Lục Nam vội vàng chạy đến nơi hẹn trong thư.
Vừa đến nơi, anh đã được dẫn vào một căn phòng với phong cách trang trí xa hoa lộng lẫy đúng chuẩn hoàng gia.
Ở giữa căn phòng là một bộ bàn ghế sofa màu đỏ, Hạo Thần đã chuẩn bị sẵn trà bánh để mời Lục Nam.
Lục Nam lập tức nói:
- “Kiều Niên đâu rồi? Tôi muốn gặp anh ấy trước”
Hạo Thần nhẹ nhàng đặt ly trà xuống bàn rồi bảo:
- “Quả nhiên là người của các anh.
Yên tâm đi, người của tổ chức các anh không sao đâu.
‘Ném đá giấu tay’ quả thật không phải phong cách làm việc của tôi, tôi đã hứa sẽ không làm gì anh ta nếu anh đến gặp tôi, tôi nhất định sẽ giữ lời”
Lục Nam nghe thấy vậy thì bật cười, anh cũng ngồi xuống đối diện.
- “Vậy chắc tổ chức các anh thích dùng từ đánh lén hơn nhỉ? Tôi vẫn chưa quên vụ xe hàng ở biên giới Mexico đâu.
Xem ra là người của bên anh thích gây chiến trước.
Nhưng chuyện ám sát lần này chắc chắn có hiểu lầm, Kiều Niên được đưa vào tổ chức của các anh và được giao nhiệm vụ giống với người mà bên anh đã lén cài vào tổ chức của chúng tôi.
Chuyện gián điệp, xem như huề vậy.
Rõ ràng bọn tôi không hề có ý định cài người vào để ám sát bất kì ai”
- “Lần đó quả thật là lỗi bên tôi.
Còn chuyện gián điệp, cạnh tranh là điều khó tránh khỏi khi làm ăn, bọn tôi chỉ muốn biết chắc rằng các anh tuân thủ các quy định trong giới khi buôn bán món hàng này chứ không có ý gì khác, và đương nhiên bọn tôi cũng hoan nghênh khi các anh cho người tìm hiểu rõ về chuyện làm ăn của ‘Bắc Kim’.
Nhưng chuyện sai người ám sát này nghiêm trọng hơn nhiều.
Ít ra tôi cũng không có ý định làm hại ai.
Chuyện này là do anh làm, hay là do ông chủ bí ẩn đằng sau ‘Nguyệt’?”
Lục Nam giả vờ lảng tránh câu hỏi của Hạo Thần.
- “Chúng tôi không thích chơi trò hành tung bí ẩn như anh.
Anh cũng là ông chủ thật sự của ‘Bắc Kim’ nhưng người ra mặt đại diện lại chính là Lãnh Ngạo không phải sao? Nếu chúng tôi cũng làm vậy thì đâu có gì là lạ.
Nghề buôn bán vũ khí rất nguy hiểm, nếu để người khác biết được ông chủ thực sự, vậy tổ chức của chúng tôi có thể bị tiêu diệt dễ dàng.
Việc đó giống như mở ra chiếc hộp ‘Pandora’ vậy, sẽ xáo trộn thế giới đấy”
- “Xem ra anh đã biết tôi là ông chủ của ‘Bắc Kim’ từ lâu.
Thảo nào nãy giờ anh chẳng tỏ vẻ gì là ngạc nhiên”
- “Cũng không khó đoán mấy, nếu không phải ông chủ thực sự, anh cũng chẳng tốn công ra mặt để gặp tôi làm gì.
Chỉ bằng việc đó cũng đủ để biết thân phận của anh, chủ tịch Trần”
Lúc này Hạo Thần liền mỉm cười, đây là công tử ăn chơi nức danh của Bạch gia sao? Miệng lưỡi cũng sắc bén lắm, tác phong của anh ta cũng không phải là kiểu người dễ trêu chọc.
- “Như vậy thật không công bằng.
Nếu anh đã biết thân phận thật sự của tôi, thì bên tôi cũng có quyền muốn biết thân phận thật sự của người đứng đằng sau anh và ‘Nguyệt’ ”
Lục Nam nghe thấy vậy thì nhún vai một cái, còn thoải mái cầm miếng bánh trên bàn cho vào miệng ăn ngon lành.
- “Cho dù lời đồn là thật, anh nghĩ tôi sẽ nói ra sao? Thân phận của anh bị lộ vì anh muốn gặp tôi đó chứ, anh không thấy lo sợ sẽ có thêm người biết chuyện này à?”
- “Một tổ chức non trẻ như các người mà lại cả gan cho người ám sát tôi thì quả thật rất thú vị, xứng đáng để tôi tìm hiểu đấy chứ.
Thật ra tôi có cách khác để tìm hiểu xem tổ chức của các anh thật sự cho người ám sát tôi hay chỉ là tình cờ do Kiều Niên nói”
Hạo Thần bật chiếc ti vi màn hình cỡ lớn ở giữa phòng, trong đó là hình ảnh được kết nối trực tiếp với phòng bệnh nơi Kiều Niên nằm.
Lục Nam liền phát hiện ra được điểm kì lạ.
Anh ngờ ngợ hỏi:
- “Đống dây quấn quanh người Kiều Niên là sao? Các anh tính làm gì?”
Hạo Thần ấn chiếc nút trên bàn phím điều khiển, những sợi dây đó nhanh chóng siết chặt quanh người Kiều Niên khiến anh không thể cử động được.
Nhịp tim của Kiều Niên liên tục giảm, nếu còn tiếp tục anh ta sẽ tắt thở rồi chết mất.
Lục Nam sợ hãi hét lên:
- “Anh bị điên à? Rốt cuộc anh thực sự muốn gì đây? Chẳng phải tôi đã đến gặp anh như đã hẹn rồi sao, sao anh chưa chịu tha cho Kiều Niên?”
- “Muốn giết chết tôi, giờ lại bảo tôi phải tha thứ dễ dàng? Anh nói chuyện nghe có lý thật.
Ngay bây giờ, lập tức gọi điện cho ông chủ thực sự của ‘Nguyệt’ tới đây gặp tôi, tôi cho anh 30 phút.
Những chiếc dây này sẽ luôn hoạt động trong thời gian đó, cứ mỗi năm phút nó sẽ siết chặt hơn.
Nếu sau 30 phút mà yêu cầu của tôi chưa được thực hiện, tôi sẽ đưa cho anh địa chỉ để anh nhận xác bạn của mình”
Thời tiết trong phòng âm u mà lòng Lục Nam lúc này lại nóng như lửa đốt.
Nếu không nói cho anh ta thân phận thật sự của người đứng sau ‘Nguyệt’ là Thiên Di, Hạo Thần nhất định sẽ không tha cho Kiều Niên.
Tình thế cấp bách, bây giờ chỉ còn cách gọi cho Âu Thiên Di, hy vọng cô tìm ra cách cứu bọn họ ra khỏi nơi đáng sợ nãy..