Edit: Gluhwein
“Bùm ——”
Một âm thanh bén nhọn chói tai cứ như chẳng bao giờ dừng lại lọt vào tai Thời Nghiên, bén nhọn đến mức đau đầu. Cô nhíu mày túm chặt khăn trải giường, cuối cùng "ưm" một tiếng, mặt đầm đìa mồ hôi. Cô túm chặt khăn trải giường, hoảng hốt nhìn xung quanh, hơi thở trở nên bất ổn, cô ngồi bật dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô sờ bụng, sửng sốt, phẳng ư?
Cô có chút nghi ngờ, lúc này mới quay đầu lại chú ý tới cách trang trí trong phòng, có chút lạ lẫm, nhưng hẳn là đã từng trông thấy, bởi vì không hiểu sao cô lại có cảm giác rất quen thuộc.
Bên ngoài vang lên tiếng pháo hoa, cô mờ mịt nhìn ra ngoài cửa sổ, là bầu trời màu xám đen. Pháo hoa nở rộ trên không trung, cái này cũng không có gì, nhưng cô lại nhìn thấy tuyết, tuyết trên mặt đất rất dày.
Cô nhìn mà kinh ngạc, hoảng loạn xuống giường, tìm dép lê rồi đi vào, mở cửa ra, là tiếng ồn ào náo nhiệt.
“Anh gói sủi cảo đúng là vẫn xấu như thế, nếu miết như này, nhân của anh cũng sắp phòi ra rồi.”
Là giọng nói của mẹ, giọng nói của mẹ. Cô liếc ra ngoài hành lang, hóa ra là nhà cậu, chính là… nhà cậu ở Bắc Thành, nhưng nhà cô ở thành phố Châu mà! Sao cô lại quay về nơi này rồi, bụng thì phẳng, đứa trẻ đâu?
Cô choáng váng, vịn lan can cầu thang, đi xuống thì lại càng mờ mịt hơn.
Cô có hơi hơi không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mơ, cô nhìn thấy mẹ, bố, bà ngoại và các cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng, bà ngoại đã sớm qua đời khi cô học cấp ba, mà bố cũng ra đi khi cô đi thực tập rồi cơ mà, vì sao?
“Nghiên Nghiên tỉnh rồi à?” Bác dâu cả cười nhìn cô, trách cứ nói: “Con gái bây giờ yếu ớt quá, hôm nay đi mua chút đồ Tết mà cũng ngất xỉu được.”
Một người phụ nữ mặc áo khoác màu hồng nhạt đi tới rồi cười nói: “Đỡ hơn chút nào chưa? Mau ăn cơm tất niên thôi.”
Thời Nghiên ngăn chặn tiếng hét chói tai muốn trào ra khỏi cổ họng, cô có tri giác. Đây không phải mơ, là thật, rõ ràng cô đang sinh con ở bệnh viện cơ mà, tại sao lại ở chỗ này?
“Cơm tất niên? Mẹ? Hiện tại là năm nào thế?” Cô hỏi ra miệng. Bố cô sửng sốt, nhíu mày nói: “Con bé này choáng váng đến hồ đồ rồi à?”
“Sang năm là con lên lớp mười hai.” Bố cô cười nói ở đằng kia: “Chắc con bé này còn chưa tỉnh ngủ ấy.”
Thời Nghiên cố chịu đựng. Cô chạy lên tầng, vào phòng, bắt đầu đi về phía trước dựa vào trí nhớ. Quả nhiên cô nhìn thấy cặp sách màu xanh da trời của mình ở dưới bàn học, phía trên treo một con búp bê vải nho nhỏ màu hồng nhạt, là quà sinh nhật mà Cao Kiều tặng cho cô vào sinh nhật lần thứ mười bảy năm ấy.
Nó vẫn còn khá mới. Cô cầm điện thoại ở một bên lên xem, thời gian không khớp, sai rồi, cô đặt di động xuống, ngồi ở trên giường ngẩn người.
Cô quay lại tám năm trước, rất lâu trước kia, năm mà cô và anh còn chưa quen biết nhau. Cô cảm giác ngực không thở nổi, không biết vì sao, rõ ràng một giây trước cô còn đang đợi đứa trẻ được sinh ra, cô đau muốn chết, giây tiếp theo đã tới nơi này rồi.
“Cục cưng ơi!” Cô vùi đầu vào đầu gối, rất khó chịu, cô còn chưa được nhìn mặt con, cô còn chưa tìm được anh.
“Nghiên Nghiên ơi? Con không khỏe à? Nếu không thì đến bệnh viện đi, nhưng không biết ba mươi Tết thì có ai không nữa.” Mẹ ở bên ngoài gọi cô. Cô không muốn khóc, cô thầm nói với bản thân, đây là chuyện tốt, có thể nhìn thấy bố mẹ là khá tốt. Nhưng cô vẫn cảm thấy hơi thiêu thiếu.
Cô vào nhà tắm rửa mặt, mở cửa ra, mẹ nhìn thấy cô thì kinh ngạc nói: “Con làm sao vậy?” Bố ở phía sau cũng nhìn cô đầy lo lắng.
“Con gặp ác mộng.” Cô lại muốn rơi nước mắt. Mẹ buồn cười ôm lấy cô: “Tết nhất rồi, khóc cái gì chứ.”
“Mơ đều là giả thôi, thay quần áo rồi xuống dưới ăn cơm đi.” Bố không giỏi bày tỏ tình cảm, nói xong câu đó thì đi rồi.
“Con thay bộ quần áo mới mà mẹ mới mua hôm qua đi, lát nữa ăn cơm xong thì đi ra ngoài đốt pháo đấy.” Mẹ vỗ về cô, giúp cô thả lỏng một hơi.
“Đúng vậy, đều là giả, đều đã qua rồi đều đã qua rồi.” Cô tự an ủi mình, sau đó chậm chạp thay quần áo. Khi đi xuống ăn cơm, cô nhận tiền mừng tuổi, nói mấy câu chúc Tết, rồi ngồi ở bên cạnh bà ngoại.
Tinh thần của bà ngoại không tệ, bà gắp miếng thịt viên đầu sư tử cho cô: “Nghe nói con thích ăn cái này, ăn nhiều một chút.”
Thời Nghiên nén nước mắt, gật đầu.
Cô hoảng hốt ăn cơm xong, đi theo người thân ra quảng trường bên ngoài khu nhà để đốt pháo. Từng chùm pháo hoa bay lên trên không trung, cô ngửa đầu lên nhìn, thở ra một hơi, ngưng kết thành sương.
“Chúc mừng năm mới.” Vài người quen biết nhau ở quảng trường nói chúc mừng năm mới với nhau.
Khóe mắt cô đong đầy nước mắt, tiếng pháo rầm vang lấn át giọng nói của cô: “Chúc mừng năm mới, cục cưng.”
Cô lại cười cười: “Năm mới vui vẻ, ông Hàn.”
“Chúc mừng năm mới, Hàn Khâm.”
Anh họ Mục Niên lớn hơn cô một tháng, là kiểu người đeo kính, tính tình có chút trầm lặng. Người lớn muốn đi về đánh bài, không muốn xem lắm, bác dâu bảo anh trông nom đám trẻ con, rồi đi về trước.
“Anh có mang đồ ăn, em ăn một ít đi.” Mục Niên tiến lên đưa đồ ăn cho cô. Cô nói cảm ơn rồi nhận lấy, là kẹo dứa, có hơi chua chua, cô nhăn mày.
Quần áo là mới mua, áo bông nhỏ màu trắng, là kiểu dáng đang thịnh hành lúc bấy giờ, trên quần áo có thêu một đóa hoa nhỏ, dùng lụa trắng may thêm một lớp, mẹ mua cho cô một chiếc có vạt áo bằng ren.
Cô cười sờ sờ hai cái. Khi sắp sinh, mẹ còn làm giày và quần áo cho cục cưng, không biết bé là trai hay gái nên làm màu xanh nước biển. Cô còn nhớ rõ trước khi mình ngất đi, y tá nói là một bé trai, không biết là giống cô hay là giống anh.
“Nghiên Nghiên, em giúp anh trông bọn nó một chút, anh đi một tí rồi về ngay.” Mục Niên đột nhiên lên tiếng nói, ánh mắt nhìn sang bên kia. Khi Thời Nghiên nhìn anh thì anh đã chạy ra xa rồi.
Cô có hơi chán, em trai Thời Giai mới ba tuổi, đang chổng cái mông nhỏ để nhặt đồ ở đằng kia. Thời Nghiên cười một cái, ngồi xổm xuống, ôm lấy bé rồi cọ cọ, hiện tại thằng nhóc rất tốt, đợi khi nó 11-12 tuổi thì cực kì bướng bỉnh. Nó còn học cách viết thư tình cho bạn nữ lớp bên ở trong tivi, làm hại người ta suýt nữa không đi học nữa mà để cho anh nuôi, họp phụ huynh cũng là anh đi thay.
Sao lại là anh, Thời Nghiên nhíu mày. Cô cảm giác mình không thể như vậy, kiếp trước chính là vì cứ mãi nhớ về anh nên khiến cô bồn chồn cả người, đến nỗi vỡ ối trước ngày mà cũng không biết.
Đợi cô làm quen trước rồi chắc chắn sẽ đi tìm anh.
“Em muốn về nhà.” Có lẽ mấy đứa nhỏ đã mệt nên nhốn nháo đòi về nhà. Thời Nghiên hết cách, đành phải lôi kéo bọn chúng quay về khu nhà mình.
Tới cửa nhà, bọn chúng không đợi cô phản ứng lại đã ào ào chạy vào như ong vỡ tổ. Thời Nghiên thở dài, cảm thấy ngực vẫn nghẹn muốn chết nên ra ngoài đi dạo mấy vòng. Có mấy người đang đốt pháo hoa, đi ngang qua nhà người ta thì còn có thể nghe thấy âm thanh liên hoan đón Tết Nguyên Đán.
Cô đi tới ngã rẽ, đột nhiên không biết sao lại đi về phía bên kia. Cô rất mờ mịt, tựa như hiện tại, tựa như kiếp trước. Cô nghĩ vì sao ông trời không để cho cô chết luôn đi để cô đi tìm anh, cố tình lại bắt cô làm lại một lần nữa.
Cô có chút mệt mỏi tựa vào cột điện, nhìn tuyết trên mặt đất vẫn còn có pháo giấy màu đỏ, nước mắt không ngăn được nên chảy xuống.
“Anh ở đâu?” Cô khụt khịt mũi nói ra tiếng.
“Hú hú ~” Ngõ nhỏ nào đó đằng kia truyền ra một tiếng la ó, có người đi tới, chắc là một đám người: “Tết rồi, đi thuê phòng một lần đi, có muốn gọi hai cô em tới không hả?”
Thời Nghiên nghe thấy câu đó thì lau nước mắt, cúi đầu, chờ bọn họ đi qua.
Khi mấy người đó đi ngang qua cô, có mấy ánh mắt dừng ở trên người cô. Cô không nói gì, liếc nhìn bốn phía, đều có người, chắc là không có việc gì đâu.
Có một chàng trai cười một tiếng, có cảm giác rất trong trẻo trong bầu không khí mùa đông: “Có bệnh.” Anh mắng một tiếng.
Thời Nghiên ngẩng đầu lên, cứng đờ quay đầu sang nhìn qua đoa, chỉ nhìn thấy một ánh mắt sắp khỏi người cô. Người đó ngoái lại nhìn cô, nụ cười hờ hững, bờ môi kiểu rất mỏng rất tinh xảo, đôi mắt hẹp dài, đèn xe trên đường chợt lóe lên, làm lộ ra một nốt ruồi nhạt phía dưới đôi mắt.
Máu trong người cô dường như đổ ào xuống, sau đó nhanh chóng sôi trào lên trên, như muốn thiêu đốt cả trái tim cô.
Chàng trai đó quay đầu lại, người bên cạnh dùng tay vịn cô anh xuống, mấy người đó dần đi xa.
“Hàn...” Cô há miệng thở dốc: “Hàn Khâm!”
Cô tiến lên trước mấy bước, nhìn chỗ mà mấy người đó biến mất, có chút thất thố, hô lên một tiếng “Hàn Khâm!”
Cô dùng toàn bộ sức lực, nước mắt cũng trào ra.
Cô không hiểu tại sao nhà cũ ở chỗ nhà bà ngoại bên này luôn là một con phố một cái chợ, cô gặp mấy cái rào chắn đường, cô hoàn toàn không biết đi vào rồi thì lúc sau phải ra như thế nào. Cô rất buồn phiền, vì sao lúc nãy lại ngẩn người chứ, vì sao không biết cố gắng như vậy chứ!
“Này, con bé vừa nãy xinh quá.” Chàng trai cao gầy ôm Hàn Khâm cười tủm tỉm nói. Hàn Khâm liếm liếm đôi môi khô khốc, nghĩ một chút: “Tối quá, nhìn không rõ.”
“Còn đang khóc đấy, cậu đúng là không hiểu vẻ đáng thương ấy.” Có người nói phụ họa. Anh ồ một tiếng, thờ ơ đi ra đầu phố.
Liếc mắt nhìn lại một cái, có quán bar, có quán net, có nhà nghỉ, có quán bán thực phẩm chức năng, mà ở con phố đối diện còn đang mở cửa kính, ánh đèn bên trong chuyển thành màu đỏ ấm nóng, có mấy người phụ nữ ngồi ở đó, vây quanh giường đất, nói chuyện phiếm.
“Đi không?” Chàng trai cao gầy huých tay Hàn Khâm. Lông mày của anh nhăn chặt lại: “Không, bẩn.”
“Đi đi, cậu biết Chu Hạo lớp A9 không? Lần trước tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta đi vào, kết quả không được mấy phút đã ra rồi. Đệch mợ, người anh em này phải tới bệnh viện khám đi.”
“Kệ nó.” Hàn Khâm phun ra hai chữ. “Tôi đi mua hai bộ bài đây.”
Nói xong, anh đi sang con phố đối diện, chàng trai cao gầy lại bắt đầu xúi giục những tên con trai khác. Mấy tên đang tuổi dậy thì có nồng độ hormone tăng cao, nói một chút đã hơi hơi lung lay.
Hàn Khâm đi ngang qua mấy khu đèn đỏ kia, mấy người phụ nữ xung quanh đó lập tức nở nụ cười. Anh bực bội nhíu mày, ném mười tệ vào quầy cửa hàng tạp hóa: “Hai bộ bài.”
Ông chủ cầm hai bộ bài Poker đưa cho anh: “Nếu không thì thêm cái này nữa nhé?” Nhân tiện còn đưa cho anh một cái túi nhỏ đựng thứ gì đó. Hàn Khâm cười một tiếng: “Không cần.”
“Này, trả cậu hai tệ.” Hai đồng xu xoay tròn trên quầy thủy tính đã nứt ra rồi mới nằm xuống. Hàn Khâm cầm lấy, chạy sang phía đối diện tìm mấy người kia.
Mấy người đó đang chuẩn bị đi vào nhà nghỉ thì lại bị người khác cản lại: “Ồ, đây không phải là Hàn Khâm lớp A3 à? Ra đây mua vui à?”
Một tên nhóc cao béo xấp xỉ tuổi bọn họ ngăn bọn họ lại, đằng sau còn có mấy thằng con trai sàn sàn tuổi.
Hàn Khâm cười châm biếm, nhìn cậu ta: “Đầu óc không tốt thì đọc sách đi, đọc theo ông nội nào: Bố, tiếng thứ nhất.”
“Đệch mợ.” Người nọ tiến lên vung nắm đấm. Ánh mắt của Hàn Khâm trở nên hung ác, đạp cậu ta một cái: “Tao đệch mợ mày ấy.”
Cú đá chân kia không nhẹ, người nọ không tránh nổi, nơi yếu ớt nhất ở đầu gối bị đạp mạnh một phát, suýt nữa thì quỳ xuống, may mà người phía sau đỡ cậu ta.
“Che chở con mẹ mày như vậy à?” Bị chọc giận, người nọ hất tay người bên cạnh ra, trợn mắt với anh: “Con mẹ nó, bố mày đã sớm thấy mày không vừa mắt, mày túm cái gì mà túm.”
“Thế à? Nhưng tao không nhớ là có một thằng cháu như mày.” Hàn Khâm không thể chịu nổi việc có người mắng người thân của anh, huống chi là mẹ.
Chàng trai cao gầy và mấy người khác lập tức tiến lên kéo anh lại: “Đừng đừng đừng, Hàn Khâm, thôi thôi, Tết nhất thế này, đừng để ý đến nó, chúng ta đi thôi.”
“Con mẹ nó, mày là cái thá gì? Liên quan gì đến mày hả?”
Tên kia đẩy chàng trai cao gầy một cái. Hàn Khâm lại dùng sức đẩy cậu ta mạnh hơn: “Con mẹ nó mày muốn chết hả?”
Thời Nghiên chạy ra đường, còn chưa kịp thở dốc thì đã nhìn thấy chữ rất to ở phía đối diện: Hồng Mai bảo vệ sức khoẻ. Cô sửng sốt, tất nhiên cô biết đây là cái gì, nhìn bốn phía, quán bar, tiệm net, tốt xấu lẫn lộn. Cô do dự, chuẩn bị rời đi dọc theo đường cũ.
“Hàn Khâm đúng không? Hôm nay bố mày phải đánh chết mày.”
Có người hét to như vậy. Cô sửng sốt, tim đập thình thịch, chạy về hướng phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy hai nhóm con trai đang đánh lộn ở đằng kia.
Hàn Khâm cũng nổi giận, vung quyền đánh mạnh vào người nọ. Chàng trai cao gầy kéo anh ra: “Thôi, Hàn Khâm, đừng đánh, đừng để ý tới nó.”
Hàn Khâm nhếch khóe miệng, giờ phút này, đôi môi xinh đẹp có thêm một vết thương, còn có máu, vừa rồi bị đánh, bị răng của anh vập vào.
“Đánh chết tao à? Mày là cái thá gì?” Anh sờ môi, đau quá.
Thời Nghiên đứng ở đó nhìn bọn họ, ngơ ngác tiến lên, trong mắt chỉ có chàng trai kia.
Hàn Khâm vẫn còn muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên lại có một bóng người màu trắng không thấy rõ đánh úp tới, nhào vào trong ngực anh. Anh tưởng rằng đánh lén nên còn chưa thả nắm tay ra, nhưng đã ngửi thấy mùi thơm ngòn ngọt, ấm áp.
“Hàn Khâm, cuối cùng em đang tìm được anh rồi.” Thời Nghiên khóc lóc nói.