Vọng

Diệp Chí Viễn nhìn bảng báo cáo mà cấp dưới đưa lên chỉ biết bất lực ngồi một chỗ vò đầu bứt tóc. Những tập đoàn cung cấp vật liệu xây dựng có tiếng ở Thủ Đô gã đều thử liên hệ dò xét hết cả rồi, thế nhưng ai cũng bảo là đã hết hàng hoặc sản phẩm không đáp ứng được yêu cầu mà công trình mong muốn.

“Mẹ nó!” Bực dọc nghiến răng, Diệp Chí Viễn hoàn toàn bế tắc trước cục diện tiến thoái lưỡng nan trước mắt.

Dự án Rainbows đã xây xong nền móng, hiện tại đang bắt đầu tiến tới giai đoạn 2 - xây cột và tầng cao. Loại thép cần dùng phải là thép gân phi 28, lượng sắt phục vụ ít nhất cũng lên đến hàng chục nghìn kilogram. Nếu bây giờ tìm đến các công ty sản xuất vật liệu xây dựng ở Nhật thì riêng khoản đàm phán hợp đồng, thời gian vận chuyển và phí VAT thôi đã tốn một đống tiền thâm hụt vốn nặng nề. Đó là chưa kể đến đội ngũ thi công phải tạm dừng để chờ gom đủ lượng sắt thép.

“Viễn…em có quen một người bạn đang làm việc ở tập đoàn Dinosaurs. Theo như em biết thì bên đó vừa mới nhập về một lô thép gân phi 28. Số lượng vật liệu tồn kho cũng còn lại khá nhiều. Hay là anh thử liên hệ với họ xem sao?” Trương Yến dịu dàng đặt ấm trà vừa mới pha xong lên bàn, giả vờ hiến kế nhưng kỳ thực là đang dẫn dụ Diệp Chí Viễn rơi vào cái bẫy đã thiết lập sẵn của Diệp Khiêm.

“Tin tức em nắm bắt là thật chứ?” Hai mắt gã lóe sáng, mừng rỡ khi vớ được cọng rơm cứu mạng lúc nguy nan.

“Bạn em làm trưởng phòng kế hoạch bên đó, hôm qua đi ăn em hỏi kỹ càng rồi.” Cô dẻo miệng thêu dệt, chỉ qua vài lời bịa đặt đã khiến Diệp Chí Viễn ngu ngốc thuận theo.

“Thế em có cách liên hệ với chủ tịch tập đoàn Dinosaurs không?” Gã vươn tay kéo Trương Yến vào lòng vuốt ve cưng nựng.

“Để em nhờ bạn em mốc nối thử. Nếu được sẽ sắp xếp một cuộc hẹn để bàn bạc hợp đồng.”


Diệp Chí Viễn nghe đến đây thì mở cờ trong bụng, gã phấn khích hôn liên tục lên đôi môi mỏng chúm chím cùa người thương.

“Yến! Em là ngôi sao may mắn của anh. Lần này tất cả trông cậy vào em rồi.”

Trương Yến e thẹn cúi thấp đầu, vùi vào hõm cổ của đối phương, khóe môi lại chậm rãi câu lên nét cười đầy trào phúng.

…----------------…

Hai ngày sau đó, tại một nhà hàng món Âu sang trọng bậc nhất Thủ Đô, Silas với mái tóc bạch kim vuốt ngược và chiếc kính lục giác gọng bạc tao nhã ngồi thưởng thức rượu vang ở tầng cao chờ đợi con mồi.

" 3…2…1…Begin!" Ngón tay thon dài tinh tế thích thú gõ từng nhịp ngắt quãng lên bàn. Lời nói vừa dứt, cửa phòng ăn đã truyền đến tiếng gõ nhẹ kèm theo lời thông báo mềm mỏng của nhân viên.

“Ngài Tôn, Diệp đại thiếu đã tới.”

Lúc bấy giờ, Silas mới lơ đễnh nâng mi, đôi mắt biếc vô tình lướt ngang qua Trương Yến.

Cả hai hiểu ý, bắt đầu bước vào một màn kịch đấu trí đấu mưu đầy căng não.

Để kế hoạch diễn ra một cách trót lọ không không kẻ hở, Diệp Khiêm đã chuyển nhượng toàn bộ 50% số cổ phần mua lại từ Dinosaurs cho Silas Tôn Quân, để anh vững vàng ngồi vào ghế chủ tịch phối hợp với Trương Yến dồn Diệp Chí Viễn đi vào đường cùng.

“Mời ngồi.” Anh hướng tay về phía đối diện, mỉm cười đúng kiểu xã giao.

Qua vài lời thăm hỏi khách sáo, cùng men rượu đã từng chút từng chút ngấm vào người, Silas mới ngỏ lời đi vào chuyện chính.

“Hiện tại ở chỗ tôi có tổng cộng hơn chín trăm cuộn thép gân phi 28, mười lăm ngàn kí sắt, ba trăm lô gạch ống cùng với bảy nghìn tấn xi măng. Đây là số liệu kiểm kê và bảng giá. Cậu cứ xem xét kỹ. Đồng ý thì chúng ta kí hợp đồng trở thành đối tác dài lâu.” Anh cẩn thận móc từ trong cặp táp ra hai tập hồ sơ đã soạn thảo sẵn, đẩy về phía đối phương.


Diệp Chí Viễn lập tức lật từng trang tài liệu, nụ cười vừa mới nở trên môi dần dần trở nên đông cứng rồi hóa thành vặn vẹo. Gã chau mày chất vấn.

“Giá vật liệu bên phía anh đưa ra…như thế này là quá vô lí rồi. Một triệu trên một cây thép gân phi 28? Cao gấp đôi giá thị trường. Đó là còn chưa kể đến gạch ống, sắt và xi măng.” Ngữ khí của Diệp Chí Viễn ngày một hậm hực. Sắc mặt cũng lộ rõ vẻ không hài lòng.

“Nếu cậu cảm thấy vô lí thì có thể tìm đến tập đoàn khác.” Silas nhún vai, dửng dưng mà buông lời chế giễu.

“Thế nhưng theo tôi biết thì khắp cái đất Thủ Đô này đã chẳng còn tập đoàn nào đáp ứng đủ lượng sắt thép thích hợp phục vụ cho dự án Rainbows.”

"Ha…! " Gã tức đến bật cười.

“Anh là muốn thừa nước đục thả câu, chơi trò sư tử ngoạm?”

“Biết làm sao được…đã là thương nhân thì phải biết trục lợi, tính toán đâu đó rõ ràng. Diệp thiếu, để tôi nhắc cho cậu nhớ, hiện tại là cậu đang cần sự giúp đỡ từ tôi. Thử nghĩ mà xem, nếu cậu liên hệ với tập đoàn ở Nhật thì phải mất thời gian trong bao lâu? Đã vậy còn phát sinh thêm đủ loại chi phí. Bù qua đắp lại thì bảng giá cũng chỉ xấp xỉ mức này thôi. Vậy nên tôi đâu có ép người quá đáng.”

“Anh đưa ra cái bảng giá trên trời như thế mà còn dám bảo là không ép người quá đáng?” Diệp Chí Viên lớn tiếng phân bua.

“Đều là dân trong ngành, anh há miệng một cái liền đớp luôn khoảng tiền hơn trăm tỷ. Anh ngoạm kiểu đó không sợ nghẹn họng sao?”


“Cậu yên tâm, tôi vẫn nuốt trôi được.”

Gã cay cú hừ lạnh, muốn đứng dậy rời đi nhưng lại bị Trương Yến giữ lại.

“Viễn, tổ thi công đã đình trệ gần nửa tháng rồi, chúng ta không thể kéo dài thêm được nữa.” Cô thấp giọng khuyên nhủ. Sau đó lại quay sang đàm phám với Silas Tôn Quân.

“Chủ tịch Tôn, King thực sự là dùng hết thành ý để hợp tác cùng Dinosaurs. Nếu thuận lợi kí hợp đồng, thì chúng ta tiến hành giao dịch lâu dài, lợi nhuận đảm bảo không ít. Anh có thể nể tình mà giảm giá vật liệu xuống thấp một chút được không?”

Silas rũ mi, trông như đang nghĩ ngợi về lời đề nghị béo bở của đối phương nhưng thực chất thì tất cả đều đã nằm trong kịch bản.

“Thôi vậy, tôi sẽ giảm giá thép gân phi xuống tám trăm nghìn đồng trên một cây, số gạch ống, sắt và xi măng cũng sẽ giảm 3% so với giá ban đầu. Đây là sự nhượng bộ duy nhất.”

Diệp Chí Viễn vẫn chần chừ không quyết, thế nhưng gã đã chẳng còn lựa chọn nào tốt đẹp và thích hợp hơn.

“Được, vậy phía anh cứ điều chỉnh lại bảng giá và hợp đồng đi, ba ngày sau chúng ta kí kết.” Gã bấm bụng xuôi theo mà chẳng hề hay biết bản thân đã tin tưởng sai người giao trứng cho ác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận