Tông Chính Khiêm nhíu mày cúi đầu nhìn Hoài Tước, anh không hiểu vì sao cô đến nhà người xa lại còn đòi ăn một cách tự nhiên như vậy, anh lại không mắc nợ cô.
Nhưng khi đón nhận ánh mắt chờ mong như một con chim sẻ nhỏ nhìn chim mẹ gào khóc đòi ăn như vậy, lời từ chối bị nghẹn lại trong họng không thể nói ra được.
Có lẽ, cô thật sự không có nhà, anh nghĩ, do cô không có di động nên đến bây giờ không thể liên hệ được với người thân nào.
Trên người không có tiền và thẻ căn cước công dân, thậm chí thẻ giao thông cũng không có, anh cũng không biết sao cô có thể lên tàu điện ngầm, trốn vé để đi vào sao?Toàn bộ tài sản của cô chỉ có chiếc tai nghe lớn, ở bệnh viện anh còn hỏi mượn chiếc tai nghe này để kiểm tra thứ, không thanh âm, không tín hiệu, cũng không có điện, ngoại trừ việc ngăn cách tiếng ồn thì không còn công dụng nào khác.
Hai người im lặng đứng đối diện nhìn nhau, đối chọi gay gắt, cuối cùng vẫn là người lớn chịu thua một đứa trẻ.
“Cô vào nhà ăn, ngồi trên ghế chờ tôi đi.
” Tông Chính Khiêm bỏ lại một câu, rồi xoay người vào phòng bếp làm bữa sáng.
Khi anh đã cởi áo khoác ra, đeo trên người chiếc tạp dề, làm món thịt xông khói và trứng ốp la cho thiếu nữ có năng lực “có thể hủy diệt địa cầu” này, bỗng nhiên chuông cửa vang lên.
Anh tắt lửa trong phòng bếp, định đi ra mở cửa, nhưng anh chưa kịp mở thì nhìn thấy cánh cửa lớn đã bị khóa lại như được một bàn tay vô hình điều khiển, tự động mở ra.
???Tông Chính Khiêm giật mình, lập tức nhận ra đây là tác phẩm của Hoài Tước còn ngồi ở nhà ăn, anh quay đầu trừng mắt nhìn cô.
Tiểu Hoài Tước nghiêng đầu, cô không hiểu vì sao anh lại hung dữ với cô như vậy.
Người đứng ngoài cửa là Amy cao gầy xinh đẹp.
Cô ta với vẻ mặt đau khổ khóc lóc kể lể với Tông Chính Khiêm:“A Khiêm, động cơ xe của tôi hỏng rồi, không thể khởi động được, tôi gọi cho bên công ty cẩu xe mang chiếc xe đi sửa rồi, anh có thể cho tôi ở đây một lát không? Tôi làm việc cả đêm rồi, vừa đói vừa mệt, tôi không kiên trì được nữa.
”Đúng là không nói được lời nào, phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Tông Chính Khiêm cảm giác từ ngày hôm qua khi anh bị cấp dưới điện thoại báo thức, thì sinh hoạt của anh bắt đầu chệch đường ray, không thể khống chế được nữa.
Anh bị buộc phải nhận một đứa trẻ vô gia cư, hiện tại còn bị một đồng nghiệp nữ đến làm phiền anh.
.