Vọng Tưởng Với Anh

Từ bá vương ngạnh thương cung này nghe thấy là một bộ dáng rất không đứng đắn, cô cũng không thể tránh né mà nghĩ đến một ít hình ảnh không nên nghĩ.

Gương mặt Ngu Miểu như bị đốt lửa mà đỏ bừng một mảnh.

Lúc này cô cảm thấy may mắn Vấn Cảnh Hoà không ở trước mặt mình nếu không bị nhìn thấy xác định sẽ bị trêu chọc một phen.

"Vì sao Miểu Miểu không nói lời nào? Có phải đang suy nghĩ cái gì hay không?" Vấn Cảnh Hoa cười nhợt nhạt, trong âm thanh cũng nhiều thêm vài phần chế nhạo.

Ngu Miểu lập tức phủ nhận: "Không có, em không nghĩ cái gì!"

Khoé môi Vấn Cảnh Hoà mỉm cười: "Phải không?"

Sợ bị phát hiện ra manh mối nên Ngu Miểu nói một cách chính đáng: "Về sau anh không được nói vậy, ai nghe xong đều sẽ hiểu sai!"

Vấn Cảnh Hoà ngoan ngoãn trả lời: "Được, chỉ nói cho một mình em nghe."

Ngu Miểu: "..."

Đùa giỡn xong ngữ khí của Vấn Cảnh Hoà cũng trở nên nghiêm túc: "Miểu Miểu, sau khi quay về Bắc Thần có lẽ anh phải bế quan một đoạn thời gian."

"Có ý gì?" Ngu Miểu có chút khó hiểu.

Vấn Cảnh Hoà trả lời: "Anh phải viết ra một Album debut solo làm nhóm anh Lục anh Thẩm vừa lòng, anh Thẩm nói trong thời gian sáng tác đó bảo anh không được liên hệ với em."

Ngu Miểu lẩm bẩm nói: "Anh em làm sao lại như vậy."

"Không phải vấn đề của anh Thẩm." Vấn Cảnh Hoà cười giải thích: "Anh đã đồng ý bởi vì anh cảm thấy cần phải tạo ra một vài thành tích mới coi như công đạo nếu không làm sao nuôi em được."

"Chính em cũng có thể nuôi em mà, không cần anh nuôi." Ngu Miểu nhỏ giọng nói.

Vấn Cảnh Hoà cười khẽ: "Là như vậy cũng không sai, tiền của em là của em, tiền của anh cũng là của em, hai cái này không hề xung đột. Nhưng mà anh Thẩm nói một câu rất đúng, chỉ khi anh có được đủ thành tích mới có thể thông báo tình yêu của chúng ta cho thiên hạ. Khi đó anh cũng có sự tự tin, nếu không anh lấy gì bảo vệ em, dù sao chúng ta không có khả năng lén hẹn hò cả đời như vậy."

Tiếng của anh hơi dừng lại, còn nói thêm: "Anh cũng không muốn, anh muốn cho tất cả mọi người biết anh là bạn trai em, mà em là bạn gái anh."

Ngu Miểu trầm mặc một lúc lâu, sau đó nói: "Em cũng phải nỗ lực mới được, chúng ta đi cùng nhau!"

Vấn Cảnh Hoà cười trả lời: "Được."

***

Giang Đình cũng kinh ngạc, chị ấy đã làm người đại diện từ rất sớm, những nghệ sĩ trong tay chị ấy không mười thì cũng tám, có nam có nữ, cũng không phải không có người yêu đương.

Nhưng dường như người nào cũng ôm điện thoại trong thời gian yêu cuồng nhiệt, hận không thể gặp mặt nói chuyện với người yêu 24 giờ.

Mà loại hình giống Ngu Miểu 24 giờ đều ở trong phòng luyện tập lại càng hiếm thấy.

"Làm sao em vẫn luôn luyện tập thế, không tìm Vấn Cảnh Hoà gặp mặt hay nói chuyện phiếm sao?" Giang Đình nhìn Ngu Miểu lại luyện tập trong phòng cũng không nhịn được hỏi.

Ngu Miểu lau mồ hôi, thở hổn hển mới bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Đình: "Có người đại diện nào hy vọng nghệ sĩ của mình yêu đương chứ, em ở trong phòng luyện tập không phải càng tốt sao, cũng sẽ không bị phóng viên chụp được ảnh gì."

Giang Đình nghi hoặc mà liếc nhìn Ngu Miểu một cái sau đó hỏi: "Hai người cãi nhau à? Bởi vì không gặp nên tình cảm phai nhạt?"

"Đều không phải." Ngu Miểu lắc đầu, mím môi nói: "Chị Đình chị nghĩ đi đâu thế, chúng em rất bận, đều phải chuẩn bị Album, anh ấy còn đang chuẩn bị cho buổi biểu diễn, chẳng lẽ không phải nên lấy sự nghiệp làm trọng sao? Yêu đương cũng không phải chuyện nhất thời, cơ hội về sau còn nhiều lắm."

Giang Đình: "..."

Nghệ sĩ của mình giác ngộ cao như vậy chị ấy còn lo lắng cái gì.

Điều Ngu Miểu vui vẻ nhất chính là thầy thanh nhạc khen cô gần đây tiến bộ lớn, nói hơi thở của cô ổn định rất nhiều.

Buổi tối sau khi Ngu Miểu trở về thì chia sẻ tin tức tốt này với Vấn Cảnh Hoà.

Bởi vì ký túc xá cũ của Universe bị fan tư sinh* tìm được, cũng tiến hành quấy rối ở dưới tiểu khu cho nên bốn người đã sớm thay đổi chỗ ở.

(*: Là những fan cuồng thần tượng đến mức đánh mất lý trí, dù mang danh người hâm mộ nhưng hành động lại không khác gì những kẻ theo dõi, bám đuôi và làm phiền cuộc sống của các ngôi sao.)

Uớc chừng là kết quả hơn một năm nỗ lực nên không chỉ vào ở trong biệt thự mà còn mỗi người một phòng, càng thêm tiện và nhiều tính tư mật hơn.

"Muốn hát cho anh nghe chút hay không, anh phán đoán xem có phải tiến bộ hay không?" Vấn Cảnh Hoà cười nói.

Ngu Miểu cũng không do dự mà hát một bài mình sở trường nhất, tiếng hát của cô thiên ngọt, một bài hát trữ tình được hát đến mức uyển chuyển đa tình, làm người khác không nhịn được mà nghe thêm mấy lần.

Sau khi hát xong bên phía Vấn Cảnh Hoà vẫn luôn trầm mặc, Ngu Miểu có chút sốt ruột: "Làm sao thế? Hát không tốt sao? Rõ ràng thầy giáo nói em tiến bộ rất lớn mà..."

"Rất tốt." Lúc này Vấn Cảnh Hoà đã mở miệng chỉ là trong âm thanh lại nhiều thêm vài phần ý cười: "Bởi vì hát hay quá cho nên anh hối hận vừa nãy không ghi âm lại."

Trong lòng Ngu Miểu vui vẻ nói: "Hay là em hát thêm một lần?"

Vấn Cảnh Hoà gật đầu: "Lần này anh sẽ ghi âm lại."

Vừa nghe nói là muốn ghi âm lại, Ngu Miểu thanh thanh giọng chuẩn bị hát nghiêm túc hơn.

Ban đêm giọng nữ ngọt thanh phảng phất như an ủi mỏi mệt, tất cả sự bực bội trong lòng Vấn Cảnh Hoà đều bị vuốt phẳng trong khoảnh khắc này, còn nhấc lên những gợn sóng khác thường.

Kết thúc một lần thì ghi âm của anh cũng kết thúc, đoạn này anh chuẩn bị giữ lại mãi mãi.

"Muốn nghe bài hát mới anh chuẩn bị hát trong buổi biểu diễn hay không?" Vấn Cảnh Hoà hỏi.

Ngu Miểu sửng sốt một chút: "Buổi biểu diễn còn chưa bắt đầu, em có thể nghe không?"

"Vì sao lại không thể, anh chính là muốn hát cho em nghe." Vấn Cảnh Hoà cười nói.

Trên buổi biểu diễn giải thể có phân đoạn solo, Vấn Cảnh Hoà chuẩn bị hai bài hát, một bài hát nhảy và một bài trữ tình.

Thật ra anh rất hy vọng Ngu Miểu có thể đến hiện trường giống như lúc trước xem anh công diễn nhưng như vậy quá không thực tế, nếu Ngu Miểu đến rất có khả năng bị chụp được.

Lời bài hát như đang cảm ơn fans cũng như một sự bắt đầu mới.

Sau khi Ngu Miểu nghe xong rất lâu cũng không hoàn hồn, chờ đến khi hoàn hồn cô không nhịn được hỏi: "Đây là viết tặng fans sao?"

"Đúng vậy, cũng là viết cho em." Vấn Cảnh Hoà cười nói: "Không phải em nói làm fans của anh cả đời sao?"

Ngu Miểu có chút tiếc nuối thở dài: "Thật đáng tiếc, em không thể nghe ở hiện trường."

"Tuy không thể đến nghe ở hiện trường nhưng anh có thể hát bài này mỗi ngày cho em nghe." Vấn Cảnh Hoà cười khẽ nói: "Như vậy vừa lòng chưa?"

Gương mặt Ngu Miểu giãn ra, gật gật đầu nói: "Vừa lòng!".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đường Một Chiều
2. Mối Tình Đầu Của Siêu Sao
3. Xuyên Sách: Sau Khi Hoán Đổi Thân Thể Với Ma Tôn
4. Dư Tình Khả Đãi
=====================================

***

Buổi biểu diễn giải thế là vào tháng mười, là buổi biểu diễn đầu tiên cũng là cuối cùng của Nirvana.

Phòng nghỉ không hề có chút không khí bi thương nào mà lại có chút giương cung bạt kiếm.

Hướng Gia Mộc trước đó không lâu mới được công khai nhận vai nam chính một bộ phim, hợp tác với hoa đán nổi tiếng lại là thành viên tổ chức đại chế tác, cả nhóm người đều đố kỵ đến đỏ mắt, Thiệu Tử Mặc cũng ở trong đó.

Anh ta sớm đã không chỉ thoả mãn việc ca hát, đóng phim có thể mang lại nhiều nhân khí hơn cho anh ta thậm chí còn kiếm được nhiều tiền hơn.

Sau khi thương lượng với người đại diện của mình, Thiệu Tử Mặc nói thẳng: "Tôi nhớ gần đây có một bộ phim đam đang tìm diễn viên, tôi muốn diễn."

"Cạnh tranh của bộ phim này rất kịch liệt, rất nhiều nam diễn viên đều tranh đoạt." Người đại diện cũng có chút khó xử.

Thiệu Tử Mặc sốt ruột nói: "Vậy thì theo chân bọn họ đoạt đi, không đến mức năng lực về điểm này cũng không có chứ, nếu bàn về nhân khí thì tôi bây giờ chính là một đường. Nhiệt độ phim đam không phải anh không biết, chỉ cần tôi nhận nhất định có thể đi vào hàng ngũ đỉnh lưu. Đến lúc đó Vấn Cảnh Hoà, Hứa Gia Mộc cái gì tôi cũng không để vào trong mắt."

Người đại diện thở dài rồi gật gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách, cậu chuẩn bị biểu diễn trước đi."

"Có gì phải chuẩn bị chứ, hát xong thì rơi hai giọt nước mắt là được, đến lúc đỏ đảm bảo fans sẽ đau lòng." Thiệu Tử Mặc bĩu môi: "Chờ tôi đóng phim đó bọn họ cũng đừng mong đuổi theo làm thương tổn nhân khí của tôi."

Tuy rằng giữa buổi biểu diễn có khó khăn nhưng cũng may mắn là thuận lợi kết thúc.

Vấn Cảnh Hoà lấy hạng nhất debut, lần này cũng là người đầu tiên nói cảm nghĩ.

"Rất cảm ơn tiết mục này, với tôi mà nói là khiêu chiến và kỳ ngộ, mấy năm nay tôi học được rất nhiều cũng rất cảm ơn các fans cùng nhau đi chung đường ủng hôn tôi. Nơi này không phải kết thúc, mà là bắt đầu mới."

Thiểu Tử Mặc nói như phía trước, rơi vài giọt nước mắt, fans ở hiện trường quả nhiên kêu rên một trận.

"Bắt đầu từ ngày mai, tôi chỉ là Thiệu Tử Mặc, nhóm Nirvana này tôi sẽ để trong lòng, hy vọng mọi người có thể tiếp tục thích và ủng hộ tôi."

Khổ sở nhất toàn trường chỉ có Kỷ Hồi, nghẹn ngào đến độ không nói ra lời.

Kết quả sau khi kết thúc đi xuống.

Hướng Gia Mộc cau mày nói: "Cậu quá kéo thời gian, vốn dĩ có thể kết thúc sớm một chút."

Thiệu Tử Mặc cũng lạnh mặt mở miệng: "Diễn cái gì chứ, cần thiết không? Lãng phí thời gian."

Kỷ Hồi đỏ mặt, muốn phản bác lại không tìm được lời phản bác, cuối cùng cũng chỉ có thể rũ đầu thở dài một hơi.

Vấn Cảnh Hoà vừa đi đến, an ủi: "Không cần để ý đến bọn họ, cậu cũng không làm gì sai."

"Em biết." Kỷ Hồi cúi đầu: "Chỉ là không nghĩ đến chúng ta ở chung hai năm, bọn họ lại không thay đổi gì."

Vấn Cảnh Hoà vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Có vài người chú định không phải người cùng đường."

Kỷ Hồi gật gật đầu: "Em biết rồi."

Sau đó cậu lập tức lại ngẩng đầu hỏi: "Anh Vấn, đêm nay có thời gian không?"

Thần sắc Vấn Cảnh Hoà nhộn nhạo nở nụ cười: "Ngại quá, không có thời gian."

Kỷ Hồi mới vừa hoà hoãn lại trong cảm xúc bi thương lúc này có chút hậm hực: "Anh em quan trọng hay bạn gái quan trọng?"

Vấn Cảnh Hoà kinh ngạc nhướng mày: "Sao cậu lại hỏi một vấn đề đã có đáp án tiêu chuẩn thế?"

Kỷ Hồi: "..."

***

Biệt thự của Vấn Cảnh Hoà dường như đã trở thành căn cứ bí mật của hai người bởi vì nơi này không gần trung tâm thành phố, bảo an cũng rất tốt, tuyệt đối sẽ không có ai quấy rầy hay bị phóng viên chụp đến.

Ngu Miểu vừa mới chuẩn bị xong bánh kem thì Vấn Cảnh Hoà đã đẩy vali đi vào.

Cô vội càng châm lửa ngọn nến trên bánh kem, sau đó bưng bánh kem hát bài chúc mừng sinh nhật.

"Tuy sinh nhật của anh đã trôi qua một tháng nhưng bây giờ chúc mừng cũng giống nhau."

Sinh nhật Vấn Cảnh Hoà là vào tháng chín nhưng khi đó hai người đều bận, căn bản không thể ăn sinh nhật cùng nhau. Hôm nay là ngày Vấn Cảnh Hoà tốt nghiệp từ Nirvana cho nên Giang Đình cho cô nghỉ, để cô có thể đến đây trước chuẩn bị mấy thứ này.

"Anh mau ước đi!" Ngu Miểu thúc giục.

Vấn Cảnh Hoà cong môi sau đó nhắm hai mắt lại.

Sau khi ước xong anh thổi tắt ngọn nến.

Ngu Miểu gấp không chờ nổi mà bôi bánh kem lên mặt Vấn Cảnh Hoà, sau đó cười tủm tỉm nói: "Sinh nhật vui vẻ!"

Vấn Cảnh Hoà cũng không trốn, anh cười tùy ý đế Ngu Miểu trét càng nhiều bánh kem lên mặt anh hơn.

Ngu Miểu chơi đến vui vẻ cũng không chú ý đến ánh mắt Vấn Cảnh Hoà.

Đúng lúc này Vấn Cảnh Hoà duỗi tay ôm lấy eo Ngu Miểu, khoé môi mỉm cười nói: "Miểu Miểu đã bôi nhiêu như vậy, đến lượt anh rồi chứ?"

Ngu Miểu từ chối: "Hôm nay không phải sinh nhật em, đây là đãi ngộ thọ tinh* mới có..."

(*: Người có sinh nhật)

Nhưng lời còn chưa nói xong, Vấn Cảnh Hoà đã trực tiếp cúi người cọ lại đây, bánh kem trên mặt của anh cứ cọ lên mặt Ngu Miểu như vậy.

Ngu Miểu căn bản không thể ngăn cản, cuối cùng còn rơi lên cả quần áo, cô tức giận nói: "Anh đây là đang trả thù em! Một lúc nữa em tắm rửa rất phiền toái."

Vấn Cảnh Hoà câu lấy eo cô dán vào càng gần hơn, nhẹ giọng cười bên tai cô: "Tắm cùng nhau?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui