Đường Ân đứng ngoài cửa từ nãy, những gì cần nghe cũng đã nghe được, nhưng vẫn chưa hoàn toàn có được thông tin gì cần thiết. Chuyến vi hành của Khuynh Thần lần này chính là thứ mà nàng nhắm đến. Khoảng thời gian nàng ở cạnh Khuynh Thần trong kiếp trước đã đủ để nàng hiểu rõ con người hắn, hắn vừa là người tùy tiện lại vừa không tùy tiện, chính là cái kiểu nghĩ gì làm nấy, có tính toán nhưng không kĩ càng. Xem ra chuyến vi hành của hắn lần này cũng hoàn toàn có mục đích, nhưng là mục đích gì thì nàng vẫn chưa đoán ra được.
Về phía Tử Nhạc, hắn và Khuynh Thần đã đấu đá từ lâu, những gì Khuynh Thần làm Tử Nhạc đều có cách để nắm rõ trong lòng bàn tay. So với Khuynh Thần thì Tử Nhạc tất nhiên là mưu mô hơn hẳn. Vốn dĩ muốn dựa vào Tử Nhạc để moi móc chút thông tin về chuyến vi hành của Khuynh Thần, nhưng hiện tại nàng và Tử Nhạc đang mâu thuẫn, xem ra thật sự rất khó.
Đường Ân đưa mắt hờ hững nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín, những suy nghĩ vẩn vơ cứ len lỏi trong đầu. Nàng quay người sang phía Án Nhy bên cạnh, nhẹ giọng nói:
– Em đi chuẩn bị trà mang đến đây cho ta!
Án Nhy hơi nhíu mày, vừa lúc nãy tiểu thư còn nói không muốn để ý đến Tể tướng, sao bây giờ lại bảo mang trà? Tuy không biết Đường Ân định làm gì, nhưng Án Nhy vẫn “vâng” một tiếng rồi nhanh chóng đi chuẩn bị.
….
||||| Truyện đề cử: Côn Luân Ma Chủ (Kì Tài Giáo Chủ) |||||
Đường Ân nâng khay đựng trà, chân nhẹ nhàng nâng bước, tà váy theo đó mà tung bay, mọi động tác cử chỉ đều toát lên vẻ thướt tha, yểu điệu, xinh đẹp yêu kiều đến nao lòng người. Tử Nhạc và Phó tướng đang tập trung bàn bạc, Đường Ân từ đằng sau cẩn thận đi đến. Nàng đưa mắt nhìn Tử Nhạc, hắn liếc nhìn nàng trong một thoáng, sau đó lại thu hồi ánh mắt, hướng xuống tấm bản đồ trên bàn. Đường Ân nở nụ cười như hoa, nàng vòng sang đứng cạnh chỗ ngồi của Tử Nhạc, nhẹ nhàng đặt khay trà xuống mặt bàn. Phó tướng hơi híp mắt, thận trọng theo dõi sắc mặt của Tử Nhạc. Khuôn mặt hắn không hề biểu lộ cảm xúc gì, cũng không cất một lời nào, chỉ chăm chú nhìn bản đồ.
Bỗng nhiên Phó tướng cảm thấy đổ mồ hôi hột. Đường Ân tất nhiên là nhìn ra được, vội vàng cất tiếng phá vỡ sự im lặng:
– Tể tướng và Phó tướng bận công chuyện như vậy, thứ lỗi cho ta không biết làm gì để phụ giúp, chỉ có thể mang ít trà và điểm tâm đến cho hai người!
– Đa tạ Đường tiểu thư! Chuyện triều chính là nhiệm vụ của chúng ta, sao có thể để tiểu thư phải phí hoài tâm sức?
Phó tướng cười cười khách sáo, vị tiểu thư của Đường gia này đúng là quá xinh đẹp rồi, chắc chắn nam nhân vây quanh nàng không ít, đến cả hoàng thượng còn mê đắm,Tể tướng quả nhiên là có phúc!
Đường Ân cũng cười đáp lại, đưa tách trà về phía Phó tướng. Phó tướng còn đang vui vẻ nhận lấy, liếc sang đã bắt gặp ngay ánh mắt sắc như lưỡi dao của Tử Nhạc, ánh nhìn như muốn đâm xuyên qua người đối phương. Phó tướng lập tức tắt cười, xám mặt lại mà cúi đầu tập trung xem bản đồ, không dám ngước mắt lên nhìn hay nói gì nữa!
Đường Ân thấy biểu cảm của Phó tướng thì có chút khó hiểu, nàng thôi không cười, khẽ nhìn Tể tướng ngồi ở bên cạnh. Nàng cúi đầu rót trà vào tách, sau đó nâng lên đưa sang bên cạnh, chậm rãi cất lên giọng nói:
– Tể tướng, trà!
Tử Nhạc không đáp lại, cũng không nhìn nàng lấy một cái. Đường Ân chớp chớp mắt, hạ nhẹ giọng gọi Tể tướng một lần nữa. Vẫn không có tiếng đáp lại, căn phòng lại một lần nữa rơi vào im lặng.
Đường Ân nâng tách trà trên tay, cảm giác nóng bỏng dần dần truyền đến mười đầu ngón tay của nàng. Nàng khẽ dịch từng ngón tay, cố gắng làm giảm đi sức nóng. Trà vừa mới pha còn rất nóng, Đường Ân hơi khó chịu, nàng khẽ nhăn mặt, chậm rãi nuốt nước bọt xuống cổ họng. Không thấy Tử Nhạc hành động, Đường Ân cũng không thể chịu nổi thêm nữa, vội vàng đặt tách trà xuống mặt bàn. Tách trà bị đặt mạnh xuống, nước trà lập tức sánh ra làm ướt một góc bàn.
Tay Đường Ân sớm đã bị trà nóng làm cho đỏ ửng, nàng đưa tay lên miệng nhè nhẹ thổi, đôi mắt to tròn hạ xuống, làn mi hơi cong thỉnh thoảng lại động. Tử Nhạc lén quay đầu nhìn hành động của nàng, lông mày bất giác nhíu lại, nhưng ngay sau đó, hắn lại không nhìn nữa, coi như bản thân chưa thấy gì.