Vọng Tưởng Giang Sơn


Sở Diên gần đây cứ thấy trong người không khỏe, dạ dày như muốn nhồi lên xuống làm cho y luôn nôn mửa.

Không hiểu vì sao lại cảm thấy có gì đó luôn nhồi nhồi trong bụng y, khiến cho Sở Diên khó chịu.

Lần đầu tiên chịu đựng loại cảm giác này, kỳ thực không sao nhịn nổi.

Y không rõ bản thân hiện tại đang gặp trường hợp gì, nhưng nếu việc phát hiện được chính bản thân em đã mang thai, như vậy Sở Diên sẽ đối diện với chuyện này như thế nào đây!
Cả ngày hôm nay hết thảy y đã nôn mửa hết năm lần, cho đến mức cơ thể dần kiệt sức cũng không chịu nổi được mà nằm dài.

Giờ đây ngồi trước bàn thiện, Sở Diên chẳng thể nào động được đũa.

Y như chết lặng mà đến động cũng chẳng thể, những món ăn trước mắt không có món nào y có thể dùng được.

Cái mùi tanh nồng này, tuy đã cách một khoảng cách tương đối xa, nhưng y vẫn ngửi được, hơn nữa còn rõ ràng đến như vậy.

"Mau ăn đi,sao lại ngớ người như vậy!" Lý Thiên Thành nói rồi gắp một miếng cá thả vào bát của y
Sở Diên nhìn nhìn rồi không động, y xua tay nói: "Ta no rồi, không muốn ăn nữa!"
Thấy y từ chối hắn liền nói: "Từ nãy đến giờ, trẫm nào thấy ngươi động đũa? Đừng nháo nữa, mau ăn đi!"
Bị hắn cưỡng ép, Sở Diên chỉ đành thử nuốt xuống một miếng, nào ngờ chỉ vừa mới cắn xuống còn chưa kịp nhai thì mùi vị chua chua từ khoang miệng ập tới, khiến y vội vàng chạy trối chết.

Sở Diên không ngừng nôn thốc nôn tháo, đến lúc cơ thể lạnh băng mới dừng lại, trên trán lúc này đã lấm tấm mồ hôi, y mệt rã rời.

Biết trước như vậy vừa rồi đã không nuốt xuống, báo hại y mệt muốn chết.


Sở Diên chống một tay vào tường, chờ một chút lấy lại tỉnh táo rồi mới trở về bên cạnh Lý Thiên Thành.

Vừa thấy Sở Diên mang khuôn mặt mệt mỏi quay trở về, phút chốc khiến cho Lý Thiên Thành không khỏi lo lắng.

Hắn nhíu mày nhìn y hỏi: "Thức ăn hôm nay không ngon sao? Không phải là những món mà ngươi thích sao? Hay là Ngự Thiện làm không tốt, không hợp khẩu vị ngươi?"
Sở Diên lắc đầu, không phải thức ăn không hợp khẩu vị, mà do y không thể ngửi nổi mùi vị tanh nồng này, hương vị tanh tanh xộc thẳng vào khoang miệng, khiến y khó chịu vô cùng.

"Không ăn nữa thì không không ăn nữa, ngươi cố chịu một chút, hôm nay Lưu thái y đã gấp rút trở về, không sớm cũng chẳng muộn sẽ thăm khám cho ngươi!" Hắn nói rồi thì phất tay, ý bảo nô tài bên cạnh mau chóng dọn dẹp.

Nhìn bàn thức ăn thịnh soạn chưa vơi được bao nhiêu, làm bọn họ lắc đầu, nhìn mấy món ngon như thế này cứ thế bỏ đi thì thật đáng tiếc.

...!
Tối muộn Lưu thái y đã trở về, vừa về tới đã nhanh chóng đến chỗ Sở Diên để chuẩn bệnh.

Ông về quê nhà đã đem được không ít quyển y dược, tuy chúng đều đã tàn tạ nhưng ít ra cũng nhìn rõ được mặt chữ.

Tính đến thời điểm hiện tại cũng đã hơn trăm năm, sách vẫn còn đó chưa bị ăn mòn, so với mấy quyển thái cực thì nó vẫn xem là rõ dạng nhất.

Đời trước miễn là cao nhân đều có thói quen cất cổ vật vào một cái gương, sau đó đem chôn xuống lòng đất rồi để lại một bức mật thư truyền lại cho con cháu.

Lưu thái y đã rất vất vả mới có thể tìm được chỉ dẫn mà lấy được quyển y thư này, lại không ngờ đã từng tuổi này còn phải vất vả bới đất lên, khiến cho nhà cổ đã trở nên chẳng rõ hình dạng.

Vì quá gấp, Lý Thiên Thành lại hối thúc nên Lưu thái y chỉ có thể vội vã trong đêm.


Giờ này Lý Thiên Thành đang bận rộn chính sự, hiện tại không có ở đây, như thế này lại càng thuận lợi cho ông được nói rõ với Sở Diên hơn.

Lưu thái y bước vào phòng rồi khép cửa lại, sau đó đặt nhẹ hòm thuốc rồi bắt mạch cho Sở Diên.

"Dạo gần đây người thường xuyên nôn mửa sao?"
Lưu thái y nhíu mày hỏi.

Rất nhanh Sở Diên đã thành thật đáp: "Phải! Gần đây ta thường xuyên nôn mửa, đặc biệt là những món trước đó từng thích hiện tại vừa nhìn đã ghê tởm đến không nuốt nổi!"
Lưu thái y càng chắc với phán đoán của mình, trước đó ông còn nghĩ có lẽ bản thân vẫn chưa đạt đến cảnh giới cao hơn trong y thuật nên mới bắt sai mạch.

Nhưng hiện tại với các triệu chứng rõ ràng, rành mạch như thế, có muốn không tin cũng không thể.

Sở Diên thật sự mang thai rồi, còn là một cái thai yểu mệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể sảy, tin chắc sẽ không vượt qua đến tháng thứ năm.

Lưu thái y nhăn nhó muộn phiền, tội cho Sở Diên, bản thân là một nam nhân nhưng lại có thể hoài thai, nhưng càng tội thay đứa con đầu lòng không thể giống như bao đứa trẻ khác, có thể an toàn ra đời.

"Sở phi, hạ thần có một tin vui và một tin buồn, người muốn nghe tin nào trước?"
Sở Diên mỉm cười y dứt khoát nói: "Đương nhiên là tin vui trước!"
Tuy là tin vui nhưng Lưu thái y lại trầm ngâm nói:
"Người mang thai rồi, thai nhi vừa tròn một tháng!"
"Cái gì?" Sở Diên kinh hãi nói lớn, y có phải vừa nghe lầm không?

Mang thai? Y...!sao có thể mang thai được cơ chứ?
Rõ ràng...!rõ ràng y là nam nhân! Là nam nhân sao lại mang thai?
Sở Diên như không tin vào tai mình, y khẳng định bản thân có lẽ đã nghe nhầm rồi.

"Lưu thái y, ông đừng đùa cợt ta, ta không thấy vui, ngược lại còn cảm thấy ông đang khinh thường ta!"
Lưu thái y lắc đầu, lập tức giải thích: "Hạ thần nào dám lừa Sở phi, người thật sự mang thai rồi, đã tròn một tháng!"
"Sao cơ?" Sở Diên hỏi lại lần nữa.

Lưu thái y cũng không ngại gì mà lập lại lần ba: "Người mang thai rồi!"
"Thật sự mang thai rồi? Ta...!ta có thể mang thai sao? Nếu vậy đây...!đây là con của ta và hắn, nếu như vậy hắn sẽ vui không?"
Ngay lập tức Lưu thái y liền nói: "Còn một tin xấu, người có muốn nghe luôn không?"
Sở Diên ngớ người ra nhìn Lưu thái y, chưa kịp gật đầu thì ông ta đã nói.

"Cái thai này không thể giữ lại, người quá yếu, cái thai này cũng không được đáp ứng bao nhiêu dinh dưỡng, nó không thể trụ được cho đến lúc hạ sinh...!ngay lúc này phá bỏ đi!" Lưu thái y nhắm mắt lại run rẩy nói.

Chợt...!mọi thứ như ù đi, Sở Diên như chết lặng giữa không gian rộng lớn, cái gì cũng chưa hiểu, cái gì cũng chưa nghe.

Nói cái quái gì vậy chứ, đùa y sao? Khó khăn lắm Sở Diên mới trở nên mạnh mẽ, đừng vội khiến mọi vỏ bọc mà y tạo ra sụp đổ như thế chứ?
Chiếc áo mới chỉ vừa mới khoác lên kia mà?
Hãy nói với y, tất cả chỉ là trò đùa đi! Có như vậy mới không khiến y triệt để sụp đổ.

"Lừa người, rõ ràng lừa người..." Sở Diên đứng dậy cười lớn.

Lưu thái y mặc dù rất đau lòng, song không thể để y bị cái thai này ăn mòn cơ thể, giữa lại sẽ khiến y chết mòn theo nó.

Nếu để cái thai chết trong tháng thứ bốn, thứ năm sẽ không thể cứu được tính mạng thai phụ, huống hồ y không phải nữ nhân, cái thai nằm ở phía bên ngoài, không có tử cung, rất khó để cứu chữa nếu như sinh linh đó quá lớn.

"Thần không lừa dối người, lời hạ thần nói luôn là sự thật, nếu bây giờ người đồng ý, chỉ một chút thôi liền có thể giải tỏa, nhưng nếu người không chịu, mai này nó chết khi ở tháng thứ năm sẽ vô cùng nguy hiểm, đến lúc đó dù có là đại la thần tiên cũng không cứu nổi!"

Sở Diên không tin, y liều mạng bảo vệ cái thai, bất kì ai cũng không thể mang nó đi, sao lại tàn nhẫn với y như vậy? Để y biết được sự tồn tại của đứa nhỏ này, rồi lại buộc y phải chối bỏ nó?
Không được, y không thể nhẫn tâm như thế được, nếu như vậy thì y nguyện chết cùng nó, cả hai phụ tử sẽ cùng xuống hoàng tuyền, như vậy sẽ không ai có thể buộc y chối bỏ nó.

"Nghe lời thần đi, nhân lúc này bỏ nó đi!"
Sở Diên lắc đầu, y nắm chặt tay Lưu thái y, miệng luôn khẩn cầu: "Y thuật của ông giỏi thế cơ mà? Giúp ta, giúp ta giữ đứa bé lại đi...!ta van ông...!ta cầu xin ông...!đừng ép ta từ bỏ nó...!xin ông..."
Giọng của y ngày một nức nở, đang cố gắng bám trụ trên chiếc bè đã sắp lật.

"Cách thì có, nhưng không chắc chắn có thể giữ được!" Lưu thái y thản nhiên nói.

"Cách...!cách gì chứ?" Sở Diên gấp gáp hỏi.

"Sở phi, người làm khó ta rồi, nó yếu như thế cho dù người có uống mấy mươi bát thuốc bổ mỗi ngày cũng không có tiến triển gì đâu, hơn nữa chỉ cần vấp nhẹ liền có thể sảy thai, làm khó mình như thế, chẳng thà người phá bỏ đi, cũng là giải pháp tốt nhất cho đứa trẻ và cả người nữa!"
Nhưng Sở Diên điên rồi, không nghe y không muốn nghe, rõ ràng y vẫn cảm nhận được nó vẫn còn sống trong bụng y, nó vẫn nháo nhào như muốn bụng y vỡ tung, sao có thể nói phá liền có thể phá?
...!
Một canh giờ sau rốt cuộc Lưu thái y cũng hết cách với Sở Diên, chỉ đành kê cho y vài thang thuốc rồi đi mất.

Lưu thái y trên đường trở về không ngừng lẩm bẩm: "Nếu không vấp ngã sảy thai thì cũng bị hoàng thượng tra tấn đến sảy thai mà thôi, hà tất cứ phải ngoan cố như vậy?"
Lưu thái y thật không hiểu, nếu như nương tử của ông cũng đang ở bờ vực chỉ có thể chọn một trong hai, ông chắc chắn sẽ trọn thê tử.

Sau này cả hai còn có thể sinh thêm một đứa nữa, hà cớ gì phải ngoan cố giữ lại sinh linh yếu ớt, để rồi cả phụ tử đều không thể sống.

Đã vậy y còn buộc ông chuyện y hôm nay không được nói cho ai biết, kể cả Lý Thiên Thành.

Hắn là một người nóng tính, nếu như phát hiện y giống như quái vật có thể mang thai, hắn chắc chắn sẽ điên lên...!vì thế tuyệt đối không để hắn biết chuyện.

Sở Diên như vậy thật khiến ông khó xử, ngàn vạn lần nên làm sao mới tốt đây?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận