Ngày thứ hai.
“ Kaori…”
Anh… là Kiba sao?
“ Kaori…”
Khoan… khoan đã! Đừng đi! Tôi vẫn còn rất nhiều điều muốn nói…
“ Yuri…”
Shinobu?
Shinobu, không! Đừng đi!
Bóng dáng ấy… tại sao lại cứ xa dần? Giọng của tôi đã khản đặc rồi. Shinobu, quay lại đi…
Tít.. tít… tít…
Yuri ngồi bật dậy, thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa. Lại là một cơn ác mộng.
Cô với tay lấy cái đồng hồ báo thức đang reo inh ỏi và tắt nó. Cơn ác mộng đó… tại sao lại có Shinobu?
Tim Yuri đột nhiên nhói lên. Cô lấy tay đặt lên ngực, cảm giác này là sao?
Bước xuống giường và vào nhà vệ sinh, Yuri nhìn chính mình trong gương. Cô đứng lặng một lúc lâu, nhìn xoáy vào đôi mắt ô liu của mình.
“ Mình muốn nói chuyện với cậu ta.”
Yuri tự nhủ mình nên thử nói, xem sau 15 năm giọng cô đã thay đổi như thế nào?
Ầm!!!
Nơi ở của Deus lại rung chuyển dữ dội.
“ Cô ta sắp nói rồi…”
Hít một hơi thật sâu, Yuri bắt đầu cất giọng nói của mình.
Một giây… hai giây trôi qua…
“…”
“ Ơ? Sao vậy?”
Yuri đưa tay lên cổ mình, mở to mắt thất thần.
“…”
“ Giọng nói của mình… Sao vậy?”
Yuri bàng hoàng, loạng choạng vài bước chân và đưa tay ôm trán. Giọng nói của cô, giọng nói của cô bị mất rồi…
Cô sẽ không được nói chuyện nữa… Cô đã bị mất tiếng nói…
“Mình… bị câm rồi sao?”
Dựa lưng vào tường và nhìn lại điều kinh khủng vừa xảy ra, đôi mắt của Yuri đột ngột lạnh lùng đến đáng sợ. Câm à? Điều đó cũng tốt! Có thế thì cô sẽ không bao giờ phải nói chuyện với bất cứ ai nữa. Đó là điều cô muốn. Thần thánh xem ra cũng thương cô thật!
Làm vệ sinh cá nhân và thay đồ, Yuri lại bắt đầu chuỗi ngày im lặng của mình.
Nhưng hiện tại nó không còn là im lặng tạm thời, mà là im lặng mãi mãi…
Bước chân của Yuri chậm rãi trên con đường. Nắng chiếu nhẹ, lúc ẩn lúc hiện qua các dãy nhà.
Đi tới chân dốc dẫn lên trường, cô chợt thấy một người đứng dựa vào cột đèn đang quan sát cô.
Người đó mặc một chiếc quần jean đen, mặc một chiếc áo khoác cùng màu. Khuôn mặt của người đó bị che khuất bởi cái nón của chiếc áo khoác.
“ Trông bộ dạng giống một chàng trai…”
Người đó đột ngột hướng ánh nhìn về Yuri, khuôn mặt cũng được lộ rõ một chút, khiến cô có chút ngạc nhiên.
“ Anh ta… “
Chàng trai mỉm cười một cái và bước đi.
Thịch!
Tim Yuri nhói lên một cái. Cô túm lấy ngực mình, nó đang đau nhói, đau đến độ không thể thở được.
“ Đó là ai vậy?”
Thân người Yuri run lên, cô quay người ra sau để tìm kiếm chàng trai đó. Nhưng… anh đã biến mất.
Cô thở dài, bước lên dốc, trong lòng không tránh khỏi sự bất an và bồn chồn.
“ Cậu đang lo lắng chuyện gì sao?”- Shinobu có thể thấy rất rõ nét lo âu trên gương mặt xinh đẹp của cô. Hắn ngồi xuống bên cạnh, mỉm cười và hỏi.
Yuri lắc đầu. Cô không muốn tiết lộ về chuyện lúc sáng.
Reeng…
Điện thoại của Shinobu chợt reo. Hắn đứng dậy, đi ra xa một chút và bắt máy.
“ Cậu chủ, hắn trốn thoát rồi.”
Thân người Shinobu như cứng lại khi nghe cái tin động trời đó. Làm sao tên đó lại có thể bẻ được còng tay cơ chứ?
“ Khốn kiếp, tụi bây canh chừng kiểu gì thế hả?”- Hắn giận dữ chửi rủa. Nếu tên Shinobu ấy thoát ra ngoài, thì việc hắn bị Yuri phát hiện chỉ còn là vấn đề thời gian.
Trong khi đó, ngoài cổng trường Nazo, một chàng trai mặc áo khoác đen đang bị bảo vệ chặn lại.
“ Xin lỗi, đây là khu vực nội bộ.”- Một bảo vệ nói.
Chàng trai cười nhếch môi một cái thật nhẹ nhàng. Song, anh ta bỏ cái nón áo khoác đang trùm trên đầu xuống.
Hai bảo vệ ngạc nhiên, nhìn nhau và vội lùi sang hai bên, mời chàng trai vào trong.
Anh đi vào, không quên đội nón áo lên. Bước chân của anh nhanh nhẹn giống như rất thuần thục ngôi trường này.
Shinobu tắt điện thoại, quay lại chỗ Yuri.
“ Tớ phải đi về nhà một lát.”- Hắn cười và nói. Yuri nhìn hắn một lúc, rồi gật đầu.
Hắn chạy đi, mặt nhăn lại vì tức giận, miệng không ngừng lầm bầm chửa rủa đám vệ sĩ chêt tiệt…
Yuri nhìn theo, thở dài một cái. Cô không hiểu vì sao lại có một cảm giác trống vắng kì lạ bủa vây…
Gió từ đâu thổi tới, lạnh buốt. Trời sắp sửa lập đông. Cái lạnh hiện diện thật sớm, chúng ở bên trong ngọn gió đang thổi và len lỏi vào da thịt của Yuri.
Và…
Không gian đột nhiên trở nên ấm áp lạ thường bởi sự xuất hiện của một người…
“Anh là ai?”- Yuri ghi vào sổ và giơ lên cho anh ta đọc.
Chàng trai không đáp. Anh chỉ nhìn Yuri trong im lặng với một nụ cười đầy ấm áp nở trên môi.
Một sự sai khiến vô hình thôi thúc Yuri đưa tay lên, vươn tới để chạm vào người chàng trai, nhưng anh lập tức lùi ra.
Cô lập tức thu những ngón tay của mình lại, nhìn anh. Cô tự hỏi tại sao người này không cho cô đụng vào người anh?
Phải chăng… anh cũng bị dính phải lời nguyền giống Shinobu?
Thịch!
Tim của Yuri lại nhói lên, đau không thể tả được!
Cô lấy tay đặt lên ngực trái, nhìn chàng trai. Rốt cuộc, đây là ai?
Thịch!
Tim lại nhói lên, đập thật nhanh. Cô cúi xuống, thân thể run rẩy. Đây không phải là một cảm giác sợ sệt… đây là…
“ Em không sao chứ?”
Giọng nói đầy dịu dàng và ấm như nắng của chàng trai khiến Yuri ngước mặt lên. Một giọng nói rất quen…
“ Yuri…”- Shinobu nhìn cô đầy lo lắng.
Anh toan với tay để giúp cô, nhưng chợt nhớ ra lời nguyền của mình, anh đột ngột dừng lại, thu tay về.
Yuri nhặt cây bút bị rơi ở dưới đất và ngồi thẳng dậy.
“ Tôi không sao.”- Cô viết vào sổ và giơ lên.
Yuri có thể nghe thấy anh khẽ thở phào. Trong lòng cô tự dưng dâng lên một sự ấm áp kì lạ…
“ Cảm ơn anh…”- Cô lại viết vào sổ và giơ lên cho anh đọc.
“ Sao lại cảm ơn tôi?”- Anh vừa hỏi, vừa nhìn cô, và anh phát hiện ra một chuyện đầy ngạc nhiên.
Cô đang cười, một nụ cười rất nhẹ, nhưng thật xinh đẹp và đầy dịu dàng như nắng sớm.
Shinobu cứng người như tượng. Cô cười rồi! Một nụ cười đẹp mê hồn. Lặng người đi một lúc lâu, đôi chân anh lùi lại và bước đi thật nhanh.
Anh muốn chạm vào người cô khi cô cúi người xuống vì đau…
Anh muốn ôm lấy cô khi thấy nụ cười đẹp mê hồn được vẽ lên đôi môi nhỏ nhắn của cô…
Shinobu nghiến răng, đấm mạnh vào một thân cây. Máu từ tay anh rỉ ra, từng giọt đỏ tươi, lăn dài trên mu bàn tay, rơi xuống đất.
Ngay lúc này, cho dù có phải biến mất, anh cũng muốn ôm lấy Yuri…
Yuri không biết tại sao mình lại cười. Cô đưa tay vuốt nhẹ môi mình, suy nghĩ lại chuyện lúc nãy. Giọng nói của chàng trai ấy ấm áp đến mức khiến cơn đau của Yuri ngừng hẳn.
[“ Em không sao chứ?”]
Đột nhiên… khóe mắt của Yuri ướt đẫm khi nhớ lại giọng nói ấy. Giọng nói đầy dịu dàng và chất chứa lo lắng, giống như… Shinobu vậy.
Đột nhiên đầu của Yuri quay cuồng. Cô bất chợt nhớ lại giấc mơ mà mình mơ hằng đêm. Giọng nói của chàng trai ấy cũng giống hệt Shinobu. Dịu dàng, ấm áp và đầy lo lắng… Bất giác, cô đưa tay lên cổ của mình. Một giọt nước mắt lăn xuống một bên má…
“ Yuri… Tôi muốn ôm lấy em, cho dù tôi có bị tan biến…”
“Shinobu...em… muốn được nói chuyện với anh…”