Ngọc Yên đậy nắp trà lại: "Nếu đúng như vậy thì đã sao, chàng muốn nuốt lời à?"
Ninh Vu đứng thẳng người không trả lời, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Nàng tưởng rằng hắn đang tức giận, nàng lại cảm thấy hối hận lẽ ra mình không nên đùa giỡn như vậy.
Dù sao hắn cũng là đế quân minh giới, bị đối xử như người hầu như thế, thì sao lại không tức giận.
Nàng đang định nói lời xin lỗi, lại thấy hắn đột nhiên cởi y phục đi tới nằm trên giường, sau đó dùng một đôi mắt cực kỳ tuấn tú nhìn nàng, thậm chí còn vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Lại đây."
"Chàng đang làm gì vậy?" Mặt nàng đột nhiên nóng bừng.
"Làm những việc như lúc trước nàng đã làm, lại đây." Hắn là đang dụ dỗ nàng.
Nếu như là lúc trước thì nàng nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của hắn, nhưng mà hiện tại, nàng cũng hiểu rõ được tâm ý của mình đối với hắn, còn hắn thì nằm trong tư thế như thế mà mê hoặc nàng.
Nhưng mà khi nàng nhìn thấy vết thương trên ngực của hắn, nàng lại có chút do dự.
Hắn nhìn theo ánh nhìn của nàng, phát hiện ra nàng đang nhìn vào vết thương của hắn, nếu như nói hắn không có lời trách móc nàng thì không thể nào, nhưng lúc đó giữa hai người thật sự là có hiểu lầm, hiện tại đã hóa giải, hắn đương nhiên là sẽ không tính toán với nàng, vì vậy hắn ý thức được bèn lấy tay che đi vết thương trên ngực.
"Vết thương này, có phải là mãi mãi cũng không thể xóa đi, có đúng không?" Nàng thấp giọng hỏi.
"Ừm." Hắn thành thật trả lời.
"Chàng..
còn đau không?"
"Đau." Hắn lại nói dối nàng.
Nàng ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng sờ tay lên vết thương: "Xin lỗi."
"Nếu như xin lỗi có tác dụng thì vết thương này đã không còn ở đây rồi." Hắn là đang ép nàng, hắn muốn nàng cảm thấy bản thân có lỗi, thì như thế mới mãi bên cạnh hắn.
"Vậy thì chàng muốn như thế nào? Hay là ta để chàng lấy đi thịt của ta." Nàng có chút sốt ruột.
Hắn ngồi dậy, trong mắt hiện lên vẻ hung hãn: "Ta lấy thịt của nàng thì có tác dụng gì, chi bằng.." Hắn thì thầm bên tai nàng, sau đó hung hăng nằm xuống.
Nhưng nàng lại đỏ mặt, vừa rồi hắn nói vào tai nàng là việc mà nàng trước đây không muốn làm, nàng luôn cảm thấy nữ nhân nên e dè hơn, không nên quá phóng túng.
Ninh Vu cũng không vội, kiên nhẫn chờ nàng, một lúc sau nàng cũng ngồi bên giường, sau đó tháo chiếc màn che xuống.
Chỉ là lần này, hắn ở dưới, nàng lại ở trên.
Chỉ là, vào khoảnh khắc cuối cùng, hắn đột nhiên đẩy nàng ra.
"Có chuyện gì vậy?" Nàng bình tĩnh lại, khó hiểu hỏi.
"Không có việc gì." Sau khi phóng thích, hắn đứng dậy tắm rửa sạch.
Nàng biết hắn không muốn nàng mang thai.
"Chàng yên tâm, sau này, ta sẽ không làm những chuyện như thế nữa."
"Không phải, ta không phải là lo lắng chuyện gì, ta chỉ cảm thấy chúng ta có hai đứa con là đã đủ rồ." Hắn quay lại bên nàng, tựa đầu vào vai nàng.
"Hai đứa? Chẳng phải mẫu thân của chàng có đến chín người con sao?"
"Chính vì thế cho nên mẫu thân của ta rất vất vả, tuy rằng đều có người chăm sóc, nhưng lúc mang thai và sinh nở thì phải tự mình, ta không muốn nàng phải chịu cực khổ như thế." Hắn nhớ lại lúc nàng đau đớn sinh Ninh Hòa và Ninh Trác, đối với hắn mà nói, như thế đã đủ rồi.
"Cảm ơn chàng." Chỉ như thế thôi nàng cũng đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
* * *
Trong nháy mắt, nửa tháng đã trôi qua kể từ khi Ninh Vu củng Ngọc Yên quay về Ngọc Hoành sơn.
Nửa tháng nay hắn và nàng đã thân thiết hơn, tình cảm vợ chồng cũng hòa thuận, nhưng lại không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
"Chàng muốn trở về minh giới sao? Ngọc Yên đột nhiên hỏi.
" Không có, Nàng đi đâu thì ta theo đó.
"Hắn lập tức lên tiếng phủ nhận.
Ngọc Yên yên lặng nhìn hắn, không nói lời nào, sau đó thu dọn y phục," Ta đi đến chỗ mẫu thân xem sao.
"
" Ta đi cùng nàng.
"Hắn lập tức đứng dậy.
" Không cần đâu.
Ta chỉ đến trò chuyện với mẫu thân vài câu, xong rồi sẽ về.
"
" Ồ.
"Hắn dừng lại, nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, trong lòng có chút trống rỗng, có lẽ giữa hắn và nàng vẫn còn một khoảng cách tồn tại.
Ban đêm, hắn đang ôm nàng ngủ thì bị tiếng khóc nho nhỏ đánh thức, mở mắt ra thì thấy là Ngọc Yên đang khóc trong mơ, hắn tưởng nàng gặp ác mộng liền lay người nàng, nhưng hắn không ngờ, chuyện như vậy cứ kéo dài suốt mấy ngày, khi hắn hỏi nàng nằm mơ thấy gì, thì nàng chỉ cười nói:" Ta quên mất rồi.
"
Nhưng hắn biết, trong lòng nàng nhất định có tâm sự.
Ban ngày, Ngọc Yên lại đến chỗ của Đào Tam Nương, khi hắn không có việc gì đi loanh quanh trong phủ, thì bắt gặp Bạch Thu đang đi về phía mình, hắn nghĩ có thể Ngọc Yên sẽ tâm sự với nàng ấy, cho nên đã đem sự nghi hoặc trong lòng mình nói ra cho nàng ấy nghe.
Bạch Thu sau khi nghe xong liền trầm mặc, trong lòng cũng hiểu rõ, vì vậy nói với hắn:" Xin hỏi đế quân, ngài và Ngọc Yên đã chung sống với nhau bao lâu rồi? "
" Nếu như không tính khoảng thời gian nàng ấy trầm mình mất tích một ngàn năm, thì ta và nàng ấy đã chung sống cùng nhau cũng đã gần được bốn trăm năm rồi.
"
Bạch Thu sau đó gật đầu nói tiếp:" Vậy trong khoảng thời gian bốn trăm năm này, ngài cảm thấy muội ấy như thế nào, có vui vẻ hay là ưu sầu? "
Ninh Vu trong lòng chấn động, hồi tưởng lại thời gian cùng nàng chung sống, hầu như nàng chưa từng cười qua, nàng vẫn luôn lẳng lặng một mình, có khi nấu rượu, có khi đọc sách, có khi viết chữ, rất hiếm khi cười.
Còn tại sao nàng lại không cười, hắn suy nghĩ một hồi mới biết đáp án là gì, tất cả là do hắn, vì sự lãnh đạm, kiêu ngạo, thậm chí có chút toan tính trong chuyện phu thê.
" Đa tạ đại tẩu chỉ điểm.
"Hắn lập tức hiểu ra, những gì mình làm với nàng suốt bốn trăm năm qua, cuối cùng cũng trở thành cái gai trong lòng nàng, khi ấy trong lòng nàng đương nhiên khó chịu, nhưng bởi vì nàng quan tâm đến cảm nhận của hắn cho nên mới cố gắng chịu đựng, nhưng tất cả lại vỡ òa ra trong giấc mơ, vì vậy nàng thường xuyên gặp ác mộng và thường xuyên đêm về rơi nước mắt.
Bạch Thu biết hắn đã tìm ra mấu chốt của vấn đề:" Ta không chỉ điểm điều gì cả, ta chỉ là người ngoài cuộc nhìn rõ hơn thôi, đế quân, ngài có biết ngài thật sự rất may mắn không? Bởi vì ngài có thể tìm lại thứ đã mất, không giống như đa số người trong tam giới này, một khi mất đi rồi thì không thể tìm lại được nữa, vì vậy, mong ngài hãy trân trọng Ngọc Yên của chúng ta, đừng để mất muội ấy một lần nữa.
"
Ninh Vu biết khi Bạch Thu hạ sinh Ngọc Thừa không bao lâu thì Ngọc Khuyết tử trận nơi chiến trường, khi nàng nói ra những lời này trong lòng nhất định vô cùng đau đớn và tiếc nuối:" Đa tạ đại tẩu đã nói lời thật lòng, Ninh Vu nhất định ghi nhớ trong lòng.
"
Khi Ngọc Yên đang định quay trở về thì nhìn thấy hắn đứng ở trước cổng đào viên, hắn đang ngẩng đầu nhìn những đóa hoa đào, ánh hoàng hôn vàng ấm áp chiếu vào mặt hắn, có một loại cảm giác trầm tĩnh lạ thường.
" Sao chàng không ở nhà? "
Ninh Vu bước tới kéo lấy bàn tay nàng:" Hôm nay có pháo hoa, ta muốn đưa nàng đi xem, vì vậy mới đến đây đợi nàng.
"
" Pháo hoa"Nàng có chút sững sờ, lần trước nàng nhìn thấy pháo hoa là vào một năm trước, khi nàng lột vảy rồng của hắn chạy tới Tề Châu, nhưng lúc đó nàng mang trong người tâm trạng tuyệt vọng đau khổ, cho nên khi nhìn thấy pháo hoa thì nàng đã khóc rất nhiều..