Lý Thiên Thành mỗi ngày đều sẽ dành riêng vài canh giờ để ngẫm nghĩ lại việc mình làm phụ hoàng có quá thất bại hay không.
Nhưng hắn đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều nhưng cũng không biết mình đã sai ở đâu?
Mỗi một ngày hắn đều cảm thấy rất khó hiểu vì sao hắn luôn bị Sở Diên quát mắng.
Nhưng cho đến hiện tại hắn vẫn không hiểu được rằng hắn có đang làm tốt hay không?
Khoảng thời gian này đã trôi qua gần năm năm, hiện tại Tiểu Húc đã được năm tuổi, đã bắt đầu hiểu chuyện, còn hiểu chuyện hơn cả hắn.
Đôi lúc Tiểu Húc sẽ hỏi hắn những câu hỏi mà hắn có thể không thể trả lời được, hôm trước nó đã hỏi hắn.
"Phụ hoàng có biết tại sao con người lại phải chết không?"
Lý Thiên Thành lúc đó cũng không biết nên trả lời Tiểu Húc như thế nào, hắn không biết là kẻ nào đã nói những lời này cho tiểu bảo bối của hắn nghe nữa, nó còn nhỏ như vậy lại đi kể nó nghe những chuyện chết chóc.
"Ngốc à, sao con lại hỏi phụ hoàng như thế? Là ai đã bảo con hỏi gậy?" Hắn ôm Tiểu Húc vào lòng hôn nhẹ lên tóc.
Tiểu Húc của hắn càng lớn lại càng dễ thương, da rất mềm lại còn béo ú, ôm rất thích.
"Không có mà, dạo này phụ hoàng không thấy sao? Có trong cung có rất nhiều người chết, họ chết rồi sẽ về đâu?" Tiểu Húc ngây thơ hỏi hắn.
Lý Thiên Thành lại lắc đầu, tuổi nhỏ cần gì suy nghĩ nhiều như vậy.
Phải! Ai rồi cũng chết, sau này hắn cũng vậy, cũng sẽ chết thôi, chết rồi thì về đâu à?
Có người từng nói, khi chết rồi nếu làm quá nhiều việc ác sẽ phải xuống địa ngục, bị hành hạ không được đầu thai.
Cũng có người nói, con người sinh - tử đều phát sinh một vòng lặp, chết rồi lại đầu thai, rồi lại chết, rồi lại đầu thai, từng kiếp, từng kiếp một vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần.
Nếu chết rồi thì về đâu?
Đến bến vong xuyên, qua cầu Nại Hà, uống một chén Mạnh Bà rồi quên hết ký ức, sau đó lại bắt đầu một kiếp khác, nếu kiếp này nợ quá nhiều, kiếp sau sẽ phải trả lại nợ của kiếp trước.
Hắn không biết khi chết rồi chính xác sẽ về đâu, cũng có thể chẳng thể về đâu, ngược lại chỉ còn một bộ hài cốt, linh hồn thì tan biến đi.
...
Lúc Sở Diên quay lại thì thấy hai cha con bọn họ đang ngủ bên cạnh nhau, Lý Thiên Thành thương yêu ôm Tiểu Húc trong lòng, cưng chiều vỗ lưng nó.
Nhìn bọn họ như thế y vô cùng vui, xem ra Lý Thiên Thành đã chính chắn hơn rất nhiều, hắn có lẽ đang ra sức trở thành một phụ hoàng tốt, chăm lo cho Tiểu Húc.
Tiểu Húc ngày một khôn ngoan rồi, ban nãy y vừa gặp Trương thái sư là phu tử của Tiểu Húc, sẵn tiện cũng hỏi han một chút, không biết Tiểu Húc có ngoan hay không.
Nào ngờ Trương thái sư lại khen ngợi hết mực.
"Tiểu thái tử là một nhân tài hiếm có, khí chất quả thật rất ra dáng người đứng đầu."
Nghe thế Sở Diên lại vô cùng kỳ vọng, lúc trở về liền mang gà quay đến muốn thưởng cho tiểu bảo bối của mình.
Đặt gà quay sang một bên, hương thơm của nó rất nhanh đã lan tỏa đến chỗ Tiểu Húc.
Tai thỏ vểnh lên, nhanh chóng gỡ bỏ cánh tay đang ôm chặt mình, nó đẩy Lý Thiên Thành ra rồi dụi mắt đi đến chỗ Sở Diên.
"Phụ thân, người mang gà quay đến ạ?"
Quả thật không giấu nổi cái mũi này, Sở Diên cười cười véo mũi Tiểu Húc, kéo nó đến bên bàn ngồi xuống.
"Sao lại không ngủ nữa?"
Tiểu Húc lắc đầu nắm tay y cạ cạ.
"Vì con biết phụ thân tìm con, nên con không để người phải chờ lâu!"
Sở Diên hơi nheo mắt nhìn nó, cái tên tiểu yêu tinh này, rõ ràng ngửi được mùi gà quay nên mới thức dậy chứ nào có phải thương nhớ gì y?
Tưởng người làm phụ thân này không biết hay sao? Y sinh nó ra được, đương nhiên biết nó nghĩ gì rồi, còn là quá rành là đằng khác!
"Con nhìn xem, phụ hoàng của con ngủ say như chết vậy! Làm gì đó đi!"
Tiểu Húc mỉm cười ranh ma nhìn y, nó gật đầu đưa tay lên môi, ý bảo y giữ im lặng, sau đó nhẹ nhàng bước khẽ đến chỗ Lý Thiên Thành.
Nó lấy một cái lông khổng tước luôn mang theo bên mình ra, cẩn thận đưa lên mũi hắn, gật đầu với Sở Diên một cái rồi mới chọt chọt.
"Hắc xì, hắc xì..." Lý Thiên Thành dụi mũi nhìn kẻ gây chuyện đang nín cười trước mặt mình.
"Con?" Hắn bực dọc xách nó lên, rồi đi đến trước mặt Sở Diên.
"Là ngươi dạy hư nó, Sở Diên ngươi quá đáng lắm!"
Sở Diên giả vờ không nghe, y lắc đầu lơ đễnh hỏi: "Ngươi đang nói tiếng người sao?"
Lý Thiên Thành bỏ Tiểu Húc xuống, rồi ghì chặt Sở Diên, kéo y áp sát vào lòng mình.
"Nói lại lần nữa xem?"
Sở Diên nhẹ nhàng gạt tay hắn ra, y cau mày hỏi: "Ngươi là đang tỏ thái độ gì đây? Muốn giết chết ta hay sao?"
Hắn đương nhiên không nỡ giết y rồi, hắn ngược lại còn sợ y nổi điên lên giết hắn, kết quả Lý Thiên Thành đành kéo ghế ngồi né sang một bên.
Thấy hắn như vậy Sở Diên cũng không nói nhiều, lập tức bẻ đùi gà ra đưa cho tiểu bảo bối của mình.
"Húc Húc, mau ăn đi gà này do phụ thân tự tay nướng đó!"
Nhìn cái đùi vừa to vừa thơm trước mặt, Tiểu Húc đương nhiên không khách sáo, lập tức tiếp lấy rồi đưa lên miệng nhai ngấu nghiến.
"Hương vị của phụ thân làm thật ngon!"
Nó vui vẻ khen ngon, mùi vị do chính tay phụ thân làm là tuyệt nhất, dù có biết bao nhiêu đầu bếp bật nhất Tôn Châu cũng không thể sánh bằng hương vị của phụ thân làm.
Tiểu Húc đã bị Sở Diên nuôi đến mũm mĩm rồi, béo đến độ có thể lăn vài vòng.
Khuôn mặt trắng trắng, tròn tròn, lúc ăn ngon hai má sẽ phình to ra, trông cực kỳ đáng yêu.
...
Còn Lý Thiên Thành, hắn nuốt nước miếng nhìn nửa con gà còn lại, đồ ăn của Ngự Thiện hắn đã chán, còn món mà y làm hắn chỉ chạm được hai ba lần, lần gần nhất mà hắn được ăn hình như vào đầu tháng tư năm ngoái.
Tính đến hiện tại đã hơn bảy tháng rồi hắn mới thấy y trổ tài.
"Diên Diên ta muốn..."
Lý Thiên Thành mở to mắt nhìn y, hắn như đang rất mong đợi.
Biết được hắn có ý muốn ăn ké Tiểu Húc, Sở Diên hơi nhăn nhó.
"Muốn ăn à?" Sở Diên nheo mắt nhìn hắn, nhìn cái khuôn mặt ủ rũ của hắn, sao lại cảm thấy mắc cười.
Lý Thiên Thành đan tay nhìn y, bĩu môi thương tâm nói.
"Ngươi đành lòng để ta nhịn đói hay sao? Nhìn xem, ta gầy như vậy, còn tiểu yêu tinh này đã béo thành cái dạng gì rồi, ngươi còn cho nó ăn ăn, xem chừng béo quá chỉ biết lăn lăn!"
Nghe hắn nói như thế Sở Diên liền cho hắn một đấm vào bụng, ánh mắt hiện lên tức giận.
"Béo cái gì mà béo, con mắt nào của ngươi nhìn thấy Húc Húc béo?"
Tiểu Húc cũng rất phối hợp cùng hai phu phu bọn họ diễn trò.
"Người ta rõ ràng rất gầy mà!" Nói rồi bĩu môi, nhưng đã bị cái má phúng phính và bàn tay mũm mĩm kia bán đứng.
"Ngươi nhìn xem, má ta cũng hóp vào luôn rồi nè, cả xương chậu cũng nhô ra như dao găm vậy, rõ ràng ngươi chỉ biết chăm sóc tiểu bảo bối của ngươi, còn đại bảo bối như ta thì sao?"
Sở Diên vỗ trán, mới vừa rồi trước lúc vào đây y đã nghĩ sẽ khen hắn trưởng thành, nhưng hóa ra hắn so với trẻ con vẫn rất bướng bỉnh.
"Thôi được rồi, xem như ta thua đi!" Sở Diên không muốn tiếp tục đôi co với hắn, liền ngồi xuống uống một ngụm trà.
Lý Thiên Thành thắng lợi đương nhiên nghênh ngang, hắn ngồi xuống rồi lấy nửa con gà đem về phía mình, hừ lạnh nhìn Tiểu Húc.
Miệng lẩm bẩm: Ăn ăn, béo thế còn ăn!
Tiểu Húc ủy khuất cúi đầu: Lúc không có phụ thân, phụ hoàng rất ra dáng phụ hoàng, lúc có phụ thân, phụ hoàng liền không còn giống phụ hoàng, ngược lại còn thích tranh giành với Tiểu Húc.
Lúc đầu là ai đã bảo phải tròn tròn mới đáng yêu chứ?
Hai năm trước.
Lý Thiên Thành đang vui vẻ uy bảo bảo của mình ăn.
"Tiểu Húc ngoan nha, nhất định phải ăn nhiều vào, con mà không ăn phụ hoàng sẽ đánh mông con!"
Sở Diên buồn cười nhìn hắn: "Ngươi đừng uy nữa, nó còn nhỏ ăn nhiều sẽ không tốt, tuy là cháo nhưng cũng không được ăn quá no đâu!"
Lúc này Lý Thiên Thành hơi hụt hẫng.
"Không muốn...!ta muốn bảo bảo tròn tròn một chút, nếu gầy giống ngươi sẽ rất khó vỗ béo lên!"
Hắn mỉm cười nói tiếp: "Với lại...!tròn tròn rất đáng yêu!"
...
Lúc đó là hắn đã tập cho Tiểu Húc ăn nhiều, bây giờ chỉ vì một con gà mà quay sang trách Tiểu Húc béo quá, Lý Thiên Thành hắn quả thật vẫn là một tên bại hoại.
Từng tuổi này đã qua ba mươi lăm mùa hoa đào rồi, mà vẫn còn trẻ con như thế nữa.
Mất mặt quá đi...
...
Tàng Thư Các.
"Tiểu thái tử hôm nay người đến đây cùng ai?"
Tiểu Húc lắc đầu nói: "Ta đến một mình, phụ hoàng thượng Triều rồi, phụ thân và ngoại tổ cũng có việc cần làm..."
Nghê Nghiêm nhìn ngó xung quanh rồi kéo tiểu thái tử vào trong.
"Tiểu thái tử, đừng nói người trốn học?"
Tiểu Húc gật đầu không hề che giấu.
"Hoàng hậu khi trở về sẽ đánh mông người!"
Tiểu Húc nghe rất sợ, nhưng rồi thở dài trèo lên ghế.
"Nghiêm ca ca, huynh dạy ta đọc sách đi, là loại sách mà phụ hoàng thường đọc đó!"
Nghê Nghiêm khó hiểu nhìn tiểu thái tử.
"Tại sao lại muốn đọc sách đó, nếu hoàng thượng biết được tiểu thái tử muốn học sách mà hoàng thượng thường đọc, nhất định sẽ chém đầu thuộc hạ!"
Tiểu Húc càng thêm tò mò, không phải đọc binh thư sao? Nếu vậy là loại sách trọng đại gì vậy?
"Nghiêm ca ca, mau nói cho ta biết đi, sách đó có thể dạy không?"
Nghê Nghiêm không muốn phá vỡ hình tượng phụ hoàng cao cả mà tiểu thái tử đang nghĩ đến, thầm nuốt nước miếng ở trong lòng kêu than.
Xuân đồ, một ngàn lẻ một tư thế thỏa mãn sắc dục hay nhất! Còn có cả, ba mươi sáu tư thế lăn giường hiệu quả, còn có...!rất nhiều như thế nữa, chính Lý Thiên Thành sai Nghê Nghiêm sưu tầm về, đương nhiên biết rõ hoàng thượng thường đọc sách gì.
"Sách mà hoàng thượng đọc, thuộc hạ nào có biết, tất cả đều là cơ mật, mà đã là cơ mật thì không dễ dàng bị phanh phui!".