Vọng

Đôi giày cao gót vững vàng giẫm lên trên sàn gạch, Khâu Vân Tịnh hít một hơi thật sâu, đưa tay quệt đi dòng nước mắt. Cô vẫn như cũ, sang trọng và tao nhã, hiên ngang bước ra khỏi tòa cao ốc chọc trời cũng như bình thản lạnh nhạt mà bước qua cuộc hôn nhân tù túng.

Trong phòng chủ tịch, Diệp Chí Viễn đem tức giận trút hết lên đầu đám nhân viên đang tụ tập hóng hớt.

“Nhìn cái gì, còn không mau giải tán. Muốn bị đuổi việc luôn đúng không?”

Lúc bấy giờ hội bà tám bên ngoài mới hồi thần nuốt xuống quả dưa to chà bá. Vì đồng tiền là tư bản nên bọn họ chỉ đành ngậm miệng, im thin thít cúi đầu lủi thủi trở về đúng vị trí công tác ban đầu.

Gã bực dọc đóng sầm cửa lớn, cởi xuống chiếc áo vest phẳng phiu bao bọc lấy thân thể nhếch nhác tóc tai bù xù của Trương Yến. Nhìn những vết cào kéo dài rướm máu trên cánh tay cô, gã càng thêm phần yêu thương chua xót.

“Không sao, con cọp cái đó đi rồi. Đừng sợ, anh tuyệt đối sẽ không để cô ta làm hại đến em.”

“Viễn!” Trương Yến thấp giọng nức nở, như một bé mèo con cuộn tròn trốn trong lồng ngực chủ nhân cầu an ủi.

“Xin anh đừng bỏ rơi em.” Cô nấc lên từng tiếng nghẹn ngào. Dùng dáng vẻ nhu mì mềm yếu diễn thật tốt vai đóa sen trắng thuần khiết mỏng manh đang bị gió mưa ngoài kia vùi dập xô ngã.


“Em biết… em không thể sánh bằng đại tiểu thư nhà họ Khâu. Nhưng…nhưng em không muốn mãi mãi chỉ là tình nhân trong bóng tối, mang tiếng hồ ly tinh ti tiện giựt chồng. Nếu có thể…em thực sự muốn danh chính ngôn thuận cùng anh sánh bước.Viễn…anh thương em nhiều hơn một chút thôi được không?”

Từng lời nỉ non tha thiết bên tai như bộ vuốt nhọn nhẹ nhàng cào vào lòng Diệp Chí Viễn, khiến trái tim gã ê ẩm nhói đau. Tình cảm gã dành cho Trương Yến cũng theo đó mà tăng lên đến đỉnh. Người con gái trước mặt vừa xinh đẹp dịu dàng lại vừa biết điều hiểu chuyện, so với Khâu Vân Tịnh ngang ngược ương bướng thì chỗ nào cũng dễ chiều chuộng hơn. Thứ gã cần là cảm giác trên cơ, trở thành kẻ làm chủ trong cuộc chơi tình ái chứ không phải cúi đầu khiếp nhược sống trong cuộc hôn nhân lạnh nhạt, khô khan.

Giờ đây, nhìn Trương Yến ngoan hiền thuần khiết bao nhiêu thì gã lại thấy Khâu Vân Tịnh hung hăng, ngoan độc bấy nhiêu. Sau gần hai năm chung sống, mối quan hệ gượng ép bó buộc kia chẳng có gì khác hơn ngoại trừ chán chường ngán ngẫm. Có lẽ thực sự đã đến lúc phải giải thoát cho nhau rồi.

“Anh sẽ li dị với cô ta.” Diệp Chí Viễn quả quyết.

“Anh yêu em.” Vòng tay cứng rắn siết chặt lấy thân thể mảnh mai gầy yếu. Như muốn đem người thương khảm thật sâu vào máu thịt chính mình.

“Yến!” Gã thâm tình gọi. “Chưa có người phụ nữ nào khiến anh mê đắm bằng em. Anh không muốn bỏ lỡ, cũng không muốn để em chịu thiệt thòi không danh không phận, anh muốn em là vợ của anh, là người bên gối cùng anh trải qua quãng đường đời còn lại.”

“Anh…anh nói thật sao? Anh thật sự sẽ cưới em sao?” Trương Yến ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe nhập nhèm hơi nước ánh lên tia vui mừng khôn xiết.

“Thật.” Diệp Chí Viễn khẳng định. Đời này của gã đã nhìn đủ danh vọng hào môn cũng chán ngán đồng tiền vô tình bạc bẽo. Gã thực sự muốn buông thả một lần, sống hết mình vì tình yêu đôi lứa. Gã cam nguyện dùng địa vị hiện có để đánh đổi, đổi lấy nụ cười như họa của người con gái gã yêu.

Trương Yến vươn tay ôm chầm lấy thắt lưng hữu lực mạnh mẽ, cô cười càng thêm phần rạng rỡ ý xuân. Chỉ là ẩn giấu sâu trong nụ cười ngây thơ vô hại đó là cả một liều thuốc độc ăn mòn Diệp Chí Viễn ngu si.

…----------------…

Nhiều ngày liền chạy qua chạy lại giữa bệnh viện, Gaurch, và Crazy khiến cho Diệp Khiêm gần như kiệt sức. May mắn thay tình trạng sức khỏe của Hứa Ngụy hồi phục rất nhanh, còn Lục Huy thì đã xuất viện về nhà tịnh dưỡng.

Sau khi kết thúc cuộc họp trực tuyến kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ với ban điều hành cốt cán của Woft tại Nevada. Cậu uể oải duỗi người nhấp một ngụm cà phê đen đậm đặc. Tầm mắt dù cố gắng chẳng nhìn, vẫn lơ đễnh dừng lại trên ngày tháng khoanh tròn mà cậu sớm đã lưu tâm ghi nhớ.

“Hai mươi hai tháng mười một…” Cậu mỉm cười lắc đầu đầy ảm đạm.


Chần chừ hồi lâu vẫn cầm máy gọi cho Cao Gia Minh.

Rất nhanh, phía bên kia đầu dây liền truyền đến thanh âm khàn khàn trầm ấm.

“Anh nghe.”

Chỉ đơn giản có hai từ nhưng lại khiến cõi lòng Diệp Khiêm quặn thắt, cổ họng cũng nghẹn ứ chẳng nói được câu gì.

Cậu hít vào một hơi thật sâu, khô khốc mở miệng mà đầu lưỡi đắng chát.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Giữa những thanh âm ồn ào náo nhiệt, Cao Gia Minh bỗng thấy thế giới trong mắt mình từng chút nhòe đi. So với bữa tiệc rượu linh đình do nhà họ Cao an bài tổ chức, so với những khuôn mặt giả tạo và hàng tá lời tâng bốc nịnh hót lấy lòng, anh chỉ thực sự vui khi bên tai truyền đến giọng nói mềm mỏng nhu hòa của cậu nhóc năm xưa.

“Em định chỉ chúc mừng sinh nhật anh như thế này thôi sao?” Cao Gia Minh bước vội rời khỏi sảnh lớn. Đi một mạch về phía bãi đỗ xe tìm kiếm đường về.

Dưới tác dụng của cồn, anh thực sự muốn sải cánh bay về phía bầu trời tự do tự tại. Muốn lập tức đến bên cạnh Diệp Khiêm ôm chặt cậu vào lòng. Muốn nói cho cậu biết, ánh trăng này đã vì cậu mà rơi. Chẳng còn ngự trên nền trền cao xa vời vợi.


Yêu hóa ra chính là trầm mê cuồng vọng. Mặc cho lí trí ngăn cản khuyên răn.

“…”

Diệp Khiêm thẫn thờ im lặng, cậu không ngờ tới Cao Gia Minh sẽ đáp lại thế này. Suốt nhiều năm qua, lời chúc mà cậu gửi đi chỉ đổi lấy lời cảm ơn lịch sự khách sáo.

“Nhóc con, anh muốn đón sinh nhật tuổi 28 cùng với em. Em có thể đến Lilac được không?” Cao Gia Minh có chút ngại ngùng ngỏ ý. Tim lại thấp thỏm đập loạn không ngừng.

“Chỉ ăn tối thôi. Em không cần phải mua quà cáp gì cả.” Anh lúng túng bổ sung. Chỉ cần được gặp cậu là đủ.

Diệp Khiêm khẽ thở dài, rõ ràng muốn lảng tránh nhưng lời đến bên môi lại tự động chuyển thành đáp ứng.

“Ừm…được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận