Vòng Tròn Đồng Tâm

Từ nét mặt kinh nghi bất định của cô, Thẩm Vân Phái buồn cười mà nhìn thấu mấy ý tưởng vớ vẫn xoay chuyển trong đầu cô. “Muốn tôi nhắc nhở cô sao? Cái tình tiết trong phim thần tượng diễn qua tám trăm lần kia. Vì một đứa con, ngay cả chung thân đều bồi theo, đại giới cũng quá lớn, tôi còn không xuẩn đến loại tình trạng này.”

Chính là được thông báo trúng thưởng mà thôi, không tất yếu ngay cả nhà cũng buộc trở về?

“Vậy… Vậy là tốt rồi…” Cô đã không biết nên phản ứng thế nào. Thẩm Vân Phái trước kia vì cô thiêu đốt hết thảy nhiệt tình, dĩ nhiên không còn tồn tại nữa, cô biết mọi người sẽ thay đổi, tình cảm cũng sẽ không thủy chung như một, nhưng nhìn anh dùng khẩu khí không cho là đúng như vậy phủ định cô, lòng vẫn ẩn ẩn đau.

“Hiện tại tâm trạng tôi có chút loạn, chờ tôi suy nghĩ kỹ, sẽ tìm cô nói chuyện. Chỗ ở hiện tại của cô vẫn không thay đổi chứ?”

“Không có.” Tiếp theo bổ thượng một câu: “Di động cũng như cũ.”

Lẫn nhau nhanh chóng trao đổi số điện thoại, anh chỉ để lại một câu: “Buổi tối sẽ tới.” Liền xoay người rời đi.

Tôn Uẩn Hoa chân mềm nhũn ngã giữa ghế, thở dài.

Là cô đã nghĩ rất lạc quan sao? Còn tưởng rằng đi qua như vậy, nghĩ có đứa nhỏ, biết chính mình thực sự như mong muốn làm cho cô có con, ít nhất sẽ có một chút vui vẻ, nhưng là…

Vẫn không đồng dạng như vậy đi? Trước kia yêu, đứa nhỏ tồn tại sẽ là ràng buộc thân mật nhất giữa bọn họ, nếu đã không yêu, cái loại ràng buộc này không được một đời, chỉ biết trở thành quấy nhiễu.

Từ đầu tới đuôi ánh mắt cô đều không có rời đi anh, thực nghiêm túc, thực chuyên chú xem kỹ ——

Anh, từ đầu đến cuối đều không có vẻ tươi cười.

***

Cậu từng nói, tình cảm giữa chúng ta không ngang hàng, theo ngay từ đầu, cậu đã rất yêu rất yêu, mà tôi chỉ là thích.

Tôi cũng cho rằng như vậy.

Tôi làm sao có thể yêu một chàng trai nhỏ như vậy? Cái loại điên cuồng mê luyến này, đối tôi mà nói rất thanh xuân, quá nhiệt huyết, một phụ nữ gần ba mươi, thật sự không rất thích hợp diễn loại tiết mục này.

Bởi vậy, ngay từ đầu tôi dã phủ quyết lựa chọn này. Nhận của cậu tốt, cũng hồi báo cậu muốn ôm cùng nhiệt độ cơ thể, là tôi có thể vì giữa chúng ta tìm được một chút cân bằng. Tôi không biết tình cảm nồng cháy như vậy, bao lâu sẽ hạ nhiệt, bất quá tôi không có ôm ấp quá nhiều, cho nên sẽ không quá thất vọng, cũng chỉ là chờ, chờ một ngày kia kích tình phục hồi.

Chính là tôi không nghĩ tới, chúng ta có thể đi cùng một chỗ lâu như vậy, mỗi ngày ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại, phát hiện thế nhưng đã vượt qua thời gian tôi và Quân Uy kết giao.

Thậm chí, vì đi càng lâu, cái đại giới gì cậu cũng nguyện ý trả.

Này thực sự quá điên cuồng, tôi lớn hơn cậu gần bảy tuổi a, Vân Phái! Hiện tại tôi xinh đẹp như hoa, cậu ít việc để làm, nội tiết tố quấy phá, sẽ có mê luyến như vậy cũng không kỳ quái, nhưng về sau cậu sẽ gặp được càng nhiều cô gái điều kiện rất tốt, càng thích hợp với cậu, mà khi đó tôi, cậu còn có thể xem vào mắt sao?

Như vậy có cho cậu thanh tỉnh một chút hay không? Không cần xúc động như vậy, cậu sẽ hối hận.

Tôi không biết nên làm thế nào nói cho cậu biết cảm giác trong lòng tôi, điều này làm cho tôi thực sợ hãi, áp lực rất lớn, cậu biết không? Tuy rằng mẹ cậu cũng không nói gì khó nghe, nhưng điều này khiến tôi rất xấu hổ, phải dùng hết toàn bộ khí lực, mới có thể làm cho chính mình duy trì bề ngoài trấn định.

Tôi không thể không để cậu đi, có lẽ này sẽ làm cậu không thấu hiểu, cảm thấy tôi rất dễ từ bỏ, nhưng —— vô tình thì vô tình đi, tôi không cần cậu nghĩ tôi như thế nào, hãy đi làm chuyện cậu nên làm, như vậy là được.

Vào một buổi sáng nào đó khi cậu rời đi, tôi bị lạnh làm cho tỉnh lại, phát hiện chăn đã bị tôi đá xuống sàng, trước kia lúc còn có cậu ở đây, sẽ ôm chặt tôi, không cho tôi lạnh.

Cũng không biết có phải mới thức dậy huyết áp thấp hay vì cái gì, cảm xúc rất tồi tệ, cũng không hiểu ủy khuất cái gì, ở trên giường ôm chăn lên khóc rống một giờ, ánh mắt thũng đến phải chườm đá mới có thể ra ngoài gặp người.

Về sau, tôi rốt cục nhận ra nguyên nhân chính mình gần đây cảm xúc không khống chế được —— tôi mang thai.

Khó trách nội tiết tố mất cân đối, cũng không biết chính mình đang u buồn cái gì.

Lại về sau, tôi phát hiện không phải như vậy. Dù lừa mình dối người như thế nào, cũng thay đổi không được, đây là điển hình của chứng thất tình ——

Vân Phái, em nhớ anh.

Tuy rằng cảm thấy vớ vẩn, nhưng —— không muốn đối mặt, không có nghĩa là sẽ không phát sinh, em đã yêu anh, tựa như anh nói, một ngày gia tăng một chút thích, tích lũy rất nhiều rất nhiều, nhiều đến không thể chịu nổi, sẽ biến thành tình yêu.

Nếu nói với anh, anh hẳn sẽ không thể hiểu nổi nhìn em, nói: “Em có thể quá trì độn hay không?”

Đúng vậy, thật trì độn, cư nhiên chia tay, mới dám thừa nhận, thì ra em đã sớm động lòng, bất tri bất giác yêu một thời gian thật dài.

Em không tin tình yêu —— phải nói, em không tin tình yêu vĩnh hằng, này anh cũng biết, mặc dù là hiện tại, yêu của anh giờ phút này, em vẫn không tin, cái gì mà truyền thuyết thiên trường địa cửu.

Nhưng đêm hôm đó, em lần lượt hồi tưởng, từ mới quen bắt đầu, mỗi một mảnh ký ức ở cùng anh, đều nhất nhất hiện lên trong óc, của anh toàn tâm toàn ý, của anh không hề chùn bước, anh không chút nào che đậy nhiệt tình…

Được người yêu như vậy, thực hạnh phúc.

Cho nên Vân Phái, em vì sao không cùng anh dũng cảm cược một lần? Cược anh không thay đổi, em cũng không có khả năng thay đổi, cược cái anh nói tương lai thuộc về chúng ta. Vô luận kết quả cuối cùng như thế nào, ít nhất không hối hận.

Em đi tới chỗ ở tìm anh, nhưng chủ nhà nói, anh đã tốt nghiệp, trả phòng.

Em cũng đi tới cửa tìm của anh họ tìm anh, hắn nói, anh đã rời khỏi Đài Loan.

Em nghĩ, việc đã đến nước này, ít nhất có thể để anh ổn định tình hình, vững vàng đi về tương lai của mình, đây vốn chính là mục đích lúc ban đầu của em, nếu lúc này lại đi nhiễu loạn nỗi lòng anh, sẽ không thích hợp.

Vì thế em nói với Hà Diệu Vũ, nhờ hắn chuyển đạt ——

“Em không biết nhiều năm về sau em có thể cười chính mình rất ngu đần hồn nhiên hay không, nhưng giờ phút này, em muốn tin tưởng anh, tin tưởng tình yêu cũng có thể vĩnh cửu. Vân Phái, em chờ anh.”

Đây là ước định của em cùng hắn, chờ một ngày kia, tình huống cho phép, anh chủ động nhắc tới em, hơn nữa không thay đổi ước nguyện ban đầu, như vậy, xin hắn nói cho anh những lời này.

Có lẽ ba năm, năm năm, có lẽ lâu hơn, nhưng khi chúng ta gặp lại ngày đó, Vân Phái, anh thực sự còn có thể yêu em không?

***

Buổi tối Thẩm Vân Phái khi đến bệnh viện, Tôn Uẩn Hoa ghé vào giường bệnh đang ngủ.

Dã sớm dùng di động liên lạc, có nói anh sẽ mang bữa tối tới. Cô nói với anh, bác sĩ vừa rồi đã giúp Nhược Nhược kiểm tra, hẳn là không có chuyện gì, ngày mai có thể xuất viện.

Nhược Nhược đã tỉnh, mở to mắt tò mò mà nhìn anh.

Anh để túi trong tay xống, ở bên miệng làm thủ thế “Hư”, im hơi lặng tiếng tới gần bọn họ.

“Hi.” Anh dùng khẩu hình miềng cùng ánh mắt trao đổi.

Đứa nhỏ nhìn nhìn anh, không có biểu cảm gì cúi đầu, thật nhàm chán chơi drap.

Được rồi, anh cảm nhận được chính mình tồn tại có bao nhiêu không khí. Một người cha đột nhiên toát ra, quả thật không có biện pháp chờ mong đứa nhỏ quá nhiệt tình hoan nghênh.

Anh vươn ngón trỏ, chỉ vào mấy thứ hấp dẫn đối phương chú ý, như hiến vật quý nhất nhất lấy đồ ăn trong túi ra làm mồi.

Anh chưa từng làm cha, càng đối với đứa nhỏ hoàn toàn không biết gì cả, không biết con anh thích ăn cái gì, bên đường nhìn thấy cái gì cũng mua một chút, không cẩn thận liền nhồi vào một túi lớn, sau đó sững sờ mà nhìn gói đồ ăn, cảm thấy hành vi của mình thật ngu ngốc, nhưng lại không chán ghét loại hanh vi sủng nịch ngu ngốc này, ẩn ẩn vui vẻ chịu đựng vị ngọt.

Thì ra đây là cảm giác làm cha, muốn đem toàn bộ thế giới đưa đến trước mặt đứa nhỏ, còn rất sợ cho a đủ. Nhược Nhược xem bàn đầy đồ ăn, suy nghĩ một chút, chỉ vào một cái bánh.

Hoá ra giống mẹ, thích ăn đồ ngọt a.

Thẩm Vân Phái vô lại cứng rắn đi qua cùng người ta làm quen, đem con nâng dậy, đặt an ổn trước ngực, đút từng miếng cho ăn.

“Đầu có choáng váng không?”

Nhược Nhược bị ôm không nhiều tự do, muốn rời khỏi, nhưng người nào đó vô sỉ lấy đồ ăn uy hiếp, cậu lại rất muốn ăn bánh đậu đỏ, đành phải cố mà nằm trong khuỷu tay anh, nhưng lại không trả lời liền đem bánh đậu đỏ lấy rất xa.

Cậu đành phải lắc đầu. “Không choáng váng.”

“Bảo bối, giọng con thật là dễ nghe.” Nhẹ nhàng, mềm yếu, quả thực là thiên âm, anh cảm thấy cả trái tim đều sắp hòa tan, nhất thời long tâm đại duyệt, lại lấy bánh ra dụ dỗ.

Thời điểm Tôn Uẩn Hoa tỉnh lại, liền thấy hai người bọn họ dựa vào thật gần cùng nhau chia sẻ đồ ăn, con biểu cảm xem ra không quá vui lại trốn không xong, mà người nào đó chọc đứa nhỏ thật sự vui vẻ, hoàn toàn không có cảm giác nhục nhã bắt nạt đứa nhỏ.

Anh tùy ý liếc nhìn cô một cái. “Đói không? Tôi mua một chút này nọ, cô tự xem muốn ăn cái gì.”

Cái này gọi là “Một chút” sao? Cô nhìn cái túi phân lượng mười bữa, có chút không nói gì.

Trễ một chút, anh kêu cô đi về nghỉ ngơi, sáng mai lại đến đón Nhược Nhược xuất viện.

Cô thấy Thẩm Vân Phái cùng đứa nhỏ ở chung không có vấn đề gì lớn, nghĩ cha con bọn họ cần nhiều thời gian ở chung một chỗ, bồi dưỡng một chút cảm tình, nên đồng ý.

Cách một ngày, Tôn Uẩn Hoa đến giúp con làm thủ tục xuất viện, trải qua một buổi tối ở chung, cũng không biết là thói quen, hay bị bắt buộc trúng thưởng, Nhược Nhược đã không có gì kháng cự, an tĩnh để cha ôm, khuôn mặt dựa vào trên vai, thật đáng yêu siêu chọc người thương tiếc.

“Tôi hồi nhỏ từng nuôi qua một con cầy hương, nó thực không thích để người ta ôm, có một ngày, tôi phát hiện nó sợ cao, rất thích bắt nó ôm lấy nó sẽ an phận nằm ở trên người tôi.” Anh dùng khẩu khí nói chuyện phiếm nói.

“…” Đó là con anh, không phải cầy hương.

Cô rưng rưng nhìn phía con, đột nhiên cảm thấy Nhược Nhược thật đáng thương, tối qua không biết bị bắt nạt bao nhiêu.

Sau khi về nhà, anh trước đem Nhược Nhược ôm trở về phòng nghỉ ngơi, cô ngồi ở phòng khách chờ đợi, trong lòng biết anh có chuyện muốn nói với cô. Thẩm Vân Phái đi ra, chọn vị trí đối diện cô ngồi xuống, loại không khí không hề ôn nhu, gần như nghiêm túc đàm phán, làm cho cô có chút không thích ứng.

“Nhược Nhược biết tôi là ai không?”

“Biết. Nó rất nhỏ đã xem qua ảnh cậu, tôi không có giấu diếm nó.”

Thẩm Vân Phái gật gật đầu, đáp án này làm cho trong lòng anh dễ chịu một ít.

Anh lấy ra một tấm giấy, hướng cô đẩy đi. “Đây là tối hôm qua ở bệnh viện nghĩ, trước mắt tôi có thể nghĩ đến nhiêu đây thôi, nếu có chỗ nào sơ sót, chúng ta bổ sung thêm.”

Cái gì? Cô hoang mang nhìn, mở ra vừa thấy, trước mắt điều điều liệt liệt, tất cả đều là chi phí đứa nhỏ trưởng thành, phàm là phí sinh hoạt, phí giáo dục, phí bảo mẫu , phí chữa bệnh , phí bảo hiểm… Tổng thể kết toán, suy tính ra số tiền hàng tháng cần phải cấp cho nhu cầu đứa nhỏ.

“Vân Phái, tôi không muốn mấy thứ này…” Cô không thiếu tiền, đứa nhỏ cô nuôi được rất tốt, nói cho anh đứa nhỏ tồn tại, hoàn toàn không có ý như vậy.

“Tôi biết. Nhưng tôi nên gánh vác trách nhiệm, không phải cô nói không cần tôi se không làm.”

“…” Cô tình nguyện, anh cho cô một cái tươi cười, cùng cô chia sẻ cảm giác kỳ diệu làm ba ba, mà không phải một chuỗi chữ số lạnh như băng.

Vị trí giống như đảo ngược. Sáu năm trước, cô rất lý trí, anh thì xử trí theo cảm tính; sáu năm sau, anh thực sự thực tế, ngược lại là cô sinh ra vài phần ảo giác không thực tế.

“Mặt khác, còn có một việc chúng ta thương lượng một chút. Chúng ta có phải nên tìm thời giờ đến cơ quan hộ chính làm thủ tục nhận thức?”

“Cậu hy vọng Nhược Nhược sửa họ Thẩm sao?” Cũng đúng. Thẩm Vân Phái là con trai độc nhất, Thẩm gia lại là người truyền thống, hẳn là thực hy vọng có một đứa nhỏ có thể kế tục hương khói.

“Có theo họ cha hay không, tôi cũng không kiên trì, chính là cảm thấy chúng ta có nghĩa vụ để Nhược Nhược biết nó từ đâu tới, không thể cả đời đều để người ta dùng ánh mắt không biết cha là ai đối đãi nó. Nói sau, tương lai nếu tôi có gia đình, thủ tục này có thể bảo đảm quyền lợi cho nó.”

Ý nghĩa của thủ tục nhận thức, là thừa nhận đứa nhỏ này do anh sinh ra, tương lai có thể kế thừa tất cả quyền lợi của nó, còn lại cũng không thay đổi cái gì.

Từ đầu tới đuôi, anh chỉ nói chính mình làm tròn trách nhiệm cùng nghĩa vụ, ngay cả chuyện xa như vậy đều suy nghĩ chu toàn cho đứa nhỏ, cũng không đề cập tới quyền lợi anh nên có, ngay cả họ đứa nhỏ cũng không bắt buộc.

Đây là Thẩm Vân Phái, khoan dung độ lượng, chỉ nói trả giá, bất luận tranh thủ, lòng vĩnh viễn mềm mại như vậy.

Tôn Uẩn Hoa có chút đau lòng, nhẹ giọng hỏi: “Vậy, cậu có yêu cầu gì không?”

“Chỉ có một. Mỗi tuần ít nhất một ngày, để tôi có cơ hội ở chung với đứa nhỏ, bồi nó lớn lên, tôi hy vọng vai trò người cha này không chỉ để thỏa mãn về vật chất nhu cầu của nó, cũng bao hàm tinh thần tâm linh của nó.”

“Được. Chỉ cần cậu muốn gặp đứa nhỏ, tùy thời có thể tới.”

Anh gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện. “Còn có, cô có nghĩ tới thay đổi hoàn cảnh cho Nhược Nhược? Thái độ xử lý chuyện của giáo viên vườn trẻ kia có vấn đề, tôi không tin họ có thể giáo dục đứa nhỏ tốt, cũng lo lắng đem đứa nhỏ giao cho bọn họ. Tối qua tôi đã hỏi Nhược Nhược, nó tựa hồ cũng không quá thích hoàn cảnh kia.”

“Nó biểu đạt cảm xúc yêu ghét của mình cho anh biết?”

“Dùng chút kĩ xảo nói bóng nói gió, cộng thêm thử, quan sát, sẽ cảm nhận được.”

Tôn Uẩn Hoa bất ngờ. “Cậu, cậu có biết —— Nhược Nhược cùng đứa nhỏ bình thường không quá giống nhau không?”

“Cảm giác được.” Cả buổi tối ở chung một chỗ, dù không thần kinh cũng hiểu được không thích hợp, chính là không thể xác thực vấn đề rốt cuộc ở nơi nào. “Tôi đang chờ cô giải thích.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui