Vọng

Trên sân thượng lộng gió, Cao Gia Minh vẫn là một thân âu phục nhã nhặn ôn nhu, vẫn là ánh trăng sáng vằng vặc treo giữa nền trời cao xa xôi vời vợi, vẫn mang theo dáng vẻ hiên ngang, cô độc đứng lặng thinh trong bóng tối tĩnh mịch thê lương. Diệp Khiêm giương đôi mắt u sầu khắc khoải trông về nơi tấm lưng dày rộng vững chãi ấy, nhịp thở dần dần không kiểm soát được mà trở nên hỗn loạn gấp rút đến nghẹn ứ nặng nề. Cậu thả nhẹ bước chân, rồi dừng lại ở phía sau anh một đoạn, cố tình chừa ra khoảng cách nhất định giữa hai người. Thế giới của anh chính là loại vọng tưởng xa xỉ mà bản thân cậu chẳng có đủ tư cách để tiếp cận xen vào.

“Sao em biết anh ở đây?”

Tính cảnh giác của Cao Gia Minh rất nhạy, vậy nên ngay từ lúc cánh cửa thông lên sân thượng bị đẩy mở anh đã phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Khiêm. Còn vì sao không cần quay đầu đã nhận ra cậu? Thì hẳn là do đã quen thuộc từ sâu trong tiềm thức linh hồn.

Diệp Khiêm trầm ngâm không đáp. Sau một tiếng thở dài đầy bất lực, mới nhẹ bẫng buông câu:

“Như hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời. Tầm mắt của em chưa bao giờ rời khỏi hình bóng anh.”

Bàn tay với khớp xương tinh tế đang cầm chặt chai Tequila Ley 925 của Cao Gia Minh thoáng run lên nhè nhẹ. Nhịp tim cũng bất giác đập nhanh hơn bình thường. Có lẽ là do độ cồn quá cao làm cho anh chệnh choạng, cũng có lẽ là do lời nói của người nào đó khiến tâm anh phải dao động rối bời.

Cao Gia Minh ngửa đầu tuôn ừng ực một hơi rượu mạnh, chẳng dám một lần nhìn thẳng vào đôi đồng tử sâu thẳm đượm buồn của Diệp Khiêm.

“Anh yêu chị ấy nhiều đến vậy sao?” Giọng cậu lạc đi trong sương thu se lạnh. Rót vào lòng anh vô tận nỗi xót xa.

Cao Gia Minh chẳng biết phải trả lời như thế nào cho đúng. Bởi lẽ bản thân anh còn không thấu tỏ được tình cảm của chính mình. Cuộc đời anh kể từ lúc sinh ra cho đến khi trưởng thành, suốt hai mươi tám năm dài đằng đẵng hoàn toàn trôi đi trong một vòng lặp kín kẽ được sắp đặt an bày. Sáu tuổi đã học chương trình song ngữ, mười tuổi đã bắt đầu được gia sư dạy riêng về quản trị kinh doanh và kinh tế tài chính. Đại thiếu gia nhà họ Cao, người thừa kế tập đoàn giải trí Horse, bao nhiêu kỳ vọng lớn lao đều đặt hết lên đôi vai non trẻ chưa một lần để anh được thoải mái tự do. Anh buộc phải hoàn hảo, buộc phải tốt đẹp, hệt như một sản phẩm khoa học tân tiến được Cao Vỹ Quang đắp nặn lập trình.

Yêu là gì? Anh dường như không biết.

Anh chỉ biết Diệp Yên Nhiên là vị hôn thê mà ba anh đã thay anh lựa chọn. Là thanh mai trúc mã mà hai nhà Diệp - Cao vun vén tạo điều kiện để kề cận ở gần.

Cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã chẳng đến phiên anh định đoạt. Là yêu hay không thì có can hệ gì?

Sự tình ngày hôm nay…âu cũng là một trò đùa của số phận.

Nếu bảo anh không đau thì chắc chắn là đang tự dối lòng.

Bên nhau nhiều năm như vậy, nước chảy đá còn mòn, trái tim anh nào phải đâu vật phẩm vô tri vô giác. Dẫu ban đầu là không hề nguyện ý thì về sau cũng đã chấp nhận xuôi theo. Anh đã thực tâm nghĩ sẽ cùng với Diệp Yên Nhiên xây chung tổ ấm. Sẽ làm một người chồng người cha chuẩn mực như bao người đàn ông khác trên đời. Thế nhưng, đáng tiếc thay cho hạnh phúc mà anh mơ mộng đến cuối cùng lại bị thực tế xé tan hoang.

Ngay trong lễ cưới lại nhìn thấy cảnh ân ái của vợ mình với em trai.

Có lẽ sẽ chẳng có nỗi oan nghiệt nào trớ trêu hơn như thế.

Đáp án cho câu hỏi của Diệp Khiêm chỉ có điệu cười cay đắng đầy bi ai của người đối diện. Cao Gia Minh chậm rãi xoay người, đôi mắt phượng sắc bén lại thâm trầm mà nhìn cậu thật sâu.

“Là em làm đúng không?”

Không phải chất vấn mà là khẳng định. Diệp Khiêm cũng chẳng việc gì phải giấu diếm. Cậu thản nhiên mà hỏi lại:

“Vì sao anh nghĩ là em?”

“Trực giác.”

Đơn giản như thế, cũng mơ hồ như thế, nhưng lại chuẩn xác chẳng sai lệch đi đâu.

Diệp Khiêm mỉm cười làm động tác giơ tay đầu hàng.

“Đúng vậy, đều là em làm. Anh thấy món quà mừng cưới này có đặc biệt không?”

Một khoảng yên tĩnh đến ngột ngạt thoáng chốc bao trùm lên bầu không khí giữa hai người. Cao Gia Minh lẳng lặng nhìn cậu trai trước mắt, cảm giác thật gần lại thật xa. Dường như đã chẳng còn nhìn thấy được bóng dáng của nhóc con năm nào vẫn luôn bám theo anh làm nũng. Diệp Khiêm giờ đây như một con sói, một con sói đầu đàn tàn bạo và điên cuồng.

“Khiêm!” Anh dịu giọng gọi, trong lòng chẳng có gì ngoại trừ chua xót thương tâm.

“Những năm qua em sống thế nào? Có ổn không?”

Lần nữa nghe thấy tên mình được phát ra từ đôi môi mỏng của người kia, trái tim của Diệp Khiêm gần như rơi vào loại trạng thái tê tê dại dại.

Cậu đi đến bên cạnh lang can, rốt cuộc cũng có đủ can đảm để sóng vai cùng Cao Gia Minh nhìn về phía những ngọn đèn đường hoa lệ chớp nhoáng.

“Như thế nào là ổn…hả anh?” Diệp Khiêm cười khổ.

“Em vẫn thở, vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn làm chuyện cần làm. Vẫn sống cho qua ngày đoạn tháng. Như thế có được xem là ổn hay không?”

Cao Gia Mình nhìn thấy sự vô vọng trong đôi mắt nhập nhèm hơi nước của người kề bên cạnh, ruột gan anh nhức nhói như bị hàng ngàn hàng vạn lưỡi dao rạch khoét băm vằm.

“Lại đây!” Anh dang rộng hai tay về phía cậu. Cười dịu dàng như tia nắng mùa xuân.

“Để anh ôm nhóc một cái.”

Có lẽ là đêm nay quá ảm đạm, hoặc có lẽ là do cái lạnh của cơn gió heo may làm nhuyễn cả lòng người. Diệp Khiêm ấy vậy mà buông xuống lớp gai nhọn phòng bị đầy khắt khe kiên cố, thật ngoan ngoãn hóa thành con mèo nhỏ nhào vào vòm ngực dày rộng ấm áp của Cao Gia Minh, siết lấy cơ thể anh thật chặt.

Mùi bạc hà quen thuộc len vào từng hơi thở, như một liều thuốc an thần chữa lành tất thảy những tổn thương.

Hứa Ngụy chua chát nhìn cảnh tượng hòa hợp đang diễn ra trước mắt, tim đã đau đến mức chết lặng chẳng cảm nhận được gì.

…----------------…

“Áaaa! Tránh ra! Tôi phải gặp Gia Minh! Tôi muốn gặp Gia Minh!”

Tiếng thét chói tai cuồng loạn không ngừng phát ra từ một căn phòng VIP tại bệnh viện Pacific - Bệnh viện tư nhân với trang thiết bị y tế tốt nhất thủ đô.

Diệp Yên Nhiên tức giận hất đổ tất cả những gì hiện hữu trong tầm mắt. Cô dứt khoát rút ống truyền dịch, loạng choạng bước xuống giường đi về phía cửa lớn.

“Yên Nhiên, con bình tĩnh lại đi, con đang mang thai đấy!” Cố Giai Tuệ hoảng hốt ngăn lại.

“Con không cần thứ tạp chủng này. Con cần Gia Minh! Mẹ ơi! Con không muốn hủy hôn! Con phải là vợ của Gia Minh!”

Diệp Yên Nhiên không ngừng giãy dụa, khuôn mặt xinh đẹp giờ méo mó dữ tợn như kẻ điên mất đi thần trí.

Lúc được chuyển đến phòng cấp cứu, cô được bác sĩ chẩn đoán là đã mang thai bốn tuần. Giọt máu này chắc chắn là thứ bẩn thỉu do Cao Gia Kỳ để lại. Đời cô hủy rồi, thực sự đã bị hủy rồi.

Giờ đây trên mạng tràn lan tin tức về clip nóng của cô và những gì đã xảy ra trong lễ cưới. Không những thế còn xuất hiện nhiều tài khoản mạng, blogger với lượt follow cao lên bài tố cô thái độ ngôi sao, yêu sách khi gia nhập đoàn phim. Khui luôn cả chuyện cô từng dùng thân phận nhị tiểu thư của tập đoàn Diệp thị để giành mất vai diễn của một sao nữ khác, lén lút chèn ép người mới trong công ty. Tất cả dường như bị một bàn tay vô hình nào đó đang đứng sau thúc đẩy, khiến cho Diệp Thế Thành có xoay trở mọi bề cũng không tài nào dập được hot search lẫn tin tức truyền thông. Điều duy nhất ông có thể làm là cố gắng giữ lại danh xưng diễn viên của Diệp Yên Nhiên ở trong giới giải trí để cô không bị phía tổng cục ban hành lệnh phong sát.

Sự nghiệp tiêu tán, hôn lễ trong mơ trở thành nỗi ô nhục vĩnh viễn chẳng thể xóa nhòa. Chỉ trong một cái chớp mắt, Công chúa của Diệp gia liền mất đi hoàng tử, trở thành gái chưa chồng nhưng đã có chửa hoang.

“Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ cứu con đi! Con mất hết tất cả rồi! Mất hết rồi.” Diệp Yên Nhiên kêu gào tức tưởi. Cô ngồi sụp xuống sàn nhà bụm mặt khóc nấc lên từng hồi.

Cố Giai Tuệ nhìn con gái cưng trở thành bộ dạng sống dở chết dở như hiện tại thì không khỏi xót xa, bà chẳng biết phải làm gì khác hơn ngoại trừ ôm cô vào lòng vỗ về an ủi.

Mà Cố Đức Vinh vẫn luôn đứng ở bên ngoài nghe hai người trò chuyện thì âm thầm siết chặt nắm tay. Ông đã cho người điều tra xem là ai đã hack vào máy chủ của khách sạn Le Meridien, thế nhưng có tra thế nào cũng không tra ra được danh tính.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui