Không còn cách nào khác, không ai chịu nhường chỗ ngồi, Tông Chính Khiêm là một công dân kiểu mẫu, lập tức mỉm cười ân cần với người phụ nữ có thai:“Cô đứng trước mặt tôi đi, đồ đạc để tôi mang giúp cô, khi nào tôi xuống xe tôi trả lại cho cô.
”Anh có tướng mạo đẹp trai, vest cùng với giày da, kính gọng mỏng, hào hoa phong nhã, mái tóc chải ngược tỉ mỉ, khí chất quý ông lịch lãm không cùng một loại với nhóm nhân viên văn phòng chán chường bên trong tàu điện ngầm.
Người phụ nữ có thai bị một anh chàng đẹp trai dịu dàng như thế nói, gương mặt nhanh chóng đỏ bừng, ngượng ngùng đưa túi đồ cho anh rồi đứng trước mặt anh, để anh dùng thân hình cao lớn che chắn cho cô ta trước đám đông ngày càng chen lấn.
“Chàng trai trẻ này tốt thật, vừa đẹp trai lại có lại tốt bụng.
” Bà cụ được nhường ghế cười híp mắt khen anh.
Người phụ nữ có thai cũng gật đầu tán thành, anh vừa định nói khiêm tốn, tàu điện ngầm bỗng nhiên thắng lại đột ngột.
Đường ray phát ra tiếng cọ xát bén nhọn chói tai, toàn bộ người trong toa đổ dồn về phía trước hướng đầu xe, những người đang đứng thì ngã đè lên nhau.
Tông Chính Khiêm giữ chặt vòng kéo, vòng tay ôm lấy người phụ nữ có thai để ngăn không cho cô ta ngã xuống, đồng thời dùng cơ thể của mình để cố gắng ngăn chặn đám đông ngã lên người cô ta, vào lúc nguy hiểm lại toát ra sức quyến rũ nam tính như vậy.
Người phụ nữ có thai bị sợ hãi, hoảng hồng ôm lấy cánh tay cơ bắp chắc khỏe của anh, nhìn xung quanh.
“Chuyện gì vậy? Có phải xảy ra tai nạn không? Sao đột nhiên tàu lại thắng lại như vậy chứ?”Họ còn chưa đến được trạm mà dừng lại ở đường hầm giữa hai trạm ga, những hành khách sau khi hoảng sợ thì định thần lại, bắt đầu oán giận kêu đau, đỡ lẫn nhau từ dưới đất đứng lên, trách móc tàu điện ngầm sau lại đột ngột xảy ra sự cố.
Mấy người hành khách đang ngồi cũng bị quán tỉnh quăng cho tỉnh, duy chỉ có thiếu nữ đeo tai nghe vẫn còn ngủ say.
Thế nhưng, giữa những âm thanh ồn ào của con người lại loáng thoáng xen lẫn một âm thanh “vù vù” kỳ quặc.
Tông Chính Khiêm lắng tai cẩn thận xác định, anh cảm thấy tiếng này giống như là tiếng côn trùng vỗ cánh vậy, ở trong toa xe hỗn loạn như này nghe vào tai vô cùng quỷ dị.
“Vù…vù…vù…vù…”Từ xa đến gần, càng ngày càng rõ ràng.
Vở kịch nhỏ:Miêu Miêu: Dậy dậy, nữ chính ra sân không chịu làm việc mà lại đi ngủ như vậy đó hả, không cần tiền lương đúng không?Hoài Tước: Không chết người thì không cần tôi ra sân đâu.
Miêu Miêu: Đây không phải là văn đánh nhau dữ dội đâu nhá, cô cần phải cùng sugar daddy yêu đương đấy.
Hoài Tước: Trong lòng ổng nói tôi ngốc, còn muốn tôi nói chuyện yêu đương với ổng hả? Tôi chưa tháo xương sườn của ổng ra làm đàn tỳ bà là may lắm rồi đó.
Miêu Miêu:! Cô đừng bộc lộ sớm bản chất tàn bạo của mình như vậy chứ, khiêm tốn một chút, hầu hết thời gian cô là một con cá mặn nhỏ đáng yêu đấy nhé.
Hoài Tước (ngủ tiếp): Khò…khò…Miêu Miêu: Khó ưa!.