Chương 19
Editor: Lemonade
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đời Phương Chước có rất nhiều câu hỏi. Tại sao cô không có cha mẹ, tại sao cô không thể nghịch ngợm, tại sao người khác muốn cười nhạo cô, tại sao cô lại bất hạnh như vậy.
Nhưng mà tất cả câu hỏi đều không có câu trả lời, cái cô học được chỉ là không nên hỏi.
Lần đầu tiên đi học, lần đầu tiên bỏ nhà ra đi, lần đầu tiên đến một nơi xa lạ, lần đầu tiên biết thế giới này rộng lớn khôn cùng.
Trong lòng sợ hãi cũng chẳng ai để ý cô thế nào, những chuyện kia có phải thật hay không cũng không liên quan đến họ.
Tất cả các câu hỏi cứ chất đống dần. Những câu hỏi cô cho rằng lớn lên sẽ hiểu nhưng rốt cuộc vẫn chưa giải quyết được, thế nhưng cô đã không hỏi tại sao nữa rồi.
Mà bây giờ, cô vẫn vô cùng muốn nhận được một câu trả lời.
Cô nhớ lúc vừa mới tốt nghiệp tiểu học giúp bà nội đi bán lông thỏ, cô lén giấu một ít tiền để ngồi xe đi tìm Phương Dật Minh.
Có lẽ bà nội biết, hoặc có lẽ không biết, dù sao bà cũng không cản cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở trong một góc phố, cô nhìn thấy người đàn ông kia ôm con trai của ông ta, nói chuyện với người khác trên đường. Gương mặt tươi cười cởi mở, lông mày ánh mắt đều cong cong, giống như một người bố bình thường.
Ông mua cho em trai đồ chơi, thân thương dạy cậu kêu chú.
Phương Chước trùm mũ áo lên rồi đi đến trước mặt ông hai lần ông cũng chẳng nhận ra.
Cô nghe đồng nghiệp Phương Dật Minh nói: "Con trai nghịch lắm. Nhà tôi cũng có đứa con trai, mỗi lần nó quậy là tôi muốn đánh nó lắm."
Sau đó người đó lại nói tiếp: "Nhưng mà có một đứa thì khỏe, hai đứa lại không chăm nổi."
Phương Dật Minh cười nói: "Đúng vậy, một đứa đủ rồi."
Lúc ông nói lời này, Phương Chước đang đứng sau lưng ông.
Cô thực sự buồn bã. Cô đã ở tuổi có thể nhận biết được nỗi đau, nhưng rồi cô cũng quên mất sao mình lại khóc, cực kỳ bình tĩnh xoay người đi.
Đó là lần đầu tiên cô lạc đường trong thành phố.
Mặt trời lặn, Phương Chước một mình lang thang trên đường, không hề có mục đích. Lúc đêm khuya, có người nhìn thấy cô rồi báo cảnh sát, không đợi đến khi cảnh sát tới thì Phương Chước đã sợ hãi nên tự mình chạy trước.
Cô đi bộ mười mấy km dọc theo ánh đèn sáng chói trên phố sầm uất, đi tới một thị trấn, sau đó có người hỏi rồi đi nhờ xe của họ về nhà.
Bà nội nấu cháo trong nhà bếp, như thể không phát hiện điều gì cả.
Phương Chước không ăn cơm, cô chạy về phòng mệt mỏi ngủ thiếp đi. Vừa khóc vừa mơ, ngay cả trong mơ cũng quanh quẩn trong con phố đó, chật vật chẳng phân rõ được hiện thực.
Lần nào chỉ vừa mới nghi ngờ vận xui của mình cô đều thất bại.
Thật ra cô rất xui xẻo.
"Không phải à?" Phương Chước cúi đầu thật thấp nói, "Con đã hỏi Phương Dật Minh."
Tại sao Diệp Diệu Linh rời đi?
Lúc mới chuyển đến, Phương Chước rất cẩn thận nên lựa chọn lúc tâm trạng Phương Dật Minh tốt, lại không có ai ở đó nên hỏi.
Phương Dật Minh nghe xong thì sắc mặt ngay lập tức trầm xuống, giọng nói lạnh như băng: "Đừng hỏi."'
Trông thì rất ghét Diệp Diệu Linh, nhưng dĩ nhiên cũng có thể là chột dạ.
"Cậu không biết quan hệ giữa chị ấy và Phương Dật Minh thế nào." Diệp Vân Trình nói, "Chị ấy lớn hơn cậu năm tuổi. Lúc cậu mới học lớp 10, có một ngày chị ấy nói với cậu, chị đã có người mình thích rồi, sau này định rời đi cùng người đó."
Diệp Vân Trình nhớ lại, rõ ràng chuyện đã rất lâu về trước nhưng vẫn rõ như in trong đầu.
Bởi vì ông chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Diệu Linh khóc thảm thương, không kìm nén được như vậy. Bà ôm ông, liên tục nói "thật xin lỗi" với ông, sau đó còn nói bà sẽ không trở lại nữa.
Rõ ràng họ là người một nhà.
... Hoặc chẳng qua chỉ là người nhà của ông, chứ không phải của Diệp Diệu Linh.
Cảnh bố mẹ chửi rủa vẫn in hằn trong trí nhớ ông, theo thời gian dường như sắp biến mất, như thể không còn tồn tại nữa.
Ông không muốn nghe những điều đó, nhưng lúc này Phương Chước hỏi thì mới nhớ lại.
Diệp Vân Trình cau mày, thẳng thắn nói: "Cậu không thích Phương Dật Minh, cảm thấy anh ta chẳng qua chỉ là một tên trai hư miệng mồm lẻo mép, lừa gạt chị sống một cuộc sống mới nhưng lại không chịu trách nhiệm... Con đừng tức giận."
"Con không tức." Phương Chước nói, "Con cũng thường xuyên mắng thầm ông ta mà."
Diệp Vân Trình dẫn Phương Chước về căn phòng cô ở trước kia, mở ra chiếc tủ dựa vào tường cũ kỹ, bên trong đều là những món đồ cũ của Diệp Diệu Linh.
Ông quay đầu nhìn Phương Chước một chút, không biết nên mở miệng như thế nào.
Đôi khi con người ta có những quan niệm vừa cố chấp lại hoang đường, nhất là trong thế hệ trước, có lẽ chỉ là do giới tính.
Bố mẹ của ông muốn sinh một đứa con trai nhưng đứa con đầu lại là Diệp Diệu Linh. Không phải họ không thích con gái, chẳng qua là thích con trai hơn mà thôi.
Thế nhưng mà bố Diệp cũng không có hồ đồ đến mê muội, cộng thêm chín năm giáo dục bắt buộc, ông ta cảm thấy hẳn nên đưa con gái đi học.
Trong lứa tuổi chưa phân biệt rõ cái gì là kỳ thị, yêu ghét, Diệp Diệu Linh đã trải qua một quãng thời gian tương đối đơn thuần.
"Chị ấy không có quần áo mới, đều là quần áo cũ người khác bỏ đi." Diệp Vân Trình lấy quần áo ra, mở ra rồi lại gấp theo nếp gấp một lần nữa, cân nhắc nói, "Lúc cậu còn nhỏ chị đã chăm sóc cậu, quan hệ của cậu với chị ấy rất tốt."
So với cha mẹ, Diệp Vân Trình gần gũi hơn với người chị hay cười nhạo ông, mắng ông ngốc này hơn.
Lúc nào Diệp Diệu Linh cũng tràn đầy sức sống, chơi với mấy đứa cầm đầu, lên núi xuống biển không chừa một cái gì. Bà có rất nhiều chuyện muốn làm, cũng có những ước mộng ngang dọc. Bạn muốn bà đi hái trăng thì bà cũng dám đi lấy một cái thang bò lên lấy cho bạn xem.
Ông lệ thuộc và sùng bái Diệp Diệu Linh, mỗi ngày đều đi theo sau lưng bà.
"Hè có hương vị của hè, xuân có tươi mát của xuân."
Bốn mùa rõ ràng.
Cá lội, ve kêu, hoa dại, lá đỏ. Tuyết trắng bên thềm, mưa nhỏ trước hiên, ven đường đá đổ, ngô khoai ruộng đồng.
Tất cả tất cả đều cực kỳ tươi sáng. Giống như những bức tranh sơn dầu nối tiếp nhau, tạo thành một chương đậm màu nhất trong cuộc đời ông.
Gợi ý pass chương 20: Hình hộp gì được tạo nên từ 6 mặt hình vuông (gợi ý: h---l--ph----)
Diệp Vân Trình ngồi trên đất lạnh như băng, ngón tay run rẩy co lại không dừng được làm loạn trên quần áo, giọng nói run run: "Cậu thật sự rất hận!"
Nếu như có thể mãi như vậy thì thật tốt. Nhưng lúc Diệp Vân Trình 12 tuổi, lớp bốn tiểu học. Khi đó tiểu học vẫn học năm năm, ba mẹ không có ở nhà, Diệp Diệu Linh dẫn ông ra ngoài chơi rồi xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
Diệp Diệu Linh nói chuyện với bạn học ở một bên, Diệp Vân Trình ngoan ngoãn đứng ở ven đường đợi bà. Có một chiếc xe đột nhiên quẹo cua đâm vào, ai cũng không ngờ tới.
Năm đó bồi thường tai nạn xe cộ rất ít, ven đường nông thôn cũng không có máy quay gì. Bố Diệp mẹ Diệp không đi học, không hiểu gì cũng không biết mời luật sư. Đối phương luôn miệng nói Diệp Vân Trình chơi đùa ở giữa đường mới biến thành bộ dạng này, thậm chí còn chè chén rồi đi bàn thỏa thuận với họ.
Lúc ấy Diệp Vân Trình ngây ngô dại khờ, hiểu biết cũng không nhiều, chỉ nhớ là cuối cùng tiền bồi thường cũng không đủ thuốc men, từ đó về sau ông thành người tàn tật.
Diệp Vân Trình nhắm mắt lại, lông mi đen dài rủ xuống, dưới mắt có bóng mờ đậm: "Cậu không thể chấp nhận, con hiểu không? Lúc đó cậu không có cách nào chấp nhận. Tính tình cậu trở nên rất tệ, không để ý tới ai cũng không muốn đi học."
"Ba mẹ sẽ dung túng tính xấu của cậu, an ủi cậu, nhưng họ cũng cần giải tỏa miệng mồm. Họ cảm thấy tất cả đều là chị sai, chị không để ý cậu nên chị phải chịu trách nhiệm."
Diệp Diệu Linh bình tĩnh được một thời gian, giả vờ như chưa từng phát sinh chuyện gì. Bà đọc sách cho ông, cùng ông ra ngoài giải sầu. Nhưng khi đó Diệp Vân Trình không ý thức được gì cả, ông không biết bất cứ điều gì, chỉ chuyên chú ở trong thế giới của mình, cảm thấy mình chính là người bất hạnh nhất.
Ăn năn hối hận vì ích kỷ của mình.
Sau đó ông mới nghĩ lại, mới phát hiện ra cuộc sống của Diệp Diệu Linh có biết bao khổ sở, vậy mà ông lại không làm gì.
Ông là người được lợi, cũng là gông xiềng nặng nhất đè lên người Diệp Diệu Linh. Mỗi một nỗi bất hạnh của bà đều có khắc tên ông. Đây chính là sự thật không cách nào trốn tránh.
Diệp Vân Trình nghĩ, để một người lớn lên cần thời gian rất dài, nhưng số mệnh không hề cho họ nhiều cơ hội như vậy. Chờ đến khi ông hiểu rõ, lúc ông muốn chở che cho người nhà của mình thì người để ông đứng lên một lần nữa lại không có ở đây.
Tinh thần Diệp Vân Trình hoảng hốt, cảm thấy cạnh mình có thêm một người. Phương Chước ngồi xuống cạnh ông, dán sát vào cánh tay ông rồi lại nắm tay, chôn mặt vào bả vai ông.
"Chị ấy rất sợ, bởi vì chị ấy cũng còn nhỏ. Ở trong nhà này chị không được đối xử bình đẳng, cũng không có bất kỳ người nào để chị bày tỏ hết nỗi buồn khổ. Cả những người ở đây cũng không hiểu được chị ấy, cảm thấy là lỗi của chị nên mới làm cậu xảy ra tai nạn. Áp lực của chị rất lớn, cậu biết chứ."
Bà quá mệt mỏi, tất cả sinh lực của bà đều tiêu hao vào sự áy náy với em trai mình. Bố mẹ lại thiên vị, trách nhiệm vô cớ và tương lai mờ mịt.
Diệp Vân Trình cũng nghĩ, nếu như thế giới này không có ông thì thật tốt, như vậy sẽ không khiến nhiều người khó xử như vậy. Diệp Diệu Linh còn có thể làm chuyện mình thích, theo đuổi những mộng tưởng xa xôi của bà.
Nếu như cho bà cơ hội, bà nhất định có thể trở thành một người rất ưu tú.
Diệp Vân Trình thở nhẹ một hơi: "Sau đó chị ấy đi."
Nghĩ như thế thì có lẽ Diệp Diệu Linh cũng không thích Phương Dật Minh, tất cả hành động nghĩa vô phản cố* của bà chỉ vì muốn rời khỏi nhà, mà Phương Dật Minh rõ ràng là cọng rơm cứu mạng của bà.
(*) Làm việc nghĩa không chùn bước chân, ở đây ý nói Diệp Diệu Linh ra đi dứt khoát.
Phương Chước dựa vào người ông, cảm nhận cơ bắp ông đang rung động qua lớp áo. Nhiệt độ nóng bỏng và trái tim đập vô cùng mãnh liệt kích thích ánh mắt của cô, làm cô im ắng khóc theo người trước mặt.
Giọng Diệp Vân Trình nghẹn ngào nói: "Thật xin lỗi, mẹ con khổ như vậy cũng bởi vì cậu."
Phương Chước nói: "Không phải đâu."
Diệp Vân Trình kiềm chế một hồi rồi hỏi: "Chị có để lại một quyển nhật ký, con xem chưa?"
Phương Chước nói: "Con chưa xem hết."
"Cậu cũng biết con có xem, con xem hết đi." Diệp Vân Trình nói, "Lần cuối chị trở lại rồi rời đi rất bình tĩnh. Cậu cảm giác chị đã nghĩ thông suốt, đáng tiếc không có thời gian."
Phương Chước hỏi: "Cậu xem rồi ạ?"
Diệp Vân Trình nói: "Cậu cũng chưa xem xong."
Hai người nhìn nhau bật cười.
Họ đều cảm thấy nhất định Diệp Diệu Linh sẽ yêu đối phương, nhưng không tin rằng bà ấy sẽ yêu mình.
Rốt cuộc thì tình yêu cũng chẳng rõ ngọn nguồn,
Phương Chước không xem. Cô lấy quyển sổ kia ra, còn chưa quyết định xong thì đã ngủ mất.
Chờ đến khi thức dậy thì bên ngoài đã chìm vào bàn đêm, trên cửa sổ còn truyền đến tiếng gõ vang, Nghiêm Liệt hạ giọng xuống, ở bên ngoài hỏi: "Alo alo alo? Có ai ở đây không?"
Phương Chước kéo cửa sổ ra, nhìn người bên ngoài, hỏi: "Tại sao cậu còn chưa về nhà?"
Nghiêm Liệt đắc ý cười nói: "Cậu cho tôi ở lại, còn nói khi nào nắng đẹp thì phơi chăn cho tôi, lúc đó tôi sẽ có phòng riêng của mình."
Anh vừa nói vừa ngước nhìn trời, mong đợi: "Rốt cuộc khi nào trời mới nắng đây. Hai ngày nay trời không có trăng rồi đó, thật là, ngày tổ quốc độc lập mà cũng không có mặt trời nữa."
Phương Chước thanh tỉnh một chút, nhưng vẫn cảm thấy rất mơ hồ: "Vậy nên cậu ở chỗ này làm gì?"
"Hơn nửa đêm đến phòng con gái thì không hay lắm nhỉ?" Nghiêm Liệt nói, "Romeo và Juliet đều nói chuyện qua cửa sổ thôi, nên tôi đến tìm cậu chơi á."
Phương Chước thấy khoảng cách hai người không tới nửa thước, nghe anh nói nhảm: "Là cửa sổ gần như vầy à?"
Nghiêm Liệt cười nói: "Không giống lắm ha."