Vọng Tưởng Giang Sơn


Vào thời khắc những đóa hoa đang nở rực rỡ giữa mùa Xuân, giọt lệ của kí ức đau buồn đang không ngừng rơi rớt, cũng là lúc oán hận nghiệt duyên càng thêm dày đặc.

Biết bao nhiêu hận thù và đau đớn của sự hụt hẫng, trên thế gian này vạn vật luôn được luân phiên theo thời gian chỉ có thù hận thì mãi chất chứa trong quá khứ, mãi mãi chưa thể gỡ được khuất mắt.

Dương Xuân mặc kệ sự cố gắng của Cố Thanh hắn vẫn không muốn tin lời của y dù cho Cố Thanh có nói những lời ngọt ngào như thế nào đi chăng nữa, Dương xuân vẫn luôn ghi nhớ chuyện cũ mãi không quên!
Đối với hắn sự phản bội chính là một nhát dao đâm thẳng vào Dương Xuân, mạnh mẽ đẩy nó thẳng vào trái tim của hắn, từng chút từng chút một, khoét một lỗ thật sâu.

Vết thương ngày một lớn, không thể để cho Dương Xuân có cơ hội né tránh, thâm tâm của hắn đang không ngừng rối loạn.

Một chút oán hận đã len lỏi trong tâm trí khi nhìn thấy Cố Thanh xuất hiện ở Vạn An Lầu, trốn tránh y không phải là điều mà hắn mong muốn, song không thể nào tránh khỏi được!
Không biết vì cớ gì mà Cố Thanh lại không thể tha cho Dương Xuân một cơ hội được an nhiên, hết lần này tới lần khác đeo bám mãi không buông?
Cho đến bây giờ cũng không chịu dừng lại, rốt cuộc Cố Thanh muốn gì ở hắn đây?
Y muốn hắn nên đối diện như thế nào với một kẻ đã ban cho mình không ít tổn thương, cái kẻ chính tay đẩy hắn vào đường cùng, trở thành một người đê hèn nhất thế gian!
Dương Xuân trầm mặc khi nhìn thấy Cố Thanh vẫn mãi dán sát ánh mắt vào hắn, làm Dương Xuân cực kỳ khó chịu, y cau mày đưa ra thỉnh cầu: "Đại nhân ngài có thể rời đi được rồi, hiện tại Vạn An Lầu sắp đóng cửa, ngài ngồi ở đây thì bọn ta phải làm sao?"
Cố Thanh nghe như vậy thì gật đầu chỉ mỉm cười nhẹ một cái rồi nói: "Dù sao cũng đã đến đây rồi Không lẽ Hoàng Lễ định đuổi ta đi hay sao?"
Dương Xuân nghe như vậy thì giật nảy mình hắn khó chịu nhìn y tiếp tục nói: "Đại nhân à, giờ này đã trễ lắm rồi ngài kỳ thực...!không muốn cho bọn ta được ngủ yên giấc à?"
Cố Thanh lắc đầu nói: "Hiện tại cũng đã trễ rồi ta lại đi đến đây chỉ có một mình...!chẳng lẽ ngươi đành lòng đuổi ta đi à? Nhỡ may ta có chuyện gì, ngươi không tiếc thương sao?"
Dương Xuân nhếch môi cười khinh, hắn chết luôn lại càng tốt, không đuổi hắn thì phải thế nào đây?
"Dù sao đêm cũng đã muộn...!với lại ở đây là tửu lầu, là tửu lầu không phải khách điếm, nếu đã không phải khách điếm thì làm sao có thể lưu lại được đại nhân?"
Hơn nữa Dương Xuân cũng chưa từng cho hạ nhân làm những loại chuyện khủng khiếp như thế này, ở trong Vạn An Lầu chưa bao giờ nhận khách ở qua đêm!
"Nếu đại nhân có trách thì trách một mình ta thôi dù thế nào đi chăng nữa, ở đây cũng không thể lưu lại được khách quan, Vạn An Lầu không phải khách điếm, cảm phiền đại nhân lui tới nơi khác mà tha cho tiểu nhân lần này đi!"
Cố Thanh vẫn không chịu bỏ cuộc, khó khăn lắm mới đến được đây muốn đi là có thể dễ dàng đi như vậy sao?
Vì thế Cố Thanh lại tiếp tục đôi co: "Không được! Ta thực sự không thể trở về được, nếu như giữa đường gặp phải kẻ xấu ta biết tìm ai rồi mạng đây?"
Dương Xuân nghe như vậy thì cả kinh lúc trước hắn gặp biết bao nhiêu kẻ xấu vậy thì hắn nên đòi mạng của ai mới phải? Nghe Cố Thanh oán thán như vậy càng khiến trái tim của Dương Xuân ngày một co rút, sắc mặt cũng tối đi không ít, hiển nhiên đã tức tới phát điên!
Hắn cố nén lại, gằn giọng nói: "Đại nhân nếu như lần này ngài không muốn trở về? Vậy thì bọn ta đành phải dùng biện pháp mạnh để tiễn ngài rời khỏi!"
Sau đó một đám người to con lớn xác được Dương Xuân cử đến, bọn họ đứng trước mặt Cố Thanh hai tay gồng lên nổi không ít cơ bắp, chúng chằng chịt săn lại.

Cố Thanh nhìn thấy sắc mặt của bọn mình vô cùng hung dữ làm cho y sởn tóc gáy, Cố Thanh đứng lên nhìn Dương Xuân ngại ngùng nói: "Hoàng Lễ, chẳng lẽ...!chẳng lẽ ngươi thực sự muốn dùng biện pháp này đối với ta?"
Dương Xuân nghe hỏi thì gật đầu, không nhanh không chậm đáp: "Phải đó nếu đại nhân còn không muốn đi khỏi, vậy thì Hoàng Lễ đây chỉ đành đắc tội, nếu như đại nhân còn muốn đôi co vậy cảm phiền đại nhân so tài với mười tên thuộc hạ này của ta! Đại nhân nên rõ, ta là ông chủ ở đây, chẳng có nghĩa lý gì phải để các mỹ nhân ở đây thiệt thòi, ngài xem ta nói có đúng không?"
Cố Thanh vội hoàn hồn, trên trán không ngừng toát mồ hôi hột, y nhìn Dương Xuân gật đầu lia lịa: "Phải phải, rất đúng, rất đúng Hoàng Lễ nói cái gì cũng đúng hết!"
Sau đó chậm rãi lui về sau hai tay chắp lại bắt: "Cáo từ!"
Vừa mới dự định đi thì đã bị Dương Xuân kéo lại, hắn mỉm cười đặt tay lên vai của Cố Thanh, môi kề sát vào tai y, hơi ấm càng lan tỏa đến mang tai làm cho Cố Thanh hơi sững người, y nhắm mắt lại chờ đợi Dương Xuân nói.

Trong bụng thầm nghĩ có lẽ hắn không nỡ để y đi!
"Đại Nhân ngài quên trả tiền rồi!"
Lập tức Cố Thanh như chết lặng, mới nãy y còn tưởng Dương Xuân đã nhớ lại chuyện cũ mới giữ y lại, không cho y đi! Nào ngờ hắn lại kề sát vào tai nói rằng đại nhân quên trả tiền rồi!
Cố Thanh thẹn quá hóa giận liền đem túi ngân lượng đưa hết cho Dương Xuân, sau đó không một lời từ biệt lặng lẽ đi ra khỏi cửa!
Bóng lưng mỗi lúc một nhạt nhòa, chỉ mơ hồ nhìn thấy bờ vai đơn bạc.

Cố Thanh đã khuất sau cánh cửa và biến mất trong tích tắc...!
Dương Xuân đắc ý nhếch môi, nhìn người kia đã đi khỏi hắn mới cười nói với bọn họ, trong lòng vui vẻ đến muốn mắng người: "Nói cho các ngươi biết, tên đó là một kẻ xấu xa, ngươi xem ta có tài hay không? Cái tên khốn đó tất nhiên phải bị ta chèn ép rồi, đừng có nghĩ là làm quan thì có thể leo lên đầu ta!
Vạn An Lầu là của ta, ta không cho phép bất cứ ai làm tổn hại nó! Nếu lần sau hắn còn đến với ý định phá nát Vạn An thì cứ gọi ta, ta chắc chắn sẽ cho hắn không còn mạng trở về!"
Dương Xuân càng nói là càng hăng trong lòng phấn khởi vô cùng, niềm vui thắng lợi đã khiến hắn quên đi quá khứ đau thương!
Dương Xuân mỉm cười vừa đi vừa vỗ tay cảm giác khoái chí đang dâng trong lòng hắn, ánh mắt của hắn ngày một sáng hơn, hắn vui vẻ khoanh tay, sau đó xoay ba vòng rồi đi thẳng về phòng.

Vừa trở về hắn lập tức nằm xuống giường, lăn qua lăn lại vài cái thầm nghĩ, hóa ra cảm giác làm lão đại là vui như vậy!
"Vui quá đi mất, nếu cứ như vậy ta sẽ làm đại chủ ở đây mất!"
...!
Hoàng cung.

Lý Thiên Thành sau những ngày tháng mệt mỏi cuối cùng cũng có được một chút chỗ đứng trong lòng Sở Diên.

Xem như hắn cũng không tốn công sức, nhưng cái con mèo kia thật sự rất quá đáng nha! Hết đeo bám y rồi tới đeo bám hắn, không để cho hắn một ngày nào bình yên!
Mỗi lần như thế nó lại giở trò làm nũng trước mặt hắn còn cạ cạ vào chân không cho hắn rời đi, sau đó lúc mà hắn trừng mắt với nó, nó lại quay sang Sở Diên làm nũng!
Nhìn Sở Diên thương yêu mà âu yếm nó, Lý Thiên Thành cảm thấy hắn muốn ghen rồi, nhưng đây không chỉ là một con mèo đực, nó còn là một con mèo có uy thế lớn đối với Lý Thiên Thành!
Hắn sợ Sở Diên sẽ không để ý tới hắn, mấy ngày nay liên tục chơi với Tiểu Miêu Miêu không để cho nó có cơ hội tiếp cận Sở Diên như lúc trước.

Mỗi lần Tiểu Miêu Miêu xuất hiện đều đem nó tránh sang một bên, không cho đụng vào Sở Diên!
Lý Thiên Thành nhìn Tiểu Miêu Miêu, hắn đưa ánh mắt như phóng ra tia điện nhìn Tiểu Miêu Miêu sau đó nói: "Ta bảo này, ngươi không được để cho Diên Diên chơi ngươi nữa có biết hay không? Ta rất là ghét cái điệu bộ này của ngươi thật sự làm ta tức chết đi mà!"
"Meo meo meo." Tiểu Miêu Miêu dùng ánh mắt tròn xoe nhìn hắn, khó hiểu, Lý Thiên Thành là muốn gì ở ta đây?
Lý Thiên Thành ghét bỏ vỗ đầu nó một cái, sau đó hắn nói: "Sau này ở trước mặt Sở Diên ngươi không được làm nũng như thế nữa!"
Tiểu Miêu Miêu thật là ấm ức nó co giò lại ánh mắt buồn tủi lại dâng lên đỉnh điểm.

"Meo meo meo." Sau đó lăn qua rồi lại lăn lại cuối cùng hình như không muốn.

Lý Thiên thần lập tức lấy ra một con cá khô đã được Ngự Thiện phòng chuẩn bị thật tỉ mỉ, hắn biết chắc chỉ cần nhìn thấy thức ăn Tiểu Miêu Miêu sẽ không chịu nổi, hắn có phần đắc ý mà nhìn Tiểu Miêu Miêu.

Nó nhìn thấy mồi ngon đã không nhịn được mà hí hửng chạy tới, nó ngửi ngửi đánh giá cá khô, lúc này nó lại tiếp tục làm nũng, nhẹ nhàng cọ cái đầu bé xíu, ở dưới chân hắn không ngừng năn nỉ.

Tiểu Miêu Miêu kỳ thực chỉ cần một con cá khô mặn là có thể khiến nó dâng hết cả trái tim!
"Vậy thì ngươi phải hứa với ta không được tiếp cận Sở Diên quá lâu có biết không? Những lúc mà ta ở đây ngươi không được đến gần Sở Diên, có hiểu không?
Tiểu Miêu Miêu không biết có hiểu hay không chỉ thấy nó tròn xoe hai mắt sau, sau đó thành công lấy được con cá mặn trong tay Lý Thiên Thành.

Được cắn cá mặn nó vui khôn xiết, Tiểu Miêu Miêu vui vẻ thưởng thức, tận hưởng hương vị tuyệt vời của sự sống!
Sau khi ăn hết, chắc là không nhớ gì đâu....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui