"Chủ tử, không hay rồi, lớn chuyện rồi!" Tuệ Lâm hốt hoảng chạy vào báo tin, vẻ mặt mệt mỏi do chạy một đoạn thật xa.
Nàng cúi đầu, hai tay chạm vào đầu gối không ngừng thở hổn hển, trên trán không ngừng tuôn ra mồ hôi.
"Sao vậy, có chuyện gì?" Lúc bấy giờ Sở Diên và Tiểu Tình Nhi đã đi ra ngoài, sắc mặt cũng khó coi theo Tuệ Lâm.
"Hoàng thượng sai người bắt về một dân nữ, hơn nữa dân nữ đó lại là nhi nữ của nông phu đã bị lăng trì kia!" Tuệ Lâm ngước mặt lên nhìn y, chuẩn bị nói tiếp.
"Dân nữ kia, vậy mà lập đàn nguyền rủa hoàng thượng, chẳng biết học đâu cách thức đó, dùng hình nhân để nguyền hoàng thượng." Tuệ Lâm nhăn nhó nhìn y.
Chẳng ai ngờ trên thế gian này lại có một thứ quỷ quái như vậy, cũng may Lý Thiên Thành phát hiện kịp thời, nếu như lời nguyền đó thành công ứng nghiệm, thì...!thì phải làm sao đây?
"Mau, chúng ta mau đến đó!" Sở Diên nghe xong đã không chịu nổi mà nhanh chóng kéo tay Tuệ Lâm muốn đi, nhưng chưa được mấy bước đã bị Tiểu Tình Nhi kéo lại.
Nha đầu câm lắc đầu y muốn y không được đi, ánh mắt cũng rưng rưng nước, cầu người ở lại.
Nhưng Sở Diên đang rất gấp, y muốn xem hắn có sao không, càng không muốn im hơi, lặng tiếng.
Mấy ngày qua y luôn có dự cảm chẳng lành, hôm nay thật sự ứng nghiệm càng khiến Sở Diên lo lắng hơn.
"Ngươi ở đây đi, ta cả Tuệ Lâm đi một lát sẽ quay trở lại!" Nói rồi liền đi mất, không để ý phía sau đang có một khuôn mặt u tối nhìn y.
...!
Tiểu Tình Nhi nghe tin Lý Thiên Thành bị người khác hận đến mức phải lập đàn nguyền rủa, lòng càng vui sướng.
Cẩu hoàng đế đó nên chết nhanh một chút, mới nguôi ngoai hận thù của bọn họ, để một người khác lên ngôi sẽ tốt hơn để một tên điên như hắn làm hoàng đế.
Không phân trắng, đen, chẳng điều tra rõ ràng thị phi, đúng, sai đã xem mạng người như cỏ rác rồi.
Loại người như hắn sống trên dương thế này chẳng phải đã làm ô uế hay sao!
Hắn không xứng làm vua của vạn dân, cũng không xứng mang trong tay bình, hắn nên trả giá, trả lại tất cả những gì mà hắn đã nợ bọn họ.
Tiểu Tình Nhi tức giận nắm chặt tay đến mức rỉ máu, nàng nghiến răng oán hận nhìn về khung cửa.
Nếu không phải có Sở Diên ngáng chân, thì đêm hôm qua Lý Thiên Thành đã chết dưới lưỡi dao sắc nhọn của nàng.
Theo y cùng về Từ Thanh cung chỉ mong có thể giúp Lâm quý nhân trả thù.
Nàng chết không minh bạch, bị hoàng hậu và Lý Thiên Thành bức đến chết, lại chẳng được chôn cất đàng hoàng...!
Lúc sống không được trân trọng, lúc chết ngay cả huyệt mộ đơn giản cũng không được an bài.
Oán hận vẫn hoàn oán hận, trước giờ mãi không phai nhòa.
...!
Lúc này Sở Diên và Tuệ Lâm đã chạy kịp đến nhà lao.
Đến đây cả hai chủ tớ đều mệt rã rời, không ngừng thở dốc nhìn về phía trước, phát hiện bầu không khí vô cùng căng thẳng, Sở Diên mới nhanh chóng đứng ngay ngắn đi về phía Lý Thiên Thành.
"Hoàng thượng, người vẫn ổn chứ?" Y lo lắng nhìn sắc mặt hắn, nhỏ giọng hỏi.
Trước ánh mắt căm phẫn của dân nữ bên dưới, hắn lại cười khinh mà nói: "Tất nhiên trẫm không sao! Nếu không lại làm kẻ bên dưới vui đến chết nhỉ?"
Dân nữ bên dưới nghe vậy thì tức giận nàng như nổi điên mà muốn xông lên xé xác hắn.
"Lý Thiên Thành, tên cẩu hoàng đế nhà ngươi, nếu không phải giữa lúc bị ngươi phát hiện...!thì đã..."
Dân nữ chưa kịp nói hết đã bị Lý Thiên Thành cắt lời, hắn tức giận đập bàn quát lớn, cười trừ nhìn dân nữ kia.
"Thì đã như thế nào? Trẫm là hoàng đế, là rồng, là trời, ngươi nghĩ có thể nguyền rủa trẫm tuyệt tử, tuyệt tôn sao?" Lý Thiên Thành khinh miệt nhìn nàng ta.
Dân nữ phía dưới bờ vai run rẩy, nàng nắm chặt di vật mà nông phu để lại, hận đến mức muốn giết hắn ngay lập tức.
"Ngươi xứng sao? Mặc trên người bộ long bào đó, ngươi xứng sao?" Dân nữ cười gượng quát.
"To gan!" Tất cả thị vệ, cấm vệ, và cai ngu ngục đều đồng thanh quát về phí dân nữ kia.
Lúc này Lý Thiên Thành đã nghe đến sướng tai, hắn xua tay bảo bọn họ không cần phải vậy, rồi vỗ tay Sở Diên một cái, tiếp tục đối chất cùng dân nữ kia.
"Ngôi vị này, nếu trẫm không xứng thì nên cho ai đây? Ngươi sao? Nực cười, trẫm đường đường, chính chính đăng cơ, thiên hạ này ai ai chẳng biết, còn phải xứng sao?" Hắn giễu cợt nhìn nàng ta.
Ngôi vị này chính Lý Dục để lại cho hắn, chính ông ta tự mình điểm vào di thư, tự mình ấn ngọc tỷ truyền lại ngôi vị cho hắn.
Nói không xứng thì thế nào mới là không xứng!
Là tất thảy những người nguyền rủa hắn mới không xứng làm con dân Dục Quốc, ngày ngày, đêm đêm đều nguyền rủa vị vua của mình thì không xứng ở đây mới là bọn họ!
Dân nữ đó chẳng biết bản thân đã sắp chết tới nơi, nàng ta còn động vào giới hạn của hắn.
"Mẫu thân của ngươi chỉ là một nữ nhân bình thường, chẳng phải phượng hoàng, đến mức chết đi cũng không được tiên hoàng nhìn tới.
Một tên nghiệt chủng như ngươi, nếu không phải bức tiên hoàng chết thì ngai vàng này, đã là của hoàng tử khác!"
"Câm miệng, điêu dân hỗn xược, còn ở đây nói lời sàm ngôn?"
"Người đâu, mang cung nữ này phơi trước cổng thành, nhất định không để điêu dân này uống một ngụm nước.
Treo như cách thức mà các ngươi đã treo tên nông phu kia vậy!" Nói rồi tức tối quay đi.
Nhận được lệnh các thuộc hạ lập tức lôi dân nữ đó ra ngoài, mặc cho nàng ta có la hét giãy dụa cũng không để những lời nói vớ vẩn này tiếp tục ảnh hưởng đến hoàng thượng.
"Cút, tránh xa ta ra, tên cẩu hoàng đế nhà ngươi mau chết đi, đời này cũng đừng mong có người nối dõi, ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi..." Nói rồi dân nữ đó lập tức cắn lưỡi, chẳng thà tự mình kết liễu cũng không muốn Lý Thiên Thành vui vẻ thắng lợi.
...!
Thi thể của nàng ta vẫn được treo lên cổng thành, ở dưới cái nắng khắc nghiệt đã bắt đầu khô héo.
Qua ba ngày sau đã bốc lên mùi hôi thối, khiến ai nấy ngang qua đều không nhịn được mà nôn thốc nôn tháo.
Ngày hôm đó Lý Thiên Thành đã ngủ không yên, hắn bị lời của dân nữ đó mà khơi dậy ký ức đen tối xưa kia.
Trải qua nhiều năm nó vẫn không những vây lấy hắn, khuôn mặt máu me của nương hắn trước lúc lâm chung luôn gọi tên Lý Dục.
Làm hắn lại càng thêm hận ông ta sâu đậm.
...!
Trước lăng mộ của Lý Dục, hắn đã hất đổ ly hương, không ngừng chỉ trích.
"Là ông!" Hắn chỉ về phía huyệt mộ của Lý Dục quát.
"Nếu như ông đối xử tốt với nương ta một chút, thì lũ ngông cuồng đó đã không sỉ nhục người như vậy, rõ ràng là ông, tất cả sai lầm đều là ông...!Cớ sao lại chỉ có nương ta gánh chịu!"
Sở Diên nhìn khuôn mặt méo mó của hắn, lòng lại nhói đau.
Y bước lên một bước, nhẹ nhàng chạm vào vai hắn, nhỏ giọng gọi: "Hoàng thượng..."
Lý Thiên Thành như có một điểm tựa, hắn ôm lấy y khổ sở nói: "Là ông ta không đủ tốt, mới khiến nương ta ấm ức như vậy...!là tại ông ta, tất cả đều là ông ta..."
Sở Diên không biết làm gì hơn ngoài an ủi hắn: "Nếu người đã mệt rồi, thì hãy khóc một trận đi, đừng tự mình kìm nén!"
Nghe lời nói này của y, như tiếp thêm hắn một chút sức lực, Lý Thiên Thành bậc cười, hắn nói: "Vì sao ta phải khóc chứ? Rõ ràng người sai là ông ta, ta sao phải đau khổ?"
Nói rồi hắn lau đi giọt nước còn vương, rồi kéo tay y ra ngoài..