ngươi còn rất quý trọng nó, nhưng sau khi Tống Uyển Uyển chê nó xấu xí, ngươi liền ném nó đi.”

Tiêu Cảnh Ý há to miệng, mơ hồ nói:

“Nàng không có quên…”

Ta cười ngặt nghẽo, toàn thân ta run rẩy:

“Ngươi đã giết hại phụ thân và ca ca ta, còn dùng hình ngũ mã phanh thây với Ngô Sở ca ca...”

"Làm sao ta có thể quên được mối thù máu này?!!”

Ta giữ chặt lấy cằm hắn.

"Khuôn mặt ngươi, nỗi đau mà ngươi mang lại, cho dù có nghiền nát ta thành tro bụi, ta cũng sẽ không bao giờ quên.”

“Cái gọi là thứ nước Vong Xuyên từ Hoàng Tuyền kia, là chính ta cho người truyền bá.”

“Chính ta cũng là người đã sắp xếp cho quân đoàn Ba Tư tiến cung.”

“Phụ thân và ca ca ta là những võ tướng anh dũng bất khuất, ngươi có thể giết họ, nhưng không thể nhổ sạch được hết hàng vạn tấm lòng trung thành của Trần gia trong thiên hạ kia. Là họ đã giúp ta báo thù!”

“Là ta đầu độc ngươi.”

"Từ đầu đến cuối, đều là ta diễn!”

Hai con ngươi Tiêu Cảnh Ý gần như nhảy ra khỏi hốc mắt, môi hắn run run:

“Thái tử...”

Ta thở dài:

“Đương nhiên đứa nhỏ cũng không phải của ngươi.”

“Ta căm hận ngươi như thế, sao có thể nén ghê tởm mà để ngươi chạm vào ta!”


"Ngày hôm đó cùng ngươi, không phải ta, mà là kỹ nữ ta đưa ngoài cung vào.”

"Nghe nói cô ta rất được quan khách sủng ái. Đêm đó có phải rất khó quên không?”

"Đứa nhỏ cũng là ta từ ngoài cung mang tới.”

"Tiêu Cảnh Ý, ngươi thật nực cười!”

"Ngươi từ nhỏ đến lớn chưa từng nhận được ưu ái của tiên hoàng, mẫu thân cũng vứt bỏ ngươi mà tự vẫn để chứng minh người trong sạch. Ngươi là một kẻ biến thái, bị người ta coi thường, lại thích đi lấy lòng người coi thường ngươi.”

“Ngươi không cần chân tình của một ai cả, nhưng với người không coi trọng ngươi, ngược lại, ngươi càng háo hức cố chinh phục người đó”.

“Nếu không phải ta mất trí nhớ, sao có thể khiến ngươi mất cảnh giác, đối xử với ta với tư cách Tiểu Thất mười năm trước đây?”

Tiêu Cảnh Ý vùng vẫy dữ dội. Ta đè hắn xuống giường, cười đến chảy cả nước mắt.

"Đừng vội, ta còn có tin tốt cho ngươi.”

Ta thì thầm vào tai hắn:

“Ngươi còn chưa biết, ca ca ta có một hài nhi. Chờ Minh Đức lớn lên một chút, ta sẽ tráo đổi chúng.”

"Ngươi không phải sợ nhất chính là Trần gia ta uy hiếp tới ngai vàng của ngươi sao?”

“Ta đã đùng chính tay ngươi, để hàng trăm nghìn dặm đất đai trên thiên hạ cùng quyền lực này, giao lại cho Trần gia.” …

Tiêu Cảnh Ý toàn thân run rẩy, khóe miệng không ngừng ộc máu. Hắn nhìn chằm chằm ta, dùng hết sức lực thều thào từng chữ một:

"Tiểu Thất, nàng đã từng... yêu ta chưa?”

21

Ta lấy khăn tay lau nước mắt, cũng dừng lại nụ cười trên môi. Ta nhìn hắn, bình thản nói:

“Chưa bao giờ!”

“Người như ngươi, không xứng đáng có được yêu thương.”

Máu ộc ra từ mũi hắn. Nước mắt từ khóe mắt hắn rơi xuống, giọng nói đầy họng máu gần như không thể nghe được chữ nào:

"Nhưng ta yêu nàng.”

"Ta thực sự muốn……”

"Trở lại lần đầu chúng ta gặp nhau.”

Ta thờ ơ:

“Nếu có thể quay ngược thời gian, ta sẽ đứng trên cây đào, nhìn ngươi bị bỏ mặc cho đến c.hết.”

"Không, ta sẽ không đợi được mà sẽ đưa ngươi xuống địa ngục bằng chính đôi tay của mình!”

Hắn run dữ dội, phun ra một ngụm máu lớn, rơi thẳng lại vào mặt hắn. Đôi mắt hắn trợn trừng, toàn thân cứng đờ. Hắn tắt thở.

Ta đứng dậy, bước tới trước gương, cửa sổ đóng kín cũng không thể cản được tia nắng chói chang bên ngoài len vào. Tất cả những chuyện đã qua đang lướt trước mắt ta như chỉ trong một chốc một lát.

Thời tiết thật tuyệt vời. Đúng là thời tiết hoàn hảo cho một người tới lúc phải c.hết.

Ta vò tóc, nhúng tay vào một ít trà rồi thoa lên mặt mũi. Sau đó hít một hơi thật sâu, đau lòng mà gào lên:

"Bệ hạ, Bệ hạ…"

"Hoàng thượng qua đời.”

22

Tiêu Cảnh Ý đã c.hết. Chỉ có một đại hoàng tử mang tên Minh Đức.


Đại hoàng tử lên ngôi, ta với tư cách Thái hậu, buông màn nhiếp chính.

Khi Minh Đức được ba tuổi, ta đưa nó rời cung, đi tránh nóng mùa hè trong ba tháng.

Sau khi chúng ta quay trở về, các quan đại thần đều nói rằng nó đã cao lớn lên rất nhiều, các đường nét trên khuôn mặt nó cũng ngày càng giống ta.

Một năm sau, thái y đến xin ta nghỉ hưu, trở về quê quán.

"Lý thái y đã có tuổi rồi, sao còn định đi xa đến thế? Hãy cứ ở lại Thượng Kinh đi.”

Lý thái y quỳ xuống:

“Tiểu Sở là lớn lên ở vùng biên giới.”

“Bây giờ Thái hậu đã đảm bảo được vị trí của mình trong triều đình, ta muốn đưa tro cốt của nó về nơi nó hằng quen thuộc.”

“Có lẽ nó sẽ thích được chôn cất ở nơi đó hơn.”

Đúng vậy. Tiêu Cảnh Ý không biết. Thực ra, Ngô Sở ca ca chính là hài tử thất lạc đã lâu của Lý thái y.

Năm đó, Lý thái y theo tiên hoàng nam du, gặp phải sơn tặc. Ông ấy tốt bụng, đứng ra bảo vệ Tiêu Cảnh Ý, hoàng tử không được sủng ái nhất, nhưng ông ấy cũng đã đánh mất đứa con ruột của mình là Ngô Sở.

Vì điều này, ông luôn dày vò, áy náy, cảm thấy tội lỗi trong suốt những năm qua.

Lúc biết tin về Ngô Sở, ông những tưởng gia đình đã có thể đoàn tụ. Nhưng thanh niên tuấn tú con nuôi của cha ta khi được tìm thấy đã bị Tiêu Cảnh Ý phanh thây ra từng mảnh.

Ta đồng ý với thỉnh cầu của Lý thái y.

Minh Đức lớn lên theo năm tháng, năm nào ta cũng đưa nó đi thăm mộ phụ thân và ca ca.

Mộ của cha và ca ca ta ở nơi rất kín đáo, bên cạnh một ngôi làng bình thường. Không nhập hoàng lăng, không khảm lộng lẫy. Xung quanh chỉ có khói bếp cùng tiếng chim.

Minh Đức từng hỏi ta:

“Tại sao mẫu thân không cho xây lăng tẩm cho Hoàng tổ phụ cùng Hoàng bá bá, hoặc là chôn cất họ cùng đồ ngọc quý?”

Ta gõ vào đầu nó:

“Dân chúng yên ổn, thiên hạ thái bình, là những cống phẩm mà Hoàng tổ phụ và Hoàng bá bá của con mong muốn nhất.”

“Các tướng lĩnh anh dũng mà chiến đấu nơi sa trường kia, với ước mong chính là dân chúng đời sau có thể mỗi ngày bình an mà sống.”

Minh Đức trầm ngâm một chút rồi chợt nói:

“Mẫu thân, nhi thần đã hiểu.”

Khi lên mười ba tuổi, Minh Đức lật lại vụ án Trần gia. Trần gia cuối cùng cũng được giải nỗi oan khuất.

Vài năm sau, Minh Đức thành thân.

….

Ta trải qua một ngày rất buồn ngủ. Khi Tiểu Dung gõ lên vai gọi ta, ta đang ngủ gục trên ghế bập bênh trong sân viện phủ.

Ta mơ thấy cha ta. Ông bế ta lên cao, kiệu ta ngồi lên vai ông, rồi cười hỏi:

“Tiểu Thất, con đã bao giờ xem xiếc khỉ chưa?”

Ta nhớ ra mình đã là người lớn, ngượng ngùng nói:

“Cha, con đã trưởng thành rồi.”

Mặt trời đang dần lặn, ánh sáng chiếu tới khóe mắt nhăn nheo của cha. Cha mỉm cười:

“Con mãi mãi là nữ nhi nhỏ bé Tiểu Thất của ta.”

“Tiểu Thất, cảm ơn con, mấy năm qua để con phải chịu vất vả rồi!”

- hoàn toàn văn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận