Thấy mình đã giết chết một tiên nhân, Ngọc Ánh lập tức sững sờ.
"Ta..
ta không cố ý giết hắn ta, là..
hắn ta tấn công tôi.
Ta..
ta chỉ tránh cây kéo đó thôi." Nàng run rẩy giải thích với Mẫn Húc.
Thật đáng tiếc khi Mẫn Húc hiện tại không phải là Mẫn Húc của nàng.
"Nhưng mà, cho dù là cố ý hay là vô tình, nàng đã giết tiên nhân, cho nên cũng nên chuẩn bị đền mạng đi." Hắn ném Ngọc Thừa xuống đất.
Ngọc Ánh không thể tin nhìn hắn, không hiểu vì sao đột nhiên hắn tựa hồ trở thành một người khác, tuy rằng nàng có thể nhìn ra sự khác thường trong ánh mắt của hắn, nhưng hiện tại nàng lại không biết hắn đang bị khống chế.
"Đừng nhìn ta như vậy, ngươi tự làm tự chịu, đừng kéo ta xuống nước."
Nàng cố nén cơn đau như ngàn mũi tên đâm vào tim: "Được, ta tự làm tự chịu."
Nói xong, nàng nhặt hồn phách của Ngọc Thừa và chạy về phía Ngọc Sơn.
Ngay cả khi nàng sắp chết, nàng phải đưa hồn phách của Ngọc Thừa trở lại cơ thể.
Nàng biến mất không bao lâu, Mẫn Húc với đôi đồng tử màu vàng đột nhiên đau đầu dữ dội, không khỏi ôm đầu: "Không thể để ta ở lại lâu hơn sao?"
"Ngươi dám dọa nàng." Mẫn Húc tức giận nói.
"Nàng ta không là gì với ta, ta làm gì phải.." Mẫn Húc với đôi đồng tử màu vàng còn chưa nói hết câu đã bị Mẫn Húc thật trấn áp.
Sau khi hắn nhìn thấy Ngọc Ánh buồn bã rời khỏi, hắn ước gì có thể xé xác cơ thể này ra từng mảnh.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này, hắn dùng pháp khí để thu tiên thể và tiên hồn của Trần Hoài lại, sau đó đuổi theo hướng của Ngọc Ánh.
Nhưng bất kể chuyện có chuyện gì xảy ra đi nữao, lần này, hắn phải bảo vệ nàng.
"Cô nhỏ, con sợ." Ngọc Thừa ứa nước mắt nói.
"Đừng sợ, cô nhỏ sẽ bảo vệ con." Nàng kiên định ôm lấy Ngọc Thừa.
Đột nhiên, một nữ nhân che kín mặt chắn trước mặt của nàng: "Ai?"
Nữ nhân kia cởi mạng che mặt xuống, thì ra là Lâm Dĩnh, nàng ta cười với Ngọc Ánh, "Tỷ tỷ, đã lâu không gặp."
Ngọc Ánh sửng sốt một chút: "Là ngươi."
Nếu như là thời điểm khác khi nàng gặp được Lâm Dĩnh, nàng sẽ rất vui vẻ, nhưng bây giờ, nàng chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ, liền cảnh giác hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Mời tỷ tỷ đến nhà ta làm khách." Lâm Dĩnh cười nói.
"Xin lỗi, hiện tại ta không có thời gian." Nàng muốn rời đi.
Nhưng Lâm Dĩnh lập tức đứng ở trước mặt nàng: "Tỷ tỷ nhất định phải đi, nếu không tên nhóc này sẽ chết."
Ngọc Ánh nhìn xuống thấy hồn phách của Ngọc Thừa đang dần trở nên mỏng manh hơn, rõ ràng là nàng ta đã dùng thủ đoạn.
"Ngươi đã làm gì?" Nàng tức giận nói.
Lâm Dĩnh vẫn tươi cười: "Tỷ đi đến nhà ta đi, ta sẽ nói cho tỷ biết."
Mẫn Húc đuổi theo nhưng không thấy Ngọc Ánh, theo lý luận, nàng không thể đi nhanh như vậy, giống như nàng ấy đã biến mất.
Ngọc Ánh, nàng rốt cuộc đang ở đâu?
Hai ngày sau.
Ngọc Yên cuối cùng cũng tỉnh dậy sau một giấc ngủ say, nàng cảm thấy toàn thân ấm áp, như thể đang đắm mình trong ánh nắng mùa xuân, ngửi thấy hương hoa và nghe thấy tiếng nước róc rách, mọi thứ thật dễ chịu và đẹp đẽ.
Nàng muốn duỗi người ra một cách thoải mái, nhưng nhớ lại nàng đang bị bắt nhốt thì lập tức mở mắt ra, xung quanh không phải là hang đá tối tăn mà là có ánh nắng, hoa cỏ, suối nước.
Chẳng lẽ là Ninh Vu đã cứu nàng?
Nàng mừng rỡ muốn tìm xem hắn đang ở đâu, nhưng khi đứng dậy, nàng phát hiện mình chỉ mặc y phục mỏng, trên vai lộ ra một mảng da thịt.
Nàng theo bản năng kéo quần áo lên, mới phát hiện bên cạnh mình còn có một người, là một nam nhân trung niên mà nàng chưa từng gặp qua, cũng đang mơ màng ngủ, trên người cũng chỉ mặc y phục mỏng.
Nàng kinh hãi lùi ra sau, sau đó sờ soạng thân thể, cũng may không có gì bất thường.
Nhưng, tại sao nàng lại ở đây, và người nam nhân này là ai?
Lúc này, người nam nhân trung niên kia cũng tỉnh lại, nhìn thấy nàng bèn hỏi: "Nàng..
nàng là ai? Sao lại đến nhà của ta?"
Thấy hắn ta không quen biết mình, mà nàng lại đang ở nhà hắn, Ngọc Yên không khỏi càng hoảng sợ, ôm chặt hai tay vào người: "Ta..
Ta cũng không biết, ngươi có y phục không? Có thể cho ta mượn được không?"
Hắn ta định trả lời, nhưng nghe thấy một loạt tiếng bước chân ồn ào đi tới.
Sau đó, một người nam nhân tuấn tú trong chiếc áo choàng đen xông vào.
"Cát hạ là người đến từ tam giới sao? Tại sao lại đột nhập vào phủ của Tống Miên ta?" Nam nhân kia hỏi.
Nhưng người nam nhân mặc áo choàng đen không có trả lời hắn ta, chỉ là dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nữ nhân đang nằm trên mặt đất.
"Ninh..
Ninh Vu." Ngọc Yên thân thể không ngừng run rẩy, không biết nên nói gì với hắn.
"Cút hết ra ngoài cho ta." Ninh Vu cởi áo choàng trên người chen cho Ngọc Yên, trong mắt không ngăn được sát khí.
Họ rút lui ngay lập tức, thậm chí một số người còn lôi cả Tống Miên ra ngoài.
Sau khi mọi người rời đi, Ninh Vu từng bước một đi đến trước mặt nàng, ánh mắt lạnh như băng.
"Ninh..
Ninh Vu, ta..
ta..
ta không có.." Nàng sợ tới mức không giải thích được.
Ninh Vu đi tới trước mặt nàng, thật lâu sau mới lạnh lùng nói: "Đứng dậy, quay về thôi."
* * *
Chỉ trong ba ngày, có hai việc nghiêm trọng đã xảy ra trong tam giới và cả hai đều liên quan đến Ngọc phủ.
Việc đầu tiên là thiếu phi ở Lý Hận Thiên điện đã giết chết con trai cả của Đại Đế Tư Vi Hàm Lang, sau đó biến mất không dấu vết.
Việc thứ hai là thiếu phi của Cửu Vương điện đã bị Tống Miên của long tộc bắt giữ, mặc dù cả hai bên đều nói rằng họ đã bị kẻ gian hãm hại nhưng vẫn có nhiều nghị luận trong tam giới.
Bởi vì Tống Miên của long tộc có một sở thích đặc biệt, đó là những nữ nhân mà hắn ta thích đều bị khuyết tật bẩm sinh, vừa hay thiếu phi Cửu Vương điện lại bị tật bẩm sinh ở chân phải.
Hơn nữa, kẻ bắt giữ Ngọc Yên biết sử dụng hỏa liên, và tình cờ Tống Miên cũng biết cách sử dụng.
Vì vậy, điều này có thể là thật.
Tuy nhiên, người lo lắng nhất chính là Đào Tam Nương.
Là một người mẹ, bà chỉ hận bản thân mình không thể bảo vệ tốt cho những đứa con của mình, để họ phải chịu nỗi đau như vậy.
Vào đêm ngày thứ tư, Ngọc Ánh một mình trở về Ngọc phủ.
Đào Tam Nương vừa mừng vừa buồn, mừng là vì nàng ấy đã trở về buồn là vì nàng ấy đến để từ biệt.
* * *
Cửu Vương điện.
Từ khi Ngọc Yên được Ninh Vu mang về, đã hai ngày nay nàng không có ra khỏi cung, nàng không dám, Ninh Vu cũng sẽ không cho phép.
Hơn nữa, Ninh Vu đã hai ngày không về.
Dưới ánh nến, nàng đang đợi hắn.
Nàng không muốn để hắn hiểu lầm.
Khi quay đầu lại, Ninh Vu đã đứng ở bên cạnh nàng.
Hắn ta vẫn mặc áo gấm, nhưng khuôn mặt hắn lại thờ ơ.
"Chàng về rồi à." Nàng đi tới định giúp hắn cởi áo.
Nhưng hắn đã nghiêng mình tránh sự đụng chạm của nàng.
Nàng như đóng băng tại chỗ, trái tim co thắt lại.
Nhưng nàng vẫn lấy hết can đảm: "Ninh Vu, ta..
ta không có làm gì có lỗi với chàng, xin hãy tin ta."
Hắn cầm lấy vài thứ rồi đi ra ngoài: "Ta đi đến điện kế bên ở, mấy ngày nay ta rất bận, cũng rất mệt, nàng đừng đến nữa."
Nói xong, hắn bỏ đi không ngoảnh lại.
Chỉ còn lại nàng và ngọn nến lặng lẽ cháy.
Nàng cho rằng hắn cũng thích nàng, cho nên hắn mới bất chấp tính mạng mà cứu nàng, mới kéo nàng vào rừng cây hôn nồng cháy vào buổi sáng đầy sương mù đó, mới thì thầm vào tai nàng sau khi ân ái: Ngọc Yên, nàng chỉ có thể thích ta mà thôi.
Nhưng hóa ra tất cả chỉ là ảo tưởng của nàng..