Ròng rã cả một đêm, cuối cùng bình minh cũng xuất hiện.
Lúc đó, Tiêu Kì Nhiên cảm thấy thật khó khăn để bước ra khỏi phòng ngủ của người đàn ông, vì hạ thân vẫn còn cơn đau râm ran thoáng qua.
Cũng may, biệt thự có thang máy, nên cô gái không mất quá nhiều thời gian để xuống tới phòng ăn.
Bình thường, Hắc Nhật Đông luôn dậy sớm và có mặt trước cô trong mỗi bữa sáng, nhưng hôm nay thì khác.
Không thấy anh, Tiêu Kì Nhiên liền nhìn dì Quế, rồi hỏi:
"Anh Đông đâu rồi dì?"
"Thiếu gia vẫn chưa xuống! Tiểu thư có đói thì cứ ăn trước đi, cậu ấy không trách cô đâu." Dì Quế cười hiền.
Đúng là cô đang cảm thấy bụng đói cồn cào, đêm qua bị hành quá nên giờ cần nạp năng lượng.
Thế là, Tiêu Kì Nhiên bắt đầu dùng luôn bữa sáng, mà không cần đợi người đàn ông ấy xuống.
Tiêu Kì Nhiên thoải mái ăn được một chút, thì Hắc Nhật Đông xuống tới.
Thấy cô, anh không thể giấu nụ cười trên môi, rồi nhanh chóng mang theo một hộp quà đi tới.
"Sao không đợi anh?"
Nghe thấy giọng nói ấm áp ấy, cô nàng chỉ liếc mắt nhìn qua hộp quà chừng vài giây, mới thờ ơ đáp:
"Thì chú bảo, đối với chú không cần giữ phép tắc mà."
"Sao lại là chú?" Hắc Nhật Đông nhíu mày, nét mặt không ưng ý.
Bấy giờ, Tiêu Kì Nhiên mới nhớ ra chuyện thay đổi xưng hô vào tối qua, cả những chi tiết ái ân mặn nồng ấy, bỗng nhiên cô lại ngại ngùng đến đỏ mặt.
Đành bẽn lẽn chăm chú ăn sáng và yên lặng không nói gì thêm.
Biết cô ngại, anh cũng không xoáy sâu vào chủ đề ấy nữa.
Đợi ngồi vào bàn ăn xong, mới nói:
"Trong hộp có váy công chúa mà em thích và một sợi dây chuyền.
Tối nay, dùng nó để cùng anh tới một nơi."
"Tối nay đi đâu?" Tiêu Kì Nhiên vươn gương mặt ngây thơ nhìn anh, hỏi.
"Về gặp mẹ anh!" Anh thong thả đáp.
"Để làm gì?" Cô bắt đầu khẩn trương.
"Cho bà biết rằng, em là vợ anh!" Hắc Nhật Đông nghiêm túc nhìn cô và cuối câu nói là nụ cười ngọt lịm.
Lúc đó, Tiêu Kì Nhiên vẫn hết sức ngạc nhiên nhìn người đàn ông, sự bỡ ngỡ của cô tới mức biến thành ngơ ngác.
"Vợ...vợ anh sao?"
Hiểu được tâm tư cô gái, Hắc Nhật Đông liền chủ động nắm tay cô.
Một lần nữa, chân thành cất lời:
"Quãng đời còn lại, hãy để anh bảo vệ em.
Với cả, Nhiên Nhiên đã thành người phụ nữ thuộc về anh rồi, lẽ nào em còn muốn thoái thác hay sao?"
"Này, là chú dụ em mà?" Tiêu Kì Nhiên bất bình phản bác.
Rõ ràng tất cả đều do anh dụ dỗ cô, vậy mà giờ qua lời anh nói, lại y như cô là cọc đi tìm trâu, còn phải có trách nhiệm với anh vậy.
Đúng là nam nhân ngang ngược.
Vậy mà anh ta vẫn đang ung dung mỉm cười, chọc tức cô.
"Tóm lại là chuyện xảy ra rồi.
Nên em có không muốn, thì cũng phải chịu.
Anh nhất định phải chịu trách nhiệm với cuộc đời của em."
"Ăn sáng tiếp đi!" Hắc Nhật Đông lại cười đắc ý.
Trong khi đó Tiêu Kì Nhiên đang ở đà bất mãn, thì nuốt làm sao trôi? Nên lại giận dỗi đứng dậy, định đi lên phòng.
"Còn hộp quà." Anh nghiêm giọng nhắc nhở.
Thế là cô nàng vẫn phải quay lại ôm lấy chiếc hộp ấy.
Lúc đó, lại nghe anh nói:
"Lát nữa anh có việc bận phải làm, nên em chịu khó để vệ sĩ của anh đưa đến trường một hôm, chịu không?"
"Vâng!" Dù không vui, nhưng cô vẫn rất ngoan.
Chẳng qua do quen được chiều chuộng, nên tính cách đôi khi hay tiểu thư một chút.
Âu cũng từ Hắc Nhật Đông cưng riết thành hư.
"Em lên phòng thay đồng phục."
Tiêu Kì Nhiên vừa quay lưng, lại bị người đàn ông nắm tay ngăn cản.
Giọng anh trầm ấm vang lên:
"Uống hết ly sữa đã!"
[...]
Sau đó không lâu, Tiêu Kì Nhiên được vệ sĩ đưa đến trường.
Trong khi, việc bận của Hắc Nhật Đông là cùng một nhóm thuộc hạ tìm gặp cậu nam sinh cùng lớp với cô, Ngô Đình.
Cậu ta bị bắt đến con hẻm nhỏ trong khu lao động nghèo và hình phạt phải gánh lấy là một trận đòn mang tính chất cảnh cáo nhẹ lần đầu.
Lúc Ngô Đình bị đánh tới mặt mày bầm tím, sức không đủ đứng, thì trước mắt mới xuất hiện một người đàn ông.
Anh mặc âu phục chỉnh chu, vóc dáng cao to, gương mặt góc cạnh đẹp không góc chết đều phô bày trong tầm nhìn của chàng trai trẻ, chỉ có cặp mắt sắc lạnh trên khuôn mặt ấy là bị cất giấu sau lớp kính đen huyền bí.
Người đó, không ai khác ngoài Hắc Nhật Đông.
Hiên ngang đứng trước mặt chàng thiếu niên trẻ tuổi, người đàn ông ung dung đút một tay vào túi quần.
Khuôn miệng gợi tình, khẽ tạo thành đường cong khinh bỉ.
Anh không định nán lại quá lâu, nên trước khi bỏ đi, chỉ trầm giọng nhắc một lời:
"Tiêu Kì Nhiên không phải người, mà mày nên tới gần đâu nhóc."
Lời cảnh cáo kết thúc, kèm cái phất tay ra lệnh.
Chẳng mấy chốc những bóng dáng ấy liền biến mất khỏi con hẻm nhỏ.
Chỉ còn Ngô Đình ai oán nhìn theo bóng lưng của người đàn ông.
Đưa tay sờ vào vết thương trên mặt, bỗng dưng trên môi chàng trai chợt xuất hiện nụ cười quỷ dị...
Tất cả, chỉ mới là màn mở đầu!.