Tối đến, Tiêu Kì Nhiên đang học bài thì có điện thoại từ cậu bạn Ngô Đình gọi tới.
Tâm trạng vốn đã không tốt, giờ có bạn để tâm sự, cô liền vui vẻ nghe máy.
"A lô, mình nghe!"
[Nhiên Nhiên à, em khỏe chưa?] Bên kia truyền tới giọng điệu ôn nhu của Ngô Đình.
"Hồi trưa, chú mình có đưa đi bệnh viện kiểm tra lại rồi, kết quả không sao hết.
Giờ còn hơi đau một tí thôi à! Nhưng mà, sao cậu gọi mình bằng em vậy? Nếu để người khác hiểu lầm thì sao?"
[Thì bình thường chứ có sao đâu.
Đây là xưng theo vai vế, ai bảo em nhỏ tuổi hơn anh! Quan trọng là em có thích xưng hô thế này không thôi.] Ngô Đình thoải mái đáp trả.
Bên này, Tiêu Kì Nhiên đã ngại ngùng.
Thú thật, sau chuỗi giây phút ở gần chàng trai ấy, dường như trong lòng cô đã có một chút gì đó gọi là rung động.
Thậm chí hôm nay, lúc tranh chấp với nhóm người của Tô Dược, cô còn mạnh miệng khẳng định nhất định sẽ tán đổ Ngô Đình, vậy mới dẫn đến ẩu đả sau đó.
Cốc cốc cốc...
Bỗng lúc này có tiếng gõ cửa phòng, nên Tiêu Kì Nhiên không vội trả lời, mà ngoảnh mặt nhìn về phía cửa, dõng dạc cất tiếng:
"Ai đó? Vào đi ạ!"
Cạch.
(Âm thanh mở cửa.)
"Tiểu thư, mời xuống ăn tối!" Dì Quế, đầu bếp trong nhà, cúi đầu trước cô.
"Vâng ạ! Dì xuống trước đi, con nói chuyện với bạn xong sẽ xuống ngay!"
"Vâng!" Khẽ đáp xong, dì Quế liền lui bước ra khỏi phòng.
Tiêu Kì Nhiên lại tiếp tục trò chuyện cùng Ngô Đình bằng tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Trong khi ở một căn phòng khác bị bao trùm bởi bóng tối hiu quạnh.
Người đàn ông đang một mình gặm nhấm cô đơn, với ly rượu sầu bên chiếc sofa đơn chiếc.
Định mệnh đã cho anh gặp một cô gái, an bài để anh cùng cô ấy bên nhau mười năm.
Sắp đặt thật hề hước, khi anh yêu cô, còn cô thì không.
Một cô gái hồn nhiên vô tư như thế, nhưng mấy ai biết cô đã từng điều trị chứng trầm cảm hơn ba năm trời ròng rã.
Để được một Tiêu Kì Nhiên như hiện tại, Hắc Nhật Đông cũng đã bỏ ra không ít công sức lẫn tinh thần.
Anh muốn cô gái ấy vui tươi mỗi ngày, cứ vô ưu vô lo mà sống an nhiên suốt đời.
Còn những thứ khác, anh sẽ bảo đảm lo lắng chu toàn.
Cơ mà, thực tế luôn khác xa tưởng tượng...
Mỗi một thời gian qua đi, cảm xúc và khoảng cách cô dành cho anh càng khác dần, hầu như là nhạt nhòa hơn xưa.
Phải chăng, anh sắp không thể giữ cô bên cạnh nữa?
Hắc Nhật Đông, uống vơi rượu trong ly lần thứ n.
Lúc này, dì Quế lại xuất hiện trong phòng anh, với thái độ kính cẩn, cúi đầu chờ được hỏi.
"Cô ấy ăn tối chưa?" Giọng anh trầm khàn vang lên.
"Tiểu thư đang nói chuyện điện thoại với bạn, nên vẫn chưa ăn!"
Nghe xong thông tin, trên môi người đàn ông chợt vương lại nụ cười nhạt nhẽo tựa chút đau thương.
Người bạn đó của cô, quan trọng quá rồi.
Quan trọng hơn tất cả mọi thứ, kể cả anh lẫn việc ăn uống.
"Nếu cô ấy vẫn chưa xuống, thì dì lên gọi lại lần nữa đi.
Bảo phải xuống ăn ngay, muộn rồi."
"Vâng! Nhưng còn Thiếu gia thì sao? Cậu vẫn chưa dùng bữa..."
"Cứ làm những gì tôi căn dặn được rồi."
"Vậy tôi xin phép!" Dì Quế cúi đầu, rồi rời đi ngay sau đó.
Hắc Nhật Đông ở lại, tiếp tục rót rượu, uống tiếp vài ly.
Đây cũng là lần đầu tiên anh tự chuốc say bản thân trong tâm trạng chứa toàn sầu muộn.
[...]
Sau bữa tối một mình, Tiêu Kì Nhiên trở lên phòng.
Lúc này, cô mới nhớ đến người đàn ông ấy.
Chưa bao giờ cô thấy Hắc Nhật Đông giận dỗi lâu như thế.
Cả cơm tối cũng chẳng thèm ăn, anh thật lòng muốn khơi màu chiến tranh lạnh với cô sao?
Mười năm qua, cô không thể nhớ ra quê hương, nhà cửa và thân thế của mình ở đâu.
Thứ đeo bám suốt, chỉ có giấc mộng kinh hoàng hằng đêm.
Đến tên họ, cũng là người đàn ông ấy đặt cho.
Hắc Nhật Đông nói, muốn cô sống an nhiên, vui vẻ, nên chọn Kì Nhiên lấy làm tên gọi.
Anh một lòng một dạ đối tốt với cô, nhưng có lẽ dạo gần đây cô đã vô tình làm điều gì đó khiến anh không vui.
Tất cả đều bắt đầu từ lúc cô nhắn tin qua lại với Ngô Đình...
Tự ngẫm một chút, Tiêu Kì Nhiên đã không thể đành lòng ngồi yên.
Cô chủ động sang phòng bên tìm anh.
Cửa phòng, từ từ được bàn tay cô gái hé mở.
Đầu tiên chỉ thấy chút ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ tạo nên không gian ma mị, tiến sâu vào trong hơn một chút, mới nhìn thấy người đàn ông.
Anh không nằm trên giường, mà ngã lưng trên thành ghế sofa, lấy tay chống lên trán dùng làm điểm trụ.
Đôi mắt uy nghiêm luôn lạnh lùng tạm khép hờ như đã ngủ.
Trên bàn có chai rượu đã rỗng, từ hơi thở của anh lại xộc ra mùi rượu nồng nặc.
Điều đó khiến Tiêu Kì Nhiên thoáng chau mày không vui.
Bình thường, Hắc Nhật Đông rất ít khi uống rượu.
Thế nào mà hôm nay lại tự chuốc say bản thân thành nông nổi này?
Vì cô ư?
"Khuya rồi, sao không ngủ mà sang đây?".