Vọng Tưởng Giang Sơn


Đêm đã muộn, nếu không tắt đèn thì chẳng thể làm gì được, Lý Thiên Thành dù là ở đầu cũng không ngừng mê luyến nhan sắc mỹ mạo của Sở Diên.
Dù ở bất kỳ đâu, vào thời điểm nào, chỉ cần có thể, hắn liền tiếp tục ép bức Sở Diên.

Mỗi ngày như thế hắn đã dần không thể vắng bóng Sở Diên, mặc dù hắn rất thích chà đạp y để thỏa mãn ham muốn, song đến cuối cùng vẫn không thể chịu nổi ánh mắt ngấn nước của y.
"Đừng khóc, đừng khóc!" Dù hắn đã cố gắng rất nhiều, nhưng thú tính vẫn không ngừng dày xé hắn từng chút từng chút một, để hắn điên cuồng đắm chìm trong ham muốn của bản thân.
Đã qua mấy mươi năm thanh xuân, nhưng tình xuân của hắn vẫn không hề có động thái suy giảm.
Hắn là một kẻ biến thái, hơn nữa còn là hết thuốc chữa rồi.

Hắn thích làm nũng cũng rất thích làm tình, cho dù là phút giây nào cũng không ngừng suy nghĩ đến việc đó.

Kể cả những lúc Sở Diên ở dưới thân hắn khóc lóc xin tha, hắn vẫn khoái chí đến vậy.
Hắn là một con ma cuồng dục, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến hắn đắm chìm trong trạng thái cuồng nhiệt đến phát điên.
Sở Diên thường mắng hắn nếu như hắn vẫn cứ như thế, y chắc chắn sẽ thiến hắn, có như vậy hắn mới không tiếp tục làm y.
Kỳ thật hắn cũng rất sợ nha! Sở Diên không phải là loại người dám nói mà không dám làm, bất kỳ lúc nào lời nói của y điều rất đáng tin cậy.
Chỉ có điều hắn lúc này không muốn bỏ cuộc như vậy, đã ở trên giường hắn nhất quyết không muốn xuống.
Hắn biết ở đây là khách điếm, phòng bên cạnh và chỗ hắn cách nhau không xa, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng đủ làm cho đối phương chú ý đến.
Nhưng hắn một mực mặc kệ, lúc này không thoải mái mà lăn giường, chờ đến lúc tới hoàng cung hắn lại phải nhịn!
Cũng bởi vì hắn không muốn nhịn lâu như vậy, cho nên mới ra sức làm y trước, tiền trảm hậu tấu, hắn tin chắc sẽ không đến nổi chẳng còn gì.
...
Sở Diên ở dưới thân hắn sắc mặt đã đỏ không còn hình dạng, ánh mắt ngập nước mà nhìn hắn.

Phía dưới môi còn nhơn nhớt không ít dịch thể, cùng với nốt ruồi ở dưới trái cổ, lúc lên lúc xuống thật khiến hắn chìm đắm.
Lý Thiên Thành nâng tay vuốt ve trái cổ, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Hắn liếm nhẹ nốt ruồi kia, rồi húp đến đỏ một mảnh, môi hắn dần trượt xuống bả vai, lúc này liền cắn xuống một cái xem như đóng dấu.
Không dừng lại ở đó, hắn cúi người, dang rộng hai chân Sở Diên ra, nhìn vật mấu chốt đang căng cứng không khỏi khiến hắn phì cười.
Lý Thiên Thành miết nhẹ vật giữa, không tự giác được bóp nhẹ khiến nó tuôn ra một ít dịch thể trắng đục.

Hắn cười cười giống như vừa tìm được trò vui mới, không ngừng vuốt ve vật đó.
Sở Diên khó chịu rên lên, mới đầu là tái nhợt, sau đó liền ửng đỏ, cuối cùng đã xanh lè.
Y khó tin nhìn kẻ đang giở trò đồi bại, hắn đem đầu lưỡi quét qua một lượt vật chủ chốt của y.

Không quản xung quanh đã bị bẩn, hắn vậy mà nuốt...!xuống rồi.
Sở Diên giật giật khóe môi như không thể tin hoặc là không cách nào bình tĩnh được.
Y ngơ ngác nhìn hắn liếm láp vật kia, ánh mắt của y dần trở nên hoảng loạn.
"Tên khốn nhà ngươi, mau cút, cút ra!"
Sở Diên gấp gáp thở dốc, ánh mắt ngấn nước túm lấy tóc của hắn, mạnh mẽ lôi ngược lên.
"Đau đau..." Lý Thiên Thành vội buông vật kia ra, hắn nắm tóc mình kéo lại, ngơ ngác nhìn y.
Sở Diên lúc này đã không còn đủ kiên nhẫn, y dứt khoát lấy chăn quấn quanh người lại không để hắn tiếp tục giở trò.
Lý Thiên Thành chỉ biết trơ mắt nhìn Sở Diên từ từ che đậy.

Thật là, có ai lại làm giữa chừng thì trốn tránh như thế không?
Hắn phì cười, tay kéo tấm chăn đang quấn quanh người Sở Diên ra.
"Nào, đừng trốn!"
Nhìn khuôn mặt sắc lang đó, phút chốc làm Sở Diên nghẹn họng, y khư khư giữ chặt, hắn kéo một bên, y kéo một bên.
"Lý Thiên Thành ngươi không được làm như thế!"
Hắn cười cười giả vờ không nghe thấy.
"Ngươi vừa nói gì cơ?"
Sở Diên cắn răng chịu đựng, y ra sức kéo lại tấm chăn, nhưng cuối cùng cũng không mạnh bằng hắn.

Trong phút chốc Lý Thiên Thành đã đoạt được tấm chăn đang quấn quanh người y.
Hắn tung một cái liền hất nó bay xuống đất, thuận thế đem Sở Diên kẹp chặt.
Thân dưới giao nhau, vô cùng nóng bỏng, đáy lòng cũng không ngừng sôi sục.
Lúc bấy giờ trong tâm trí của hắn chỉ có hình bóng Sở Diên.
Hắn không nhanh cũng không chậm, động thái thong thả đưa vật nhọn vào trong.

Phía bên dưới vừa hay kích thích mở rộng, lúc này chỉ việc khai phá!
Hắn dùng động tác nhu hòa nhất, chậm rãi không đau đớn từ từ khiến y sướng.
Vì chỉ mới hồi đầu, nên không cảm thấy quá đau đớn, nhưng bắt đầu từ hồi hai thì đã hoàn toàn khác.

Sở Diên đau đến mức co rúm lại, khiến cho chỗ đó kép lại, vật nhọn vừa mới đâm chưa được bao lâu thì bị y làm cho kẹt.
Lý Thiên Thành muốn ná thở, hắn véo mông y.
"Thả lỏng một chút!"
Nếu y không thả lỏng, chỗ đấy của hắn có lẽ sẽ đứt mất.
Ấy thế Sở Diên thật sự thả lỏng, nguyên nhân không phải bị bị hắn gọi, mà là nơi đó rất chướng.
Bị kẹt trong đó khiến y không thể an ổn thở.
Sở Diên hai mắt ngấn lệ, đôi chân thon dài lúc này co lên dang rộng cầu hắn dừng lại.
"Đừng làm nữa, phía bên kia hình như có người nghe trộm!"
Y cảm giác có ai đó đang cười bọn họ, hơn nữa còn cách cánh cửa không quá hai bước chân.

Phỏng chừng lúc này tai đã áp sát vào cửa nghe trộm bọn họ đang làm chuyện tình xuân.
Sở Diên rất nhạy cảm, y rất ngại khi để người khác biệt bọn họ đang làm chuyện này.
Nếu để người trẻ nhìn thấy hai đại thúc nửa đêm canh ba hăng say lăn giường, ngày mai bị bắt gặp sẽ không còn mặt mũi.
"Đừng động nữa, bên ngoài có người!" Sở Diên nghiến răng ken két trừng mắt nhìn hắn, cái tay xấu xa này vẫn không ngừng xoa nắn mông y.

Thật sự tức muốn thổ huyết.
Tiếng động bên ngoài đã lớn dần, hình như là tiếng ai đó đang nhịn cười.
Sở Diên đen mặt co tay lại, trỏ ra phía sau.
"Ngươi điên rồi, ta nói bên ngoài có người ngươi không nghe thấy sao?"
Lý Thiên Thành lúc này đây giống như bị thiếu đánh, hắn vuốt nhẹ cái má ấm nóng của mình.

Đoán chừng là sưng rồi!
"Có người thì đã sao? Dù gì chúng ta cũng là phu phu, muốn làm cái mà không được, còn phải sợ người khác nhìn vào!" Lý Thiên Thành trầm giọng nói, sau đó khoác y phục lên, hắn muốn xem thử là kẻ nào to gan, lớn mật phá nát chuyện tốt của hắn.
Có gan thì đừng trốn, để xem hắn sẽ làm gì kẻ này.
Cạch một tiếng lớn, Lý Thiên Thành hùng hổ tìm kiếm, nhưng xung quanh lại chẳng có một ai.

Cũng có thể là sợ hắn bắt gặp, cho nên mới lén lút bỏ đi.
"Chết tiệt, thoát rồi!" Hắn tức giận xoay người đóng cửa lại.
Trong lòng dâng lên mấy tầng lệ khí, khốn kiếp hắn đang trong giai đoạn dồi dào nhất, cứ như thế mất hết hứng, làm tiểu yêu quái này cũng chẳng cứng nổi.
"Không có ai à?" Sở Diên tò mò nhìn sắc mặt tối đen của hắn, lần này lại làm sao nữa đây?
Lý Thiên Thành cực kỳ giận, hắn lần đầu bị phá dám như vậy, nhất thời không thể tiếp thu.
Nửa đêm canh ba còn ở trước cửa phòng hắn nghe trộm, nếu là trẻ con thì không nói gì, không biết không có tội, nhưng nếu là một tên bại hoại nào đó, hắn nhất định sẽ không tha.
Nhưng đáng tiếc...!tên đó trốn mất rồi.
...
Lý Thiên Thành bế y lên, nhẹ nhàng thả xuống bồn tắm, sau đó cũng tự giác bước vào.
Bồn tắm thì chật hẹp lại có hai lão già chen chút bên trong.
Sở Diên thì không nói gì đi, y rất gầy, thậm chí không có đến một miếng mỡ thừa thãi nào.

Nhưng riêng Lý Thiên Thành lại khác hắn rất to xác, vừa mới bước vào đã khiến nước trong bồn tràn ra lênh láng.
Lý Thiên Thành giúp Sở Diên tẩy rửa, đêm khuya rồi nếu không rửa sạch, sáng sớm sẽ sinh bệnh, lúc y sinh bệnh sẽ rất nặng, hắn sẽ rất lo lắng, vì thế phải cẩn trọng.
Dịch thể còn đang mắc kẹt giữa hang động được Lý Thiên Thành dùng ngón trỏ lôi ra, theo dòng nước nó trôi lênh đênh.
Sở Diên ngượng muốn chết đi được, y muốn tự mình tắm nhưng hắn không cho, hắn bảo là hắn làm y, nên hắn phải có trách nhiệm tẩy rửa giúp y.
Mới đầu y còn tưởng hắn thực sự có ý đồ muốn giúp y.

Nhưng giây sau đó liền thấy có cái gì đó không đúng!
Vật vẫn luôn cạ vào lưng y là thứ gì đây.
Nó sững ra, chọc vào lưng y cự nguậy.
"Ngươi...!không được có suy nghĩ đó!"
Lý Thiên Thành chùi mép cười nói: "Hiểu lầm thôi, không có gì đâu, ta chỉ là muốn tẩy thật sạch!"
Sở Diên trong lòng gào thét, ngươi có tẩy thì cũng nên lấy khăn mà chà chứ, ai lại lấy cái vật nhọn đó cạ cạ lên người y.
"Biến thái cút ra!"
Hôm nay tổng thể Sở Diên đã mắng hắn biến thái ba mươi hai lần, tuy vậy hắn vẫn cố lấn tới, không hề có ý định tha y.
Vật đó vẫn mãi chạm vào người y, lúc này Sở Diên thật sự rùng mình.
Y nắm vật đó, ánh mắt tràn ngập lửa giận.
"Nếu ngươi vẫn như thế, ta sẽ cảm lạnh!"
Nhắc mới nhớ, từ nãy giờ hắn luôn để y ở trong nước, bây giờ là canh ba, nước rất nhanh lạnh, chẳng mấy chốc sẽ đóng băng mất.
Lý Thiên Thành vội lấy y phục khoác vào, rồi lấy một cái khăn lớn lau khô toàn thân Sở Diên.

Sau đó mới lấy y phục giúp y mặc.
...
Lúc trở về giường Sở Diên đã buồn ngủ muộn chết, y ngáp mấy cái rồi ngã sấp xuống úp mặt xương gối.
"Buồn ngủ quá!"
Nhận thấy nương tử đã muốn ngủ, Lý Thiên Thành liền sửa lại tư thế cho y, để Sở Diên nằm ngay ngắn lại, rồi mới đắp chăn cho y.
Sở Diên hơi đề phòng, y sợ hắn lại muốn thượng y.
"Đừng!"
Lý Thiên Thành cười cười nằm xuống.
"Nương tử của ta, ngủ ngon!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui