Ngày Lý Dục được an táng trong lăng mộ, hắn không đến, Lý Thiên Thành diện cớ nói thân thể không được khỏe, đã không đến nhìn Lý Dục lần cuối.
Cho đến ba ngày sau khi Lý Dục băng hà, hắn mới bước đến lăng mộ.
Mang theo là một vò rượu bồ đào mà nương hắn ủ.
Đã cất giấu từ lâu, rất kỹ, rất kỹ...!
Nhưng cuối cùng lại phải dùng tới vào lúc này đây, hắn nhớ lúc nương hắn ủ rượu bồ đào, trên khuôn mặt là một nụ cười hạnh phúc.
Phụ hoàng hắn rất thích rượu bồ đào, còn hắn rất yêu rượu bồ đào, bởi vì khi nhìn thấy, hắn sẽ tưởng nhớ đến nương hắn.
Kẻ thích rượu, lại không thích người ủ rượu.1
Nực cười thay, một người luôn trân quý từng vò rượu bồ đào, chỉ riêng người ủ lại chẳng đó ngoài gì tới.
Nương hắn là một người bình thường, đến nỗi ai cũng muốn hà hiếp, chà đạp, cuộc sống trong cung giống như ở địa ngục.
Đau đớn tủi nhục vẫn phải tự mình nhận lấy, hằng ấy năm trôi qua, xung quanh chỉ có mình người, tự mình nếm trải những khổ cực.
Dẫu biết bản thân đã chọn sai người, yêu lầm người, nhưng nương hắn, nửa lời oán trách cũng không thán.
Nhìn lăng mộ khắc tên Lý Dục, phút chốc, tâm trí hắn như bùng nổ, kinh mạch toàn thân là từng hồi co rút.
Hắn cố nén cơn thịnh nộ, từ từ nhấp ngụm rượu bồ đào.
Đi quanh lăng mộ, hắn dừng lại trước trung tâm, thẫn thờ gõ nhẹ lên mặt gỗ, cười khổ như kẻ say.
Phải! Hắn say rồi, say đến mức không còn có thể nào say hơn, và cũng không thể nào tha thứ cho Lý Dục.
Đến suốt cuộc đời hắn, cho đến lúc già đi rồi chết đi, cũng mãi mãi khắc ghi mối thù này.
Kẻ đã chết thì có thể xong sao? Chết đi rồi thì những thống khổ đó cũng chẳng thể nào vơi đi.
Lý Thiên Thành bậc cười, hắn ngã khụy xuống, nhấp thêm một ngụm, cười nghiêng ngả.
"Cho dù ông có chết, thì đã sao? Hoàng quý phi vẫn còn đó, bà ta chưa chết, ông nghĩ ông chết là xong sao?" Hắn cười đến tê tâm liệt phế.
Cho dù Lý Dục chết, thì những người gieo thống khổ lên nương hắn vẫn còn đó, hắn chưa trả thù được thì dễ dầu gì bỏ qua?
Muốn hắn tha cho?
Đừng hòng nghĩ đến, hắn muốn những người đó phải trả giá.
...!
Đến Nguyên Tiêu, trong lúc những quý nhân kia đang vui vẻ đốt đèn, vui ca.
Hắn ở đây cũng đã chuẩn bị xong xuôi, hắn đã đăng ngôi vị, trong tay hắn là binh quyền lớn lao.
Hắn là bậc cửu ngũ chí tôn, một tay cũng có thể che trời.
Cho đến giờ phút này, hắn phải đem từng người một, ép đến chết, trả thù cho nương hắn, ở nơi suối vàng cũng an nhiên nhắm mắt.
Hôm đó Hoàng quý phi bị hắn bắt giam vào lãnh cung, bà ta la hét điên cuồng, mắng miết hắn là nghiệt chủng, nói hắn vốn không phải thứ tốt lành.
Một người đã từng dốc hết tâm tư, tìm mọi cách hành hạ nương hắn, lại ở đây mắng miết hắn.
Cho dù đến lúc bị hắn giam vào lãnh cung cũng chẳng biết sợ.
Hắn là nỗi ô nhục sao? Hay chính bọn họ mới là kẻ khiến hắn trở nên thê thảm đến mức, chỉ mới mười hai tuổi đã mất đi nương?
Có ai từng nghĩ lúc đó hắn chỉ là một tiểu hài tử, hắn là một đứa trẻ chưa từng trải sự đời!
Mỗi ngày đều nhìn thấy những thứ không tốt lành, ngày tháng khi lớn khôn là nhìn những phi tần này, ngày đêm thâu tóm kế sách, chỉ tìm cách khiến nương hắn chết nhanh một chút.
Ác độc, tàn nhẫn, bọn họ còn hơn những tên phản loạn, chí ích cũng sẽ không giết chết đồng bọn.
Nhưng nào có ai chịu nổi kiếp chung phu?
Cũng vì vậy mà ra tay tàn độc, ngươi sống, ta chết, bày ra mưu kế chỉ để lấy được ân sủng.
Đến cùng người cũng chết rồi, cớ sao họ vẫn chưa nhận quả báo?
Hắn cũng đã từng nghĩ, nếu ông trời biết những nỗi lòng mà hắn đã ngày đêm cầu khẩn từ lúc còn nhỏ, thì đã sớm cho bọn họ quả báo rồi...!
Nhưng đến cùng vẫn là không!
"Nghiệt chủng, ngươi là nghiệt chủng..."
"Nghiệt chủng?" Lý Thiên Thành trừng mắt nhìn Hoàng quý phi, trong ánh mắt là phẫn nộ, rất muốn thiêu đốt bà ta thành tro bụi.
Hoàng quý phi nhìn hắn, bàn tay co lại thành nắm đấm, lao về phía hắn.
"Chết đi tên nghiệt chủng, tại sao chứ, tại sao ngươi lại không chết theo ả tiện nhân kia?" Hoàng quý phi không ngừng oán trách.
Nàng ta chỉ mong lúc đó cả hai cùng gieo xuống tòa thành, chỉ đáng tiếc, chỉ có một mình nàng ta rơi xuống.
"Nhẽ ra Khưu Diệu Nhi nên mang theo ngươi cùng chết mới đúng, rõ ràng một tên nghiệt chủng, xuất thân thấp hèn lại muốn được sủng ái?"
"Lý Dục điên rồi, thế nên mới để lại hoàng vị cho ngươi, tại sao chứ?" Bà ta oán trách, nhẽ ra hoàng vị phải là của Lý Thiên Hựu, tại sao lại cho Lý Thiên Thành chứ?1
Rõ ràng đứa trẻ được yêu thương nhất luôn là Lý Thiên Hựu, vậy mà lại trao ngôi vị cho Lý Thiên Thành.
Quả thật không thể ngờ tới, cho đến khi bà ta tưởng chừng, ngôi vị hoàng thái hậu đã nằm gọn trong tay.
Đến khi nghe được thánh chỉ, lại là Lý Thiên Thành.
"Không ngờ tới, người được Lý Dục sủng ái là ta và Thiên Hựu, vậy mà ngôi vị lại truyền cho ngươi? Một tên nghiệt chủng, ngươi xứng sao?" Hoàng quý phi khinh miệt cười lớn.
Lý Thiên Thành cùng mặt kệ bộ dạng điên khùng của bà ta, trong tức khắc đã lập tức rời khỏi.
Hắn sai người ngày đêm giở trò ma quỷ, thường xuyên lướt qua cửa phòng bà ta, khiến bà ta trở nên hoảng loạn.
Mỗi ngày hứng chịu dày vò tâm trí, đêm nào cũng chẳng thể ngủ.
Không lâu sao cũng chịu không nổi mà thắt cổ tự vẫn.
Thi thể bà ta hắn không chôn cất trong cung, Lý Thiên Thành sai người mang thi thể Hoàng quý phi trở về quê nhà, sai người nói với người thân của bà ta rằng.
"Na Cáp Lạp Lệ tội ác tày trời, ra trò mưu kế, hãm hại phi tần chết oan trong cung, còn sỉ nhục tiên hoàng, phỉ báng hoàng thượng, tội không thể dung thứ.
Nay người đã chết, cũng không thể làm ô nhục Tôn Châu, nay mang về chốn cũ, bãi bỏ tước vị Hoàng quý phi khâm thử!"
Sau một màng đó, gia tộc Na Cáp Lạp đã hoàn toàn chấn động, ngậm ngùi mang Na Cáp Lạp Lệ mai táng.
Lý Thiên Thành xem như trà được thù, nhưng cũng không vì thế khiến hắn dừng lại, mà con thích thú hơn, cái cảm giác gián tiếp giết người!
...!
Trở về hiện tại, những kí ức xưa quả thật làm hắn bức bối.
Chỉ trong giây phút thư thái của hiện tại, muốn ôm chặt ái nhân trong lòng.
Y là liều thuốc an thần, giúp hắn thanh tĩnh mỗi khi cận kề tiếp xúc.
Hắn thích nhất là giây phút, ôm ấp người kia, tựa vào người, được y truyền hơi ấm.
Sở Diên cũng sẽ ôm chặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve hắn, dịu dàng chăm sóc, lo nghĩ cho hắn.
Đây mới là cảm giác tuyệt vời ngày mà hắn từng trải, trên người y có mùi bồ đào.
Một hương vị mà hắn mãi mãi không quên, là mùi hương bồ đào mà nương hắn luôn mang trên người.
Cũng vì có hương thơm này, mới khiến hắn ngày càng đắm chìm trong giấc mộng bồ đào.
Giúp hắn chìm trong hương vị tình thâm sâu đậm.
Tiếng nói hoà nhịp đập, thanh âm trầm thấp.
Hắn gọi: "Diên Diên..."
Là lưu luyến khó tả, là ái tình khó dứt.
Giang sơn mị cảnh, ảo mộng chốn tranh quyền?
Lần đầu cảm nhận, mị hoặc luyến lưu, tâm tư chất chứa, chốn mị cảnh hắn xin đắm chìm.
"Trẫm biết, trong ba ngàn giai lệ nơi đây, chỉ có Diên Diên là tuyệt sắc!" Hắn tha thiết nói.
Cũng vì Sở Diên tuyệt sắc, nên mới nhận được vô vàn sủng ái chăng?.