Vọng Tưởng Giang Sơn


Tô Ngọc Hoa mỉm cười nhìn Sở Diên, cố tạo cho y một cảm giác gần gũi nhất, không để Sở Diên nhận được âm mưu của nàng ta.

"Nghe tin Sở phi được hoàng thượng ân xá mà trở về, kỳ thật Ngọc Hoa rất vui! Cuối cùng thì cũng được hoàng thượng giải hết oan tình nhỉ?"
Câu nói này nghe như là đang hỏi nhưng lại có chút châm biếm, Sở Diên cũng không rõ có nên trả lời hay không?
Y chăm chú quan sát nhất cử lưỡng động của Tô Ngọc Hoa, mắt thấy không nên dây dưa thì hơn, tránh chuyện giống như hoàng hậu ban đầu.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi nơi tăm tối, Sở Diên không dại gì mà đả động vào nữ nhân trong cung này.

...!
Tô Ngọc Hoa nhướng mày cười cười nói: "Sở phi không định mời ta vào sao?"
Sở Diên thấy vậy cũng tươi cười đáp lại, y vội nói: "Là Sở Diên thất lễ, nếu vậy có thể mời người vào?"
Nghe nói như vậy sắc mặt của Tô Ngọc Hoa càng tối đi không ít, có người đến thăm hỏi, ấy vậy ngay cả mời vào cùng không mời, là được sủng đến mức không xem người khác ra gì sao?
Lại nói đến có phải được danh của hoàng thượng nên mới cao ngạo như vậy? Chẳng trách ai ai cũng căm ghét muốn y chết quách cho xong!
"Sở huynh cứ nói như vậy, thật sự làm Ngọc Hoa khó xử, nếu như Sở Huynh có ý định mời, thì Ngọc Hoa cũng muốn vào!" Nói rồi nhìn thẳng y, chờ Sở Diên mời nàng ta vào.

"Nếu vậy thì mời Tô phi vậy..." Sở Diên bất đắc dĩ nói, trong lúc dự định vào trong, thì một bàn tay bé nhỏ vội nắm lấy ý.

"Chủ tử...!không được!" Tuệ Lâm vừa trở về đã bắt gặp cảnh tượng này, lập tức xuất hiện không muốn chủ tử thiệt thòi.


Nàng kéo y lui về sau vài bước, nhỏ giọng thì thầm.

"Hoàng thượng có căn dặn, bất cứ người nào cũng không được vào trong, tốt nhất không nên dây dưa với Tô phi, người này chưa chắc bụng dạ tốt lành gì!"
Không phải Tuệ Lâm không muốn thuận hòa, nhưng sét thấy nữ nhân ở đây chẳng ai tốt, hơn hết vẫn nên cẩn trọng nhiều hơn.

Sở Diên im lặng không nói, y xoay người sang hướng khác, không có ý định cùng Tô Ngọc Hoa bước tiếp.

Cứ như thế không được mời vào, Tô Ngọc Hoa cảm thấy bản thân bị một tiện tỳ cản trở, phá hủy việc tốt của nàng.

Ánh mắt trở nên sắc bén, trong chốc lát đã không nhịn được mà sắp lộ rõ tâm tính.

Tô Ngọc Hoa liếc nhìn xung quanh cảm nhận không có bất cứ một ai cạnh bên, như vậy mới hiên ngang lộ rõ.

Nàng ta không muốn cứ như vậy mà bị mấy kẻ tầm thường này xem mình như không khí.

Có nô tỳ nào mà lại khôn lanh quá mức như nha đầu đó không? Vốn chỉ là một kẻ hèn hạ vậy mà còn trỏ mỏ muốn quản chủ tử mình.

Quan hệ bình thường có cần phải quá quắt như vậy không? Người ngoài nhìn vào còn ra thể thống gì, thật sự khiến người khác không nhịn được mà bàn tán.

Mối họa không khi nào ngừng nghỉ, hết kẻ này đến kẻ khác đều là cái gai trong mắt Tô Ngọc Hoa, từng kẻ một như muốn tát vào mặt nàng từng trận đau đớn.

Đến một nô tỳ mà cũng muốn lấy hoàng thượng ra để lên mặt với nàng, xem ra Dục Quốc đã thay đổi quá lớn từ khi có sự xuất hiện của Sở Diên.

Trước đây Lý Thiên Thành là một hoàng đế cao ngạo, trước mặt nàng và phi tần khác đều là bộ dạng cương nghị, không lúc nào mỏi gối chùng chân.

Vậy mà giờ đây lại làm một bức bình phong cho kẻ tầm thường này viện cớ xỉa xói nàng.

Nhìn thấy Sở Diên vẫn một mực không muốn hé nửa lời, cảm thấy bản thân nàng thật không có gì đáng để mắt.

Tô Ngọc Hoa bị xem thường đến lạ, tâm trạng càng thêm hậm hực, khó chịu.

Nàng ta đi đến bên cạnh Sở Diên, vẫn điềm nhiên như không,cẩn thận quan sát kẻ được sủng sinh kiêu này.

Muốn lần nữa xem thử y có bao nhiêu đặc biệt, lại có thể làm Lý Thiên Thành, đường đường là một bậc cửu ngũ chí tôn lại nhớ mãi không quên còn đích thân mang y trở về.


Quan sát thật kỹ chỉ thấy người này quả thật chẳng có gì đẹp đẽ, từng đường nét trên khuôn mặt giản dị đến mức phát ngấy.

Làn da sao lại trắng đến mức không có một chút huyết sắc vậy, giống như một cái xác biết đi vậy, thật sự ái ngại!
Nhìn y rồi lại nhìn lại bản thân, làn da trắng nõn của nàng, vậy mà không bằng một kẻ mang bệnh, chỉ là một cái ấm sắc thuốc lại được hoàng thượng năm lần bảy lượt vượt hết tất cả rào cản, nhất quyết đem về?
Lý nào nàng lại không đẹp bằng nam nhân tầm thường này chứ, lúc đầu mới hay tin y nhập cung, nàng đã một lần ghé qua...!
Chỉ thấy y là một người rất biết khiêm tốn, không đến mức mưu cầu danh lợi.

Thật không ngờ chỉ qua mới một, hai năm, bây giờ nhìn lại cảm thấy trước đây đã nhìn nhận nhầm người.

Y quả thật là một kẻ rất thích giả vờ giả vịt, có thể biến thành mọi hình dạng yếu đuối nhất, khiến hoàng thượng yêu chiều.

Tô Ngọc Hoa nàng lại còn lầm tưởng, liệu có phải chánh cung là y không?
Nếu không ai nhắc nàng Diệp Vân m mới là hoàng hậu, nàng còn tưởng rằng hậu của hắn là Sở Diên kia chứ!
Nhận thấy Tô Ngọc Hoa cứ mãi nhìn mình như thế Khương Ngọc cảm thấy rất khó chịu vô cùng.

Sống lưng nhột nhạt, cảm giác lạnh lẽo đó đã truyền đến, ánh mắt sắc bén của nàng ta giống như hoàng hậu hôm đó vậy.

Một ánh mắt chất chứa biết bao nhiêu oán hận cùng ghen ghét, đố kỵ.

"Tô phi dự định sẽ tiếp tục như thế nhìn Sở Diên sao?" Y nhẹ giọng nói với nàng ta.

Muốn xem thử rốt cuộc Tô Ngọc Hoa sẽ dùng cách gì để nán lại, hiện tại y chỉ mong nàng ta lập tức bỏ đi, thật sự chẳng muốn nhiều lời.

"Ta? Ta thì làm sao kia chứ, chẳng qua chỉ muốn nhìn kỹ Sở phi một lát mà thôi.


Nếu như làm Sở phi khó chịu, vậy thì ta đã quá thất lễ rồi." Tô Ngọc Hoa thở dài nói, tỏ vẻ khổ sở nội tâm.

"Tô phi không cần tự trách, có trách cũng nên trách Sở Diên, Sở Diên thật sự không tốt, chẳng thể giúp ích gì được cho Tô phi!" Sở Diên nuối tiếc nói, rồi lại nhìn Tuệ Lâm.

Hai chủ tớ cứ như thế thì thầm trước mặt Tô Ngọc Hoa, khiến cho nàng ta tức đến mức xanh mặt.

Vậy là cả một chuyến đi vô ích, đã vậy còn rước bực tức vào thân.

Nàng ta không chịu được mà nói lời từ biệt: "Cũng không còn sớm nữa, Sở phi nên tự dưỡng thân thể cho tốt vào, đừng để bản thân giống như một xác chết biết đi vậy...!nếu có rảnh thì sai nô tỳ của Sở phi đến cung của ta một chuyến, nhân sâm, dược quý đều có thể tặng cho ngươi!"
Nói rồi Tô Ngọc Hoa đã quay người bỏ đi, không muốn tiếp tục ở đây đôi co cùng Sở Diên.

Chỉ sợ càng nhìn nàng sẽ không thể kìm nén được bức bối trong lòng.

Sở Diên nhìn theo bóng lưng Tô Ngọc Hoa rời đi, rồi lại nhìn Tuệ Lâm lắc đầu.

"Ta nghĩ sóng gió sẽ chẳng ngừng!"
Tuệ Lâm lắc đầu nói với y: "Chỉ cần người không tiếp cận Tô phi, chắc chắn sẽ không có việc gì!"
"Vậy thì còn phải xem, Tô phi có muốn tha cho ta không đã...".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận