Chuyển ngữ: TcassNguyen
La Phi đã quen với việc anh luôn ngang ngược tự cho mình là đúng, bây giờ thấy anh là một người hiểu lý lẽ như vậy, thái độ kiên quyết phải thay đổi để trở thành con người mới, làm cho cô có chút không quen. Quả nhiên cô là dạng trời sinh thích bị ngược.
Nói sao đi nữa, cho dù anh ăn năn hối hận, nhưng với tư cách từng là bạn trai cũ của cô, thì chuyện anh quan tâm đến đời sống tình cảm của cô có gì không được chứ?
La Phi đứng hơi thẳng người, ngượng ngùng nói: “Nếu không có cảm tình, làm sao em có thể qua lại với anh ấy. Em cũng không phải là cô bé hơn mười hai tuổi, mở miệng là thích hoặc không thích. Tất cả mọi người quen nhau đều hướng mục đích đến hôn nhân sao, còn tình cảm đương nhiên là phải từ từ xây dựng rồi.”
Sắc mặt Trịnh Thiên Dã có chút biến đối, nhưng trước khi La Phi phát hiện ra, anh đã kịp điều chỉnh lại, anh khẽ cười, nói: “Em nói rất đúng. Tình cảm vốn là thứ phải từ từ xây dựng, nhưng nếu chỉ vì đám cưới mà quen nhau, thì phải càng cẩn thận hơn, lỡ sau này mới phát hiện không hợp nhau, vậy thì không kịp nữa rồi.”
La Phi càng cảm nhận được tình hình lúc này có chút kì quái, cho dù anh khỏi bệnh rồi, cũng không đến mức tốt như vậy, ngay cả phong cách nói chuyện dường như cũng giống mấy bà nội trợ. Những lúc anh còn bình thường, cũng không phải là bộ dạng này, mà là một tổng tài bá đạo ngang ngược. Anh lúc này giống như người đã khám phá hết nhân gian, hiểu rõ cuộc đời chỉ là hư ảo, bộ dáng của phật tổ phổ độ chúng sinh, cô thấy anh có chút điểm tương đồng. Theo những hiểu biết của cô về anh, nếu anh hoàn toàn buông tha cho cô, chắc chắn sẽ còn rất lâu, nếu anh không muốn buông tha cô, tất nhiên sẽ sống chết dính lấy cô không buông ra. Hiện tại anh không có chút dấu hiệu cho thấy anh muốn tái hợp cùng cô, nhưng anh lại giống như một âm hồn mãi không tiêu tan, cứ quanh quẩn trong cuộc sống của cô.
Nghĩ như vậy, cô lại cảm thấy có chỗ không đúng, La Phi lặng người rùng mình một cái, đánh giá người đang đứng cạnh mình ở quầy bar. Trịnh Thiên Dã dường như cũng hiểu được rằng mình đang diễn quá mức, giả vờ cất giọng thanh cao: “Phi Phi, trước kia anh làm nhiều chuyện sai như vậy, không dám cầu xin em cái gì, chỉ hy vọng nhìn thấy em hạnh phúc. Anh biết em không tin rằng anh có ý tốt như vậy, nhưng anh thật sự ý thức được chính mình trước kia đối xử với em điều là sai trái, nên muốn chuộc lỗi bằng việc thay đổi thành một người mới, bù đắp sai lầm này thôi.”
Anh nói rất chân thành, tuy La Phi vẫn còn hoài nghi anh vì lý do gì mà thay đổi bản thân, cho nên cô vẫn bán tín bán nghi.
Trịnh Thiên Dã thấy vẻ mặt do dự của cô, nó tiếp: “Thế này đi, anh cũng biết là ngoại hình bạn trai hiện giờ của em không tồi. Nhưng con người không chỉ nhìn vẻ bề ngoài, anh giúp em kiểm tra anh ta, nếu anh ta thật là người đáng giá để em phó thác cả đời, thì anh có thể yên tâm rồi.”
La Phi nghe anh nói như vậy, trong lòng cảm thấy chua xót, hai người tốt xấu gì cũng đã từng bên nhau, ngay cả khi chia tay cũng vì nguyên nhân khách quan, mà giọng điệu bây giờ của anh nghe chỉ thấy toàn áy náy, không thấy chút lưu luyến níu kéo nào.
“Tùy anh.” La Phi đỏ mặt quay lưng về phía anh, tức giận bỏ đi.
“Anh Thiên!”
Người thanh niên đang pha cà phê,đứng trước quầy bar cũng chính là A Tuấn, trợ thủ đắc lực của Trịnh Thiên Dã, thong thả đi tới, đến bên tai anh nói “Anh cùng chị dâu vừa mới nói những lời gì, tôi có nghe lầm không? Anh giúp chị dâu điều tra đối phương? Anh điên rồi phải không?”
Trịnh Thiên Dã chỉ liếc nhìn bằng một con mắt: “Cậu em trai trẻ à, chiêu này là lạt mềm buộc chặt với phụ nữ, có hiểu hay không?”
“Em không hiểu.”
“Ngu ngốc.”
Hai đĩa thức ăn trước mặt Trịnh Thiên Dã còn chưa ăn hết, cho nên anh ăn tiếp trong tâm trạng vô cùng vui vẻ, A Tuấn mon men tới, muốn thử một chút, thì bị anh đẩy ra: “Ăn mì ăn liền của cậu đi!”
“Anh Thiên ơi, không phải anh nói mì ăn liền ăn rất ngon sao? Mua nhiều mì ăn liền như vậy, nói là phải cùng anh trải nghiệm cuộc sống, nhưng chính anh ăn không quá hai lần, đã vậy còn bắt em ăn mỗi ngày, thật là quá đáng mà.”
Cuối cùng Trịnh Thiên Dã cũng ăn hết toàn bộ thức ăn trong hộp, nói với vẻ mờ ám: “Ăn mì ăn liền sẽ ảnh hưởng đến chất lượng t*ng trùng, hiện tại tôi phải chăm sóc thân thể thật tốt, chuẩn bị sinh con, đương nhiên không thể ăn mì ăn liền. Dù sao bây giờ cậu cũng không có bạn gái, ăn nhiều đến mấy cũng có sợ gì, đừng có lãng phí.”
“Thật quá đáng mà!” A Tuấn tức tối lấy từ quầy bếp ra một hộp mì ăn liền, quay trở lại chỗ nấu nước.
Trịnh Thiên Dã hài lòng nhớ lại biểu hiện không bình thường của La Phi. Hiện tại anh cũng coi như là đang minh mẫn sáng suốt, tuyệt đối là không có chút suy đoán cùng ảo tưởng nào, nhưng biểu hiện kia của La Phi cũng rất mâu thuẫn. Một mặt luyến tiếc anh, một mặt lại muốn hoàn toàn rời xa anh.
Từ bỏ cô? Không đời nào!
Anh sẽ cho cô thấy, anh mới là người phù hợp với cô nhất.
Tuy rằng còn chút khúc mắc, nhưng hai người đã thẳng thắn qua lại với nhau, cho nên quan hệ giữa La Phi và Trịnh Thiên Dã, ngày càng dịu xuống. Mỗi lần La Phi ghé qua quán cà phê, Trịnh Thiên Dã sẽ nhiệt tình đón tiếp cô vào quán uống một tách cà phê. Nhất là mỗi khi cô đi cùng Hướng Đông, anh sẽ càng ân cần hơn.
Có lẽ Hướng Đông chỉ nghĩ là thường xuyên lui tới, cho nên thành khách quen, đối với sự nhiệt tình của anh cũng không để bụng.
Điều duy nhất làm anh ta thấy không hài lòng chính là, mỗi lần anh ta và La Phi quay lại quán uống cà phê, sau khi anh nhân viên này pha xong cà phê còn rất nhiệt tình, luôn tự mình mang cà phê lên, tự động ngồi ở bên cạnh hai người, rồi ngồi nói chuyện cùng hai người như một cái máy cát sét, từ chuyện hương vị cà phê như thế nào, cho đến chuyện nghề nghiệp của Hướng Đông ra sao.
Nhất là, mỗi khi Hướng Đông và La phi thật vất vả lắm mới có được không gian của hai người, thì anh nhân viên này vốn không có ở bên cạnh người pha cà phê, bỗng nhiên từ đâu xuất hiện. Làm cho anh ta thật sự cảm thấy có gì đó không bình thường.
Đến giữa tháng tư, chính là lúc tiết trời tốt để ra ngoại ô chơi.
Cuối tuần đẹp trời, Hướng Đông và La Phi đi tắm suối nước nóng ở ngoại ô. La Phi vốn không muốn một mình cùng anh ta, hai người cô nam quả nữ đi cùng nhau, nhưng lại nghĩ đến việc hai người quen nhau đã hai ba tháng, tốc độ tiến triển phải nói là rùa bò, ngay cả hôn cũng không có, thật sự là quá mức bình thường. Vì thế cũng muốn nhân cơ hội hai người có thêm thời gian bên nhau, có thể tiến thêm một bước.
Đương nhiên loại tiến triển này, cũng không phải là loại quan hệ thân mật gì. Với bản tính rụt rè của La Phi với quan hệ nam nữ, cũng chỉ nghĩ đến việc cầm tay nhau dưới ánh trăng cùng bàn chuyện nhân sinh, triết học, vân vân, có tiến thêm một bước cũng chỉ là ôm hôn một cái, chứ không hơn.
Trước ngày lên đường, cuộc nói chuyện lên kế hoạch đi chơi của hai người ở quán cà phê đã đến tai Trịnh Thiên Dã. Đợi Hướng Đông rời đi trước, anh đi đến trước mặt La Phi, gấp gáp nói: “Cô nam quả nữ đi chung với nhau, là thời điểm tốt nhất để kiểm tra phẩm chất của một người đàn ông, ngày mai anh đi theo bọn em, giúp em kiểm tra Hướng Đông kỹ càng một chút.”
La Phi uống một ngụm cà phê thiếu chút nữa phun ra, trong đầu liền nhớ tới tình hình lúc trước cô và anh đi du lịch, anh nói thật đúng, đúng là phải kiểm tra phẩm chất a! Cô nhíu mày nói: “Chúng tôi đi hẹn hò, anh đi theo làm gì. Cơ hội để anh khảo sát còn nhiều mà. Đúng rồi, mấy ngày nay, rốt cuộc anh nhìn ra Hướng Đông là người như thế nào qua thái độ của anh ấy chưa?”
Trịnh Thiên Dã nghiêm túc gật đầu: “Bên ngoài nhìn quả là không tồi, nhưng mà….”
“Nhưng mà gì?” La Phi tò mò hỏi đến cùng.
Trịnh Thiên Dã suy nghĩ một lát: “Có một số vấn đề mà bây giờ anh có nói, em cũng sẽ không hiểu được. Không bằng ngày mai anh đi theo bọn em, nói không chừng anh có thể cho em thấy được chính xác vấn đề của cậu ta, nhìn em anh cho rằng em cảm thấy chuyện này không nghiêm trọng.” Nhìn La Phi dường như muốn phản bác, anh lập tức nói: “Em yên tâm, anh chỉ đi theo bọn em, không quấy rầy bọn em, cũng sẽ không để Hướng Đông phát hiện ra anh. Trừ phi… em tính toán cùng anh ta làm chuyện riêng tư bí mật gì, sợ người khác biết?”
Mặt La Phi ửng đỏ, cất giọng: “Nói cái gì vậy! Anh tưởng ai cũng giống anh sao. Dù sao tôi thấy hiện tại chính anh là người đang rảnh rỗi đến phát chán đó.”
Trịnh Thiên Dã thấy La Phi không cự tuyệt, trong lòng vui sướng.
Hướng Đông lái xe đến. La Phi ngồi trên xe còn đang suy nghĩ, từ lúc nào mà Trịnh Thiên Dã đã đuổi theo, thấy bọn họ ngồi trên một chiếc mô tô, có hai người. Người lái xe phía trước, tuy rằng đội mũ bảo hiểm, nhưng cô nhìn từ gương chiếu hậu cũng nhận ra là Trịnh Thiên Dã, bóng dáng người ngồi phía sau, hẳn là người thanh niên pha cà phê ở cửa hàng.
Chiếc xe máy kia, cũng không biết hai người này lấy từ đâu.
La Phi còn đang nghi ngờ, bỗng nhiên phía thân dưới xe lắc lư, tiếng Hướng Đông vang lên trong xe: “Con đường lên núi Hướng Khê này, tu sửa mấy năm vẫn không khả quan hơn, mấy hôm trước lại có mưa, mặt đất không được cứng rắn, không được tốt lắm, không chừng sẽ có ổ gà, nếu em thấy không thoải mái nói cho anh biết. Anh chạy chậm lại một chút.”
La Phi gật gật đầu, nghe anh nói xong, không kiềm lại mà quay đầu nhìn về đoạn đường phía sau, chỉ thấy chiếc mô tô kia không biết từ khi nào đã té trên mặt đất, hai người trên xe đang từ mặt đất lồm cồm đứng dậy. Cô nhanh chóng nắm lấy tay Hướng Đông: “Phía sau hình như vừa gặp tai nạn.”
Hướng Đông kêu một tiếng, giảm bớt tốc độ xe, quay đầu lại vừa thấy, không đợi La Phi nói thêm, lập tức xuống xe.
La Phi nhanh chóng mở cửa xe theo sau, Hướng Đông đến hiện trường vụ tai nạn nhỏ bên kia trước, hướng về phía cô vẫy tay cười: “Tiểu Phi, thật là khéo, thì ra là mấy người ở quán cà phê, anh Thiên và A Tuấn, bọn họ cũng đi đến suối nước nóng ở núi Hương Khê.”
La Phi nhìn họ bằng nửa con mắt, thật đúng là dối trá!
Kết quả sau đó, tự nhiên Trịnh Thiên Dã cùng với A Tuấn được ngồi trên xe Hướng Đông, đường hoàng mà trở thành bạn đồng hành cùng đường với họ.
Ban đầu La Phi nghĩ Trịnh Thiên Dã đã muốn đi theo thì đi theo, chỉ cần không quấy rầy cô là được. Vậy mà anh như một cây tre cứ dính lấy cô, hoàn toàn phá hỏng việc cùng Hướng Đông ngắm trăng sao nói chuyện triết lý của đời người theo tính toán của cô, cả kế hoạch phát triển tình cảm nữa.
Bốn người cùng nhau lên núi, cùng nhau ăn tối, hoàn toàn không có thế giới riêng của hai người. Nếu như không phải anh đang trò chuyện hăng say cùng Hướng Đông, coi như đang giúp cô kiểm tra một nửa tương lai, thì bọn họ cảm thấy rằng anh đến là để quấy rối.
Đến lúc tối ở suối nước nóng, Trịnh Thiên Dã, Hướng Đông, A Tuấn ba người ở khu dành cho nam, La Phi một mình ở khu dành cho nữ, rốt cuộc quá vắng vẻ. Chẳng qua có một mình thật nhàm chán, chưa đầy hai mươi phút đã đi ra.
Thay quần áo xong, đúng lúc ở hành lang thì gặp Trịnh Thiên Dã. Cô cảm thấy kỳ quái: “Hướng Đông và A Tuấn đâu?”
Trịnh Thiên Dã nói: “A Tuấn đã đi về phòng ngủ rồi, Hướng Đông hình như đang mát xa ở trên lầu.”
“À.” La Phi gật đầu, cũng không để ý, chuẩn bị cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Không ngờ, Trịnh Thiên Dã lại chặn trước mặt cô, hỏi: “Nơi này phục vụ mát xa nghe nói không tồi, tắm suối nước nóng xong làm mát xa, làm cho thân thể sảng khoái lắm đó. Em có muốn đi không?”
La Phi mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng ngẫm nghĩ, vất vả lắm mới đi đến đây một chuyến, cũng nên hưởng thụ nhiều một chút, liền theo anh đi lên phòng mát xa trên lầu.
Đến trên lầu, cô phục vụ dẫn hai người đến một phòng trống, không ngờ lúc đi qua mấy phòng bên cạnh, La Phi dường như nghe được âm thanh truyền ra có chút kì quái, mà người phục vụ dẫn đường, vẻ mặt vẫn tự nhiên.
Cô lại nhìn Trịnh Thiên Dã, vừa lúc chạm ánh mắt của anh. Trịnh Thiên Dã bí hiểm ghé sát tai cô: “Ở những chỗ này sẽ khó tránh khỏi có loại phục vụ này, em cứ coi như chưa thấy gì là được.”
La Phi đương nhiên đoán biết được chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh nói như vậy, làm cô khó chịu, nhịn không được thầm oán trách, anh thấy nhiều tất nhiên thấy nó bình thường rồi!