Chuyển ngữ: Irisbo
***
Trời nhá nhem tối, dưới uy quyền của bà La, Trịnh Thiên Dã rửa sạch đống chén bát cả nhà, mới được trở về quán cà phê.
Mới một ngày không gặp, hai nhân viên trong quán trông thấy Trịnh Thiên Dã
như xa cách ba năm. A Tuấn biết Trịnh Thiên Dã đi ở rể, tưởng rằng sẽ
thấy bộ dạng lão đại đau khổ chỉ hận không thể kéo bọn họ lại để trút
hết nỗi lòng. Vậy mà, bộ dạng Trịnh Thiên Dã hoàn toàn là sự đắc ý, hả
hê.
A Tuấn thật sự không rõ, vừa báo cáo tiền lời hôm nay, vừa nhịn không
được hỏi: “Anh Thiên, không phải hôm nay anh qua nhà chị dâu làm rể sao? Giữa trưa đi chợ em còn nghe mấy người bán hàng nói, bác La dẫn theo
con rể đi mua thức ăn, mua rất nhiều thứ tất cả đều để cho anh xách.”
Trịnh Thiên Dã lơ đễnh lau cái ly: “Xách đồ thì kể làm gì? Anh đây còn nấu
cơm rửa bát nữa đấy! Anh đây chính là một chú ong mật cần cù, siêng
năng, vo ve vo ve…”
Sau đó còn kêu ra tiếng.
A Tuấn đỡ trán: “Anh Thiên, không phải anh bị kích động quá mà vậy chứ?”
Trịnh Thiên Dã gõ vào ót A Tuấn: “Anh đây phải gọi là người đàn ông tốt của thế kỉ 21.”
A Tuấn khinh bỉ liếc nhìn Trịnh Thiên Dã, bỗng nhìn ra phía ngoài cửa, nhỏ giọng nói: “Bạn trai cũ của chị dâu đến!”
Trịnh Thiên Dã vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hướng Đông cùng ba người đàn ông đi vào.
Nhóm người đó trực tiếp đi đến chỗ quầy bar ngồi xuống, Hướng Đông cũng
không tức giận giống ban ngày, chỉ lịch sự cười nhạt với Trịnh Thiên Dã
nói: “Ban ngày ở công ty lời nói của tôi có chút quá đáng, chi bằng
chúng ta ở đây nói chuyện rõ ràng.”
Anh ta nói xong, lại đem tầm mắt dời về phía A Tuấn ở bên cạnh Trịnh Thiên
Dã: “Hay là cậu cũng lại đây nói chuyện đi, dù sao ngày đó ở trong núi,
người rủ tôi uống rượu chính là cậu.”
A Tuấn nhìn Trịnh Thiên Dã, đang muốn mở miệng nói dối, lại bị anh đưa
tay ra tỏ ý ngăn lại, nhẹ giọng cười nhạo: “Ngày đó là tôi bảo A Tuấn
chuốc say anh, cô gái đó cũng là tôi gọi đến đổ tội cho anh. Anh còn
muốn biết điều gì cứ nói, tôi có thể kể hết cho anh nghe.”
Thái độ khinh miệt của Trịnh Thiên Dã khiến Hướng Đông không nhịn được, sắc mặt sa sầm: “La Phi có biết chuyện này không?”
“Đương nhiên là không biết.”
Hướng Đông gật gật đầu: “Anh với La Phi trước đây đã biết nhau?”
Trịnh Thiên Dã nhếch mày: “La Phi vốn là người phụ nữ của tôi. Trước kia vì
có chút chuyện hiểu lầm mà thôi, tôi đến đây để mang La Phi về. Tất
nhiên trong quá trình này, có thể tôi đã gây tổn hại đến anh, tôi chân
thành xin lỗi.”
Nói là nói như vậy, nhưng giọng điệu một chút cũng không thể hiện sự chân
thành, trái lại còn có chút đắc ý. Trên thực tế, ánh mắt nhìn Hướng Đông vẫn canh cánh trong lòng, Trịnh Thiên Dã đã thấy anh ta cùng La Phi hôn nhau, lúc ấy hận không thể lấy dao đâm anh ta một nhác.
Hướng Đông cũng cười: “Vật hi sinh là tôi đây có phải nên vì các người gương
vỡ lại lành mà hoan hô không nhỉ? Sau đó lại còn tốt bụng chúc phúc?”
“Anh đã độ lượng như vậy, thì tôi đây cũng miễn cưỡng xin nhận.” Trịnh Thiên Dã không biết xấu hổ nói lại.
Vừa nói xong, Hướng Đông đã đứng dậy, giật lấy ly cà phê đang pha trên tay
Trịnh Thiên Dã, hất vào mặt Trịnh Thiên Dã. “Anh Thiên…” A Tuấn hoảng
sợ, đang định đưa khăn cho Trịnh Thiên Dã, lại bị anh một tay giữ lại.
Trịnh Thiên Dã lau cà phê trên mặt, cách quầy bar nhìn vẻ mặt khiêu khích của Hướng Đông, hắn cười cợt một tiếng, bỗng một cú đấm đánh tới: “Ông đây
nhịn lâu lắm rồi!”
Hướng Đông mang theo vài người bạn, vốn chính là muốn tìm đến để gây chuyện.
Đàn ông gặp phải loại chuyện nhục nhã này, đương nhiên không thể nuốt
xuống cục tức này. Anh ta vốn là người sinh ra ở vùng này, đối với việc
Trịnh Thiên Dã là người vùng khác, tất nhiên cũng có chút lo lắng.
Nhưng Trịnh Thiên Dã là ai, trước mặt bà La không khác gì một cái túi giấy,
nhưng bản chất tà ác lại tiềm tàng bên dưới lớp quần là áo lụa. Hướng
Đông vừa khiêu khích, Trịnh Thiên Dã liền không kiềm chế nhào tới.
Tiếc rằng con rồng dù mạnh mẽ đến cỡ nào thì cũng không đấu lại một đám rắn
độc, bên Hướng Đông có bốn người, Trịnh Thiên Dã ngoại trừ bản thân, sức đánh chỉ bằng hai người, trong quán chỉ có năm nhân viên.
Trong quán vốn dĩ đang có vài cặp đôi uống cà phê, thấy đánh nhau, ngay cả
hóa đơn còn chưa kịp đưa, đã bị làm cho sợ chạy mất, để lại quán cà phê
trở thành chiến trường.
Hai nhân viên trong quán sau khi bị đánh, không dám cậy mạnh chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất gọi điên thoại báo cảnh sát, trơ mắt nhìn ông chủ mình anh dũng, mạnh mẽ lấy một chọi bốn, sau đó… bị đánh tơi bời.
Trịnh Thiên Dã không có võ công cái thế, cũng không phải cao thủ võ lâm gì,
khí thế tuy mạnh, nhưng tình huống trước mắt vẫn là bị đám Hướng Đông
đánh cho vô cùng thê thảm.
La Phi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy tình cảnh này, đồ đạc trong quán bị đập
bể đến loạn xà ngầu, trên mặt đất đều là mảnh vụn thủy tinh. Chính giữa
quán mấy người đang vây quanh đánh một người, nhìn qua khe hở, La Phi
nhận ra người ở bên trong.
“Các anh đang làm gì vậy!” Cô hoảng sợ kêu to.
Tiếng hét chói tai làm cho mấy đang đánh dừng tay, Hướng Đông nhìn thấy cô,
thoáng bình tĩnh, dù sao cũng là đồng nghiệp cùng công ty với La Phi,
không nên làm to chuyện trước mặt cô. Hướng Đông nói bằng giọng mỉa mai, nhìn La Phi: “Người đàn ông của em làm ra chuyện không ra con người,
anh thay em dạy dỗ anh ta.”
Hai nhân viên ban nãy trong quán xanh mặt nhân cơ hội chạy nhanh đến kéo Trịnh Thiên Dã ra.
La Phi tức giận thở hổn hển, đi đến trước mặt Trịnh Thiên Dã, nhìn thấy
mặt mũi bầm dập, vẻ mặt thảm thương, lại càng tức giận đau lòng, quay
đầu nhìn Hướng Đông quát: “Hướng Đông, anh đừng khinh người quá đáng!”
“Anh khinh người quá đáng, hay là hắn mới khinh người quá đáng?” Sắc mặt
Hướng Đông biến đổi liên tục, thở gấp nói: “La Phi, anh vì nể mặt em nên chuyện hôm nay chỉ tới đây thôi. Chúng ta đi.”
Hướng Đông nói xong, cùng ba người bạn, phất áo bỏ đi.
La Phi sờ khuôn mặt bầm tím của Trịnh Thiên Dã, chỉ nghe anh hít mạnh một
hơi. Cô vừa tức vừa giận: “Anh rốt cuộc đã làm gì Hướng Đông? Sao anh ta lại căm hận anh như vậy?”
“Chị dâu!” A Tuấn cẩn thận tiến tới, “Chuyện lần trước ở trên núi, Hướng Đông đã biết.”
“Câm miệng!” Trịnh Thiên Dã quát bảo A Tuấn dừng lại.
La Phi trừng mắt liếc Trịnh Thiên Dã một cái, nhìn A Tuấn nói: “Chuyện trên núi là gì? Cậu nói rõ ra xem nào!”
“Được, nói thì nói!” Trịnh Thiên Dã xoa chỗ bị đánh đau trên tay, “Lần trước
anh ta ở trên núi không có gọi cô gái đó tới, là anh muốn em chia tay
với anh ta nên mới đổ tội cho anh ta.”
La Phi tức giận đến ong cả đầu, ngón tay chỉ mặt Trịnh Thiên Dã, nghiến
răng nghiến lợi nói: “Anh không phải là người ư? Tại sao có thể làm ra
chuyện thất đức như vậy?” La Phi hít sâu mấy lần, “Ngày mai anh theo em
đi xin lỗi Hướng Đông!”
“Dựa vào cái gì? Anh ta ỷ đông hiếp yếu đánh anh, vậy mà còn bắt anh đi xin
lỗi! Anh nói cho em nghe, ngày mai anh muốn đi tìm anh ta, đánh một
trận!”
“Anh…Anh…” La Phi tức đến nói không nên lời, bỗng cảm thấy bụng quặn đau, vịn lấy quầy bar, miệng rên nhỏ đỡ lấy bụng, đứng lên.
Trịnh Thiên Dã đang căm phẫn, cảm thấy có điều bất thường, cũng không dám làm ồn nữa, đỡ lấy La Phi vội nói: “Sao vậy?”
La Phi hít vào tức giận nói: “Bụng đau quá, mau đưa em đến bệnh viện.”
Trịnh Thiên Dã tay chân luống cuống đưa La Phi đến bệnh viện, kết quả kiểm
tra là dự đoán có dấu hiệu sinh non, cũng may không quá đáng ngại, cần
cẩn thận tránh sẩy thai.
Con gái suýt sinh non, nhìn khuôn mặt bầm dập của con rể, không cần nghĩ
cũng biết đã xảy ra chuyện gì, thừa dịp La Phi ngủ, kéo Trịnh Thiên Dã
ra ngoài, liền mắng té tát một trận.
Trịnh Thiên Dã tự biết mình sai, cũng bị dọa sợ một trận, đến thở một cái
cũng không dám, cho dù bản thân có đúng, nhưng trước mặt mẹ vợ cũng
không dám phản kháng.
Bà La mắng xong, sảng khoái trút được cơn giận, trên dưới đánh giá Trịnh
Thiên Dã một phen, cau mày: “Anh giỏi thật, học đòi người ra đi đánh
nhau để rồi bị đánh ra thế này?”
Trịnh Thiên Dã rốt cuộc không nhịn được nói: “Bọn họ lấy bốn đánh một.”
“Còn ngụy biện, đã là đàn ông hơn 30 tuổi lại đi đánh nhau, anh không ngại mất thể diện, nhưng tôi ngại.”
Vì thế, Trịnh Thiên Dã lại thức thời không lên tiếng.
Bà La ghét bỏ nhíu mày: “Đã bôi thuốc chưa?”
Trịnh Thiên Dã lắc đầu.
“Sao còn chưa đi để bác sĩ kiểm tra, đầu óc đã có vấn đề, lại bị đánh tàn tạ thế này, đừng có làm liên lụy gì đến con gái tôi.”
“Dạ.” Trịnh Thiên Dã vội chạy nhanh đến gặp bác sĩ.
Bà La nhìn bóng dáng Trịnh Thiên Dã, vẻ mặt đau khổ lắc đầu: “Cũng không
biết kiếp trước La Phi gây ra nghiệp chướng gì, lại chọn người thần trí
không minh mẫn! Hơn ba mươi tuổi, là ăn trấu mà lớn lên sao?”
Bà La trở vào phòng bệnh, La Phi ngủ được một lúc, từ từ tỉnh dậy, nhìn
thấy bộ dạng mẹ mình, chỉ có thể chắc chắn rằng đã biết chuyện đánh nhau của Trịnh Thiên Dã, La Phi thử thăm dò an ủi: “Mẹ đừng trách anh ấy
nữa, là Hướng Đông dẫn theo vài người tìm đánh anh ấy.”
“Con cũng đừng nói đỡ dùm nó, Hướng Đông cũng không phải dạng lưu manh du
côn gì, sao có thể vô duyên vô cớ đi gây sự, chắc chắn nó đã gây ra
chuyện gì chọc đến người ta.” Bà La nói xong phất tay, “Mà thôi quên đi, không nói chuyện này nữa, con lo dưỡng thai cho tốt, ba tháng đầu rất
nguy hiểm, bản thân phải chú ý. Mẹ sẽ trông coi nó cẩn thận, không để nó làm ra mấy chuyện như thiêu thân lao vào lửa. Ai! Loại công tử ăn chơi
trác táng như nó, nếu không vì thấy nó thật lòng với con, mẹ đây cũng sẽ không đồng ý chuyện hai đứa.”
La Phi cười xòa: “Em bé cũng đã có rồi, không đồng ý cũng không được.”
“Con còn mặt mũi mà nói, chưa kết hôn mà đã có thai chưa đủ mất mặt à.”
“Cũng không phải không có ai chịu trách nhiệm.”
“Thôi thôi, dù sao con thích là được.”
Trịnh Thiên Dã bôi thuốc xong, khi trở lại phòng bệnh, thấy La Phi đã tỉnh,
chạy nhanh vào thành thật nói: “Là anh không đúng, ngày mai anh sẽ đi
gặp Hướng Đông xin lỗi.”
Không đợi La Phi trả lời, bà La liếc mắt nhìn Trịnh Thiên Dã, mở miệng trước: “Xin lỗi cái gì? Bị người ta đánh thành thế này còn xin lỗi gì nữa? Còn ra thể thống gì nữa?”
Trịnh Thiên Dã nhìn La Phi, lại nhìn bà La, nhất thời không biết nên quyết định thế nào.
La Phi nói: “Thiên Dã thật sự đã gây ra chuyện không phải, việc cần xin lỗi nhất định phải xin lỗi.”
“Không được đi!” Bà La quát bảo ngưng lại, “Đánh thì cũng bị đánh rồi, cho dù
có làm chuyện gì sai đi nữa, thì cũng đã tính toán xong.”
Trịnh Thiên Dã mừng thầm trong bụng, vẫn là mẹ vợ hiểu lí lẽ.
La Phi nhìn băng gạc cùng thuốc nước trên đầu Trịnh Thiên Dã, nghĩ nghĩ: “Vậy thôi, chuyện này cho qua.”
Bà La nghĩ nghĩ lại nói: “Bắt đầu từ ngày mai con đừng đi làm, ở nhà yên tâm mà dưỡng thai.”
Trịnh Thiên Dã liên tục gật đầu: “Đúng đấy, đừng đi làm nữa, hôm nay làm anh
sợ muốn chết. Em ở nhà dưỡng thai, anh sẽ đặc biệt chăm sóc em.”
“Như vậy không tốt cho lắm… Em mới đi làm được mấy tháng đã xin thôi việc.”
Bà La liếc mắt nhìn Trịnh Thiên Dã: “Mẹ nghĩ kĩ rồi, công việc hiện tại
của con tuy an nhàn ổn định, nhưng dù sao cũng không đúng với chuyên
ngành của con, con học bốn năm chuyên ngành đó cứ vậy mà bỏ, thật sự rất đáng tiếc. Chờ con sinh con xong, con hãy đi Giang Thành tìm một công
việc phù hợp với con.”
“Đúng đúng!” Trịnh Thiên Dã tiếp tục hùa theo.
Thực ra La Phi cũng có dự định này, công việc hiện tại không khác gì ăn
không ngồi rồi, vẫn luôn nhớ cuộc sống sôi động trước kia.