Xe ngựa không ngừng xóc nảy, Sở Diên bị hành hạ đến độ tuôn mồ hôi hột.
Y nhìn Lý Thiên Thành hai mắt ngấn nước, mặc dù đã có đệm lót ở dưới thân nhưng vì đây là đường dốc cho nên xe ngựa không ngừng xóc nảy.
Sở Diên chao đảo tựa vào người Lý Thiên Thành mắt thấy hắn cũng đưa tay ra đỡ mình Sở Diên bỗng cảm thấy có chút ấm áp.
Chẳng còn bao lâu nữa bọn họ sẽ đến được Tôn Châu, mặc dù lúc đến đó không biết có bao nhiêu gian khổ tuy vậy bọn họ vẫn mong chờ, tiếp đón họ không phải là khuôn mặt trầm tư của Lý Thừa Húc.
Dẫu biết khi bọn họ không có ở đây, Lý Thừa Húc sẽ rất đau khổ thậm chí còn muốn bọn họ phải quay trở lại sống một cuộc sống ràng buộc ở trong cung.
Một cuộc sống không mấy an nhàn mà bọn họ không thích nhất.
Tuy vậy vì muốn gặp nội tôn của mình Sở Diên và Lý Thiên Thành cũng không ngại phải đối mặt với khuôn mặt ủ dột của Lý Thừa Húc.
Năm tháng qua đi, mới đó đã ba năm rồi bọn họ không quay trở về Tôn Châu hiện tại khi đứng trước bức tường ngăn cách, lại không ngăn được rất muốn suy tư.
Sở Diên nằm xuống tựa người vào ngực Lý Thiên Thành, y lim dim nhắm mắt lại rất muốn ngủ một lát, cũng bởi vì tối qua hoạt động rất mạnh hiện tại thân thể vô cùng đau nhức, phần dưới giống như vừa bị rách ra khiến cho y khó khăn ngồi dậy cũng khó khăn nằm xuống.
Chỉ biết lúc này thì rất muốn dùng Lý Thiên Thành là một điểm tựa, tùy ý để cơ thể dựa vào người Lý Thiên Thành phó thác hắn giữ chặt y lại, không để y phải ngã!
Sở Diên biết hắn nhất định sẽ không để ý phải ngã xuống, nguyên nhân cũng là do hắn khiến y thành bộ dạng hiện tại.
Biết rõ bản thân đã làm những chuyện không tốt, khiến Sở Diên đau đớn như vậy, hắn đương nhiên cảm thấy rất hối hận.
Vì vậy cảm giác chân thật từ hôm qua vẫn không ngừng kích thích đại não của hắn, chẳng thể nào quên đi ký ức đêm qua.
Bỗng dưng nhớ lại hình ảnh làn da mịn màng của Sở Diên lại khiến cho đầu óc hắn quay cuồng.
Làn da trắng trẻo mịn màng khi chạm thật sự rất thích, đặc biệt là tư vị ngọt ngọt kia, khiến hắn thèm khát.
Lý Thiên Thành nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang buồn ngủ say của y, lòng có chút hối tiếc, nếu biết như vậy hắn đã không bị thú tính khống chế mà dày vò y như vậy.
Nhìn Sở Diên an ổn thở nhẹ, lòng hắn lại như tơ vò, hắn lại làm sai, là nhất thời không biết suy nghĩ!
Lý Thiên Thành cúi đầu hôn lên trán y một cái thật nhẹ tựa như chuồn chuồn lướt không muốn làm Sở Diên tỉnh giấc.
Hắn nhỏ giọng thì thầm: "Xin lỗi, xin lỗi là ta quá đáng, lần sau sẽ không như vậy nữa ta nhất định sẽ chú ý hơn sẽ không để người phải chịu những đau đớn như thế này!"
Nhìn thấy người trong lòng khẽ động đậy hắn lập tức im miệng ngoan ngoãn ngồi yên để y nằm đó ngủ một giấc.
Dù gì cũng phải ngủ đủ giấc thì mới khỏe được, đến lúc y tỉnh táo hắn lại nói chuyện cùng y, để y phạt hắn.
Đường đến Tôn Châu xa vời vợi, trong lúc này nếu có thể nghỉ ngơi thì phải thoải mái tịnh tâm, nếu không đến khi gặp mặt Lý Thừa Húc lại là áp lực chồng chất khiến cho đầu óc cũng đình trệ, không hoạt động.
Không phải Lý Thiên Thành có ý đồ ghét bỏ Lý Thừa Húc như thế! Nhưng cũng vì đã nhìn thấy tính khí của nó rất khó ưa, hắn bỗng chốc không muốn nói nhiều.
Con trai của hắn rất cứng đầu, hệt như hắn lúc còn trẻ.
Hắn đã từng cầu mong một khi Sở Diên sinh hài tử xin hãy giống y, tốt nhất đừng giống hắn, sẽ khiến nhiều người nhọc lòng.
Ấy vậy hoàn toàn ngược lại, không những Lý Thừa Húc giống hắn mà còn vô cùng bảo thủ không muốn nghe lời.
Nhiều lần như thế có muốn khuyên cũng không thể khuyên được!
Lý Thiên Thành không muốn tin tưởng đứa con trai này, ngày hôm trước lúc gặp hắn Lý Thừa Húc ở Vạn An lầu, đứa con này đã dùng khuôn mặt cực kỳ tức giận mà chỉ trích hắn.
Hơn nữa còn xoay người bỏ đi, cứ như thể Lý Thiên Thành đã ức hiếp nó không bằng!
Phận là nhi tử sao lại đối với phụ hoàng và phụ thân của nó ép bức như vậy?
Bọn họ không cùng nó trở về, nó lập tức thay đổi sắc mặt, băng lãnh đến mức muốn đóng băng bọn họ.
Nghĩ đến sau này cháu nội của hắn cũng giống như Lý Thừa Húc thì thật sự không còn chỗ nào để dung thân!
Nếu như đứa cháu này cũng có tính khí ương ngạnh như vậy thì thật sự rất khó dạy dỗ, rất khó bảo bọc!
Dù nói thế nào cũng không thể ngăn được ý chí vững bền của lũ trẻ, đúng thật chưa trải sự đời mà!
Chờ đến khi trở thành rồi biến thành lão già như hắn và y thì mới hiểu cuộc sống xa hoàng cung có bấy nhiêu vui vẻ.
Lại rất muốn được thảnh thơi cho tới già cùng người bên gối răng long đầu bạc như vậy mới là chân ái của cuộc sống!
Cũng vì là người trẻ cho đến không cần phải lo toan, nghĩ ngợi nhiều thứ.
Cái gì cũng muốn nhất định phải có cho bằng được, nhưng cho đến lúc lớn lên rồi mới hiểu rõ kỳ thật không cần những thứ đó cũng có thể sống rất tốt là đằng khác.
Thế nhưng Lý Thừa Húc vẫn chưa rõ cũng bởi vì còn quá trẻ, so với hắn thì tuổi đời chẳng được bao nhiêu!
Lý Thiên Thành lúc đó nạp Sở riêng làm phi cũng vừa tròn hai mươi bốn tuổi cũng là một vị quân vương đứng đầu trong thiên hạ về mặt tàn ác.
Đến năm Sở Diên được hắn lập làm hậu cũng là hai mươi bảy tuổi rồi, so với hiện tại khác với Mạc Thừa Quân và Lý Thừa Húc, bọn chúng còn quá trẻ để hiểu chuyện.
Tuổi trẻ tài cao chẳng ai ghét nhưng việc gì cũng cần lòng kiên trì và trái tim biết nhận thức.
Sở Diên và Lý Thiên Thành cũng đã lớn tuổi rồi, sẽ chẳng còn sống được bấy nhiêu năm nữa.
Nếu như bây giờ buông bỏ hết tất cả trở về hoàng cung, không thể thảnh thơi mà phải bị gượng ép ở trong ngục tù đó, nhìn con người mưu cầu tranh đoạt, hãm hại lẫn nhau sẽ chẳng còn gì gọi là ý nghĩa.
...
Tôn Châu.
Hôm nay là ngày mùng tám tháng bảy âm lịch, Lý Thừa Húc đứng trước tất cả quan viên, quần thần trong triều trầm giọng nói: "Sắp tới đây là ngày lập thái tử, các khanh có ý kiến gì không?"
Xung quanh quả thực có bàn tán, bọn họ vẫn không thể chấp nhận được việc hoàng thượng không nạp phi.
Mặc dù bọn họ đã biết Lý Thừa Húc vốn chung thủy với Mạc Thừa Quân nhưng thân là vua một nước há có thể chỉ thú một thê.
Hơn nữa từ trước đến giờ trong lịch sử Dục Quốc chưa bao giờ có việc hoàng thượng không đạp phi tần.
Huống hồ Lý Thừa Húc đã không còn trẻ nữa rồi, cũng đã có tiểu thái tử!
Thế nhưng tương lai nếu chỉ có một thì quá đáng tiếc, vì thế không thể không lập phi.
"Hoàng thượng thứ lỗi nô tài mạo phạm nhưng hậu cung không thể trống trải như thế! Dù biết hoàng thượng chỉ sủng ái một mình hoàng hậu, nhưng hậu cung không thể thiếu đi một giai Lệ nào!
Từ trước tới giờ trong lịch sử chưa bao giờ có việc hoàng thượng ruồng bỏ hậu cung, hơn nữa trước đó tiên hoàng băng hà hậu cung cũng đã sớm giải tán.
Những phi tần kia đều phải lang thang trở về quê nhà, hiện tại ngay cả hoàng thượng cũng không muốn nạp phi, hậu cung ngày một hoang vắng."
Trước kia hơn ba ngàn người, giờ thì chỉ loe hoe và người, hơn nữa đa phần đều là thái giám và cung nữ.
Lý Thừa Húc nghe bọn họ bàn như vậy thì hơi cao mày, vì cớ gì đang cùng hắn nói chuyện lại đi bắt chuyện cùng người kha khác, rõ ràng đang có ý định muốn làm gì đó.
"Vậy trẫm hỏi khanh, nếu như hậu cung trở lại, vậy các phi tần đó có thể giúp được việc nước hay không? Có thể giúp trẫm ngày ngày phê duyệt tấu chương? Nếu các khanh nói có thể thì trẫm sẽ lập lại hậu cung."
Từ trước đến nay việc phi tần nhúng tay vào việc triều chính là chuyện không thể nào nhịn nổi, bởi vì bọn họ được ví như một bức họa, chỉ là một vật trang trí, không thể giữ được một thâm tâm không mệt nhọc.
Cũng bởi vì nữ nhân vốn thanh thuần, không đủ ý chí để quản việc trọng đại.
"Các ngươi đến giờ mới chịu nghe trẫm nói đây hả? Trẫm nói đằng đông thì ngươi lại nói đằng tây, căn bản chưa hề thân mật."
Dẫu biết hậu cung này nếu như một khi trở lại thì việc nước sẽ là do ai quản đây?
"Hoàng thượng xin chớ nóng giận."
"Bọn họ có thể sánh bước cùng ta? Có thể ngày đêm cùng ta thức trắng phê duyệt tấu chương không?
Giống như hoàng hậu chăm sóc trẫm tỉ mỉ hay không?
Có thể cùng ta thức cho đến cành ba rồi cùng chảnh ngày đêm nói chuyện trên trời dưới đất, hay là chỉ là những lời nói như gió như mây thỉnh thoảng ghé qua nơi đây rồi bay đi khuất khuất dạng."1
Nghe hàm ý của Lý Thừa Húc phút chốc đám quần thần này không dám nói gì hơn ngoài việc cúi đầu.
Bọn họ biết hình như đã chọc tức vì hoàng đế này rồi!
Tùy hắn đối với bá tánh rất nhu hòa như một khi đã nói chuyện với các quần thần liền là mặt ủ mày chau lớn tiếng quát lớn.
Lúc này bọn họ đã lui về sau, nhìn bọn họ bước cũng không dám bước...!Cũng đủ hiểu đã hoảng đến mức nào.
Cho đến khi nhìn bọn họ mới biết vị hoàng đế này rất thường hay sinh khí một khi đã giận tất nhiên sẽ không để bọn họ có cơ hội lui về sau thậm chí còn muốn tắt bọn họ giam vào ngục tối.
"Trẫm đã nói rất nhiều lần hậu cung không muốn tuyển, hơn nữa vị trí trong tim của trẫm chỉ dành cho một mình!"
Ngoài Sở Diên ra, có lẽ vị trí trong tim của hắn là hai lá phổi yếu!
"Thu dọn tàn cuộc thôi, các người định chơi cho đến bao giờ.
Đám người đó nghe vậy thì điên cuồng gật đầu hơn nữa còn tản ra xa như con nít chẳng ai dám bén mảnh đến gần ai không muốn bị liên lụy..