Vừa bước vào cửa, một cái tát như trời giáng khiến Nhã Lam choáng váng, chị Cam cũng hoảng sợ, không dám lại gần, giọng bà Kim đanh thép đáng sợ như quỷ dữ:" Con khốn, lúc nãy mày định nói cái gì với nó, mày định nói cho nó biết mày không phải con gái tao đúng không, mày muốn phá chuyện tốt của tao đúng không hả?"
"Con không có ý đó, chỉ là anh ta đề nghị kết hôn nhưng con không phải chị Liễu, làm sao mà kết hôn được, không phải hôm qua cô nói phải làm mọi cách cho anh ta hủy hôn ước hay sao?" Nhã Lam ủy khuất nghẹn ngào.
"Đó là chuyện của hôm qua, nhưng hôm nay thì không phải như thế nữa.
Tao nói cho mày biết, hôn sự lần này nhất định phải thành, và con gái tao chính là mày, kể từ hôm nay trở đi, mày chính là Thúy Liễu, không có ai là Nhã Lam hết.
Mày phải cố gắng lấy lòng Thiên Minh, phải gả bằng được vào gia đình đó."
"Nhưng còn chị Liễu thì sao cô, giấy làm sao gói được lửa, con sợ lắm cô ơi, con không làm được."
Bà Kim dùng sức bóp cằm Nhã Lam, ép buộc cô ngước lên nhìn mình, ánh mắt thâm độc:" Mày đừng quên ai là người đã cưu mang mày, ai là người lo cho cha mẹ mày mồ yên mả đẹp, mày vốn không có quyền phản bác hay từ chối, món nợ mà mày nợ cái gia đình này dù mày có trả cả đời cũng không hết.
Nhớ kỹ cho tao, nếu mày làm lộ chuyện này ra ngoài thì đừng trách tao."
Nhã Lam không nói gì, cô nhớ tới lúc cha mẹ bị tai nạn mất, họ hàng nội ngoại hai bên chẳng ai đói hoài, chỉ có chú Quang thương tình xuống tận nơi lo hậu sự cho ba mẹ, rồi còn đem cô về nhà nuôi, bà Kim dù một không tình hai không nguyện nhưng cũng không ngăn cản chú giúp đỡ gia đình cô, chỉ là sau khi chú mất thì thái độ của bà thập phần ghét bỏ, coi cô như giúp việc mà sao khiến, không vui thì chửi mắng, nhưng cô cũng chẳng kêu than một lời, làm chuyện gì cũng nghĩ cho mẹ con họ trước, còn mình thì sao cũng được.
Nếu như năm đó không có gia đình họ thì cũng không biết bây giờ cô có còn trên đời không? Mang ơn thì phải trả, cũng chỉ là kết hôn mà thôi không phải sao, hơn nữa còn là kết hôn với người mà cô cảm mến, cũng coi như là đãi ngộ ông trời ban tặng cho cô đi, dù không biết hạnh phúc hay bi ai đang chờ trước mắt, cũng có thể khi phát hiện sự thật Thiên Minh sẽ oán hận cô nhưng cô vẫn cam lòng nguyện ý, cũng là để trả công ơn của gia đình bà Kim đối với mình.
"Con nghe lời cô, con chấp nhận thay chị Liễu gả đi."
Câu trả lời của Nhã Lam khiến bà Kim vô cùng hài lòng, bà giơ tay đỡ Nhã Lâm đứng lên, tay vuốt ve một bên trán đã sưng tấy của cô, bộ dáng xót xa áy náy khiến người ta kinh tởm.
"Ngoan, như vậy mới đúng chứ, cô cũng không muốn ép buộc con nhưng hoàn cảnh nhà mình con cũng thấy rồi đó, nợ nần chồng chất, mà Thiên Minh lại giàu có như thế, nói một câu đã trả hết nợ cho chúng ta.
Nếu con gả được vào nhà bên đó thì nữa đời sau của con khỏi phải lo cái ăn cái mặc, mà cô và chị của con cũng được thơm lây.
Thằng nhóc Thiên Minh lại đẹp trai như thế, con coi như cũng không chịu thiệt thòi." Bà Kim nói cứ như mọi chuyện đều nghĩ cho Nhã Lam không bằng.
Chợt nhớ ra gì đó, bà Kim đưa ánh mắt dò hỏi Nhã Lam:" Lúc nãy ở ngoài cổng cậu ta có nói gì với con không?"
Nhã Lam suýt chút nữa thì quên luôn chuyện này, cô lí nhí nói:" Anh ấy nói tối nay sáu giờ sẽ tới chở con đi ăn, bảo con chuẩn bị trước một chút."
"Vậy sao nãy giờ không nói sớm?" Bà Kim quát lớn nhưng lại không phát hiện ra sự vô lý trong câu chữ của mình, từ lúc Nhã Làm vào nhà tới giờ bà có cho người ta cơ hội để nói sao?
Nhã Lam không trả lời vì cô biết có nói kiểu gì cũng sẽ bị chửi, thà im lặng cho yên thân.
Bà Kim không biết suy nghĩ gì đó, một lúc sau thì quay sang gọi chị Cam:" Con Cam đâu rồi, đi lấy đá chườm lên chỗ sưng cho nó, sau đó đi lên phòng cô chủ chọn một bộ váy để tối mặt, phải làm sao cho xinh đẹp lên nghe chưa?"
"Dạ bà chủ." Chị Cam kéo Nhã Lam đi lên lầu, sợ đứng đây một hồi con bé lại bị bà chủ mắng mỏ nữa.
"Khoan đã, bắt đầu từ bây giờ con Cảm phải đổi cách xưng hô, nhà này chỉ có Thúy Liễu chứ không có ai tên Nhã Lam hết, nhớ chưa?"
"Dạ.." Chị Cam ngập ngừng một lúc lại hỏi:" Ngộ nhỡ cô Thúy Liễu về bất thình lình thủ sao đây bà chủ?"
"Chuyện đó tao sẽ xử lý, không thể để nó về phá hư chuyện của tao được.
"
Bà Kim đắn đo suy tính một hồi rồi lấy đi động ra gọi cho con gái:" Alo, con đang ở đâu? Được, ở đó đi, 30 phút nữa mẹ tới.
Có chuyện quan trọng."
Tắt điện thoại, bà ta đi lên phòng của mình, không biết lấy gì đó, khoảng mười phút sau thì vội vã đi khỏi nhà..