- “Không có thông tin gì để nhận diện người đứng đầu của ‘Bắc Kim’ sao?”
- “Nghe bảo là một người đàn ông, anh ta thường hay đi đến Log vào cuối tuần, đó là một trong những quán bar mà anh ta sở hữu.
Đây được xem là nơi trao đổi và giao dịch vũ khí của tổ chức này.
Nếu đi đến Log vào ngày mai, cô có thể may mắn tìm được thông tin của ông chủ bí mật này.
Địa chỉ tôi sẽ gửi cho cô sao”
Thiên Di ngẫm nghĩ, nếu Lãnh Ngạo là người của tổ chức này thì khả năng cao ông chủ tối cao đứng sau ‘Bắc Kim’ là Hạo Thần.
Nhưng đây chỉ mới là suy đoán của cô, vì không có thông tin nào cho rằng gia đình của Hạo Thần tổ chức buôn bán vũ khí từ lâu đời, bọn họ chỉ là một gia tộc kinh doanh công nghệ hàng đầu mà thôi.
Tuy vậy, cũng không thể loại trừ khả năng này.
- “Anh cho người tìm hiểu kỹ càng thông tin của người này và cả gia đình tại thành phố Bạch Nam giùm tôi.
Tôi sẽ gửi anh tư liệu của người đó”
- “Được”
Sau khi Thiên Di gửi thông tin của Hạo Thần cho Lục Nam, anh ta kinh ngạc thốt lên:
- “Đây chẳng phải Trần Hạo Thần, ông trùm công nghệ của nước ta sao?”
- “Đúng vậy, tôi nghi ngờ anh ta là người đứng đầu của ‘Bắc Kim’ ”
- “Trước đây tôi đã từng cho người điều tra anh ta một lần, nhưng không tìm ra bất cứ thông tin gì thêm ngoài mấy thông tin báo vẫn hay đăng.
Giờ cô lại còn yêu cầu tôi tìm cả gia đình anh ta thì rất khó.
Người như anh ta, che giấu rất kỹ”
- “Nên tôi mới phải nhờ anh”
- “Cô có thông tin gì cung cấp thêm không? Nếu tôi tự điều tra, chắc sẽ mất rất nhiều thời gian”
Thiên Di nhớ lại trước đây gia đình Hạo Thần có một người giúp việc thân cận tên Mạc Mặc.
Bà ấy nay đã ngoài 60 tuổi, là người giúp việc cho Trần gia hơn 30 năm nay từ đời của ông nội anh cho đến tận khi anh ra đời.
Tuy vậy, vì tuổi cao sức yếu nên bà đã xin về quê để an dưỡng.
Hy vọng bà ấy có thể cung cấp thông tin mà cô cần.
- “Trần gia trước đây có một người giúp việc là thân tín của vị chủ tịch Trần đời trước, bà ấy hiện tại đã về quê.
Tôi sẽ nhờ người lấy địa chỉ ở quê giúp anh”
- “Cô cũng nên cẩn thận, ông chủ thật sự của ‘Bắc Kim’ không dễ để lộ mình đâu.
Nếu cô bị họ phát hiện trước, tôi sẽ phải sang đấy hốt xác cô đấy”
- “Vậy thì cực cho anh một chuyến rồi.
Tôi phải cúp máy, Ngọc Lam đang chờ ở ngoài”
- “À, nhớ coi chừng cả cô ngốc đấy, cô đi chung với Ngọc Lam làm tôi cứ cảm thấy như đang đem theo một quả bom hẹn giờ nổ chậm vậy”
Sau khi nói xong câu này, Lục Nam tắt máy.
Ngày mai cô nhất định phải xuất hiện tại Log, đây là nơi nguy hiểm nên cô không thể nào dẫn Ngọc Lam theo được.
Làm sao để nói với cô ấy đây? Ngọc Lam lúc này cười vui vẻ bước vào:
- “Đừng ngồi mãi như thế, cậu phải ra ngoài và tận hưởng cảnh đẹp đi.
Cảnh ở đây đúng là làm mình ‘chết mê chết mệt’ ”
- “Không phải cậu bảo có người thân lâu rồi không gặp đang ở đây sao? Nhân dịp này đi thăm người đó đi”
- “Chắc phải vậy rồi, đó là chị họ của mình, chị ấy từng gặp cậu một lần nhân dịp sinh nhật mình 12 tuổi đấy.
Hơn 5 năm rồi mình chưa gặp chị ấy”
- “Vậy sáng mai cậu đi đi, ở lại nhà chị ấy một đêm.
Mình có thể ngủ lại đây một mình, dù sao tối đến cũng có người canh gác phía bên ngoài nên không sợ”
- “Nhưng mình không yên tâm xíu nào khi để cậu một mình, Hạo Thần lại còn đang ở đây, lỡ như anh ta kiếm chuyện với cậu thì sao?”
- “Anh ta không dám làm hại hay ăn thịt mình đâu.
Cậu cứ yên tâm mà đi chơi cho vui vẻ.
Hơn nữa cậu chỉ đi có một đêm, mình cũng không mất tích được”
Ngọc Lam nghe thấy vậy thì khá yên tâm nên vui vẻ bảo:
- “Vậy được, bây giờ mình đi gọi điện thông báo với chị ấy”
Thiên Di ở phía bên này cũng lập tức gọi điện thoại cho người của mình tại thành phố Bạch Nam.
- “Để chị gọi trực tiếp cho em hẳn phải là chuyện quan trọng?”
- “Đàm Ngân, lâu rồi không giao việc cho cậu, chắc cậu đang rãnh rỗi lắm!”
- “Cũng không hẳn, có việc gì vậy chị?”
- “Điều tra giúp tôi người này đang ở đâu rồi gửi địa chỉ cụ thể cho tôi.
Tôi sẽ gửi cậu hình của người đó”
Thiên Di gửi cho Đàm Ngân bức hình chụp được trong tiệc sinh nhật của Hạo Thần năm 17 tuổi tại Trần gia.
Có thể thấy Mạc Mặc là một người phụ nữ trung niên có thân hình hơi béo và khuôn mặt tròn phúc hậu.
Bà rất tốt với Thiên Di, thường hay đem đồ ăn cho cô trong mấy bữa tiệc tại Trần gia vì cô luôn luôn trốn ở sau vườn mà không ra ngoài dùng tiệc.
Cô biết bọn họ không thích mình nên cô cũng chẳng muốn phải ngồi đấy nhìn sắc mặt của từng người rồi cư xử cho đúng mực.
Thiên Di có ấn tượng vô cùng tốt với người phụ nữ tên Mạc Mặc này.
Khi tấm hình được gửi qua, cô hỏi Đàm Ngân:
- “Cậu tìm được bà ấy chứ”
- “Chỉ cần còn ở trên thế giới này, em nhất định sẽ tìm ra.
Em sẽ đi ngay đây”
Đàm Ngân là một trong những cánh tay đắc lực của cô tại đây, là bản đồ sống khi có kỹ năng tìm người vô cùng chính xác và điêu luyện.
Trước đây, Đàm Ngân chỉ là một cậu bé mồ côi phải đi ăn cắp mà sống ở một miền núi hẻo lánh, Thiên Di tình cờ phát hiện được trong một lần lên đó theo học võ nên đã đem cậu ta về cô nhi viện ở thành phố Bạch Nam.
Hàng tuần, cô đến đây và dạy cậu ta học.
Âu Minh thì chẳng quan tâm cô làm gì nên cô có đi xa hay đi mấy ngày liền ông ta cũng không bao giờ hỏi.
Sau đấy, cô còn cho tiền Đàm Ngân chữa bệnh cho người bạn thân của cậu tại quê nhà nên cậu quyết định đi theo cô.
Đàm Ngân hầu như làm tất cả những việc mà Thiên Di cần nhưng hiện tại chủ yếu vẫn là quản lý kho hàng nhỏ của ‘Nguyệt’ ở thành phố Bạch Nam..