[vtđd]_em muốn gặp lại anh

 
Edit: Chianti
 
Toàn bộ ngũ quan của Tào Kỳ Kỳ đều mở ra, dáng vẻ rất dữ tợn, Cung Tây Thi nhìn xong bị dọa chết khiếp, đưa mắt nhìn Tạ Dương, trộm cầm lấy đồ ăn vặt đi tính tiền xong rồi chạy nhanh như chớp.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tạ Dương, cậu vì con mập chết tiệt này mà mắng tớ?” Tào Kỳ Kỳ chẳng có tâm trạng quan tâm cô ấy, bắt lấy Tạ Dương chất vấn, cậu không kiên nhẫn đẩy cô ta ra: “Đừng có động tay động chân.”
 
“Tôi động tay động chân thì làm sao? Vậy mà cậu lại vì một đứa như thế rồi mắng tôi?”
 
“Cậu có bệnh đúng không? Về nhà tìm Lâm Thần Thư mà uống thuốc đi.” Trong mắt Tạ Dương mang theo sự hung ác nhìn về phía cô ta, cô ta sửng sốt, nhìn sự hung ác trong đáy mắt cậu ấy, biết cậu ấy thật sự đã tức giận, co rúm người, khép mi lại, rũ mắt nói: “Tạ Dương rất xin lỗi rất xin lỗi, không phải tớ cố ý, cậu đừng như vậy, tớ đối với cậu là thật tình…”
 
Tạ Dương chợt hất tay cô ta ra: “Cậu đang nói cái gì thế? Lâm Thần Thư nhà cậu chưa đủ cho cậu chơi hả?”
 
“Tớ không phải…”
 
“Kỳ Kỳ, cậu ở đây sao?” Có người đi từ bên ngoài vào, Tào Kỳ Kỳ rụt đầu, Tạ Dương nở nụ cười, đưa mắt nhìn Lâm Thần Thư vừa tiến vào, chào hỏi rồi rời đi.
 
Cung Tây Thi há mồm thở dốc, ngồi tại chỗ thở thôi cũng làm Thời Nghiên cảm thấy mệt mỏi: “Cậu bị chó đuổi à?”
 
Cô ấy lập tức bị câu này chọc cười: “Không khác lắm, Tào Kỳ Kỳ còn đáng sợ hơn chó nhiều.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Cậu ta bắt nạt cậu?” Thời Nghiên lập tức ngồi thẳng, Cung Tây Thi vội vàng xua tay: “Không có không có, Tạ Dương giúp tớ giải vây, kem của cậu này.”
 
Thời Nghiên lại bò lại lên bàn, thong thả ung dung mở nắp hộp kem, hỏi: “Cậu rất thân với Tạ Dương hả?”
 
“Không thân, hình như lúc nào cậu ấy cũng học khác lớp với tớ ấy.”
 
Thời Nghiên gật đầu, quay đầu nhìn về phía Hàn Khâm, người sau xoay sang một bên, đưa sườn mặt về phía cô chăm chỉ làm bài, cự tuyệt ánh mắt dò hỏi của cô.
 
Chị họ sắp bắt đầu thi đại học, phía bên khối mười hai rất náo nhiệt, vội vàng dọn đồ vật, Thời Nghiên và Cung Tây Thi đứng ở hành lang nhìn các đàn anh đàn chị dọn đồ vật rời đi, hai người ghé vào tên lan can.
 
“Thời Nghiên, nếu tớ quen cậu từ hồi lớp mười thì hay rồi, cậu là người bạn duy nhất của tớ ở những năm cấp ba này đấy.”
 
Thời Nghiên cười hì hì: “Vậy hả? Nếu tớ đây không chuyển trường tới thì cậu sẽ thế nào?”

 
“Muốn nhanh chóng tốt nghiệp, nhanh chóng rời khỏi trường học, tớ không hề muốn ở lại nơi này một chút nào.”
 
“Đồ ngốc.” Thời Nghiên nhìn cô ấy: “Không biết tìm người khác để kết bạn sao?”
 
Cung Tây Thi rầu rĩ không vui nói: “Sẽ không có ai muốn kết bạn với tớ đâu, bọn họ cảm thấy tớ xấu, tên cũng cực kỳ quê mùa.”
 
“Cũng không phải đâu, cậu hoạt bát, tính cách tốt, chỉ là hơi tự ti, thật ra cũng không cần thiết.”
 
Cung Tây Thi vân vê ngón tay, trộm liếc mắt nhìn Thời Nghiên đạp chân lên song sắt, vòng eo tinh tế dựa vào một bên, hơi hơi hâm mộ: “Thời Nghiên, tớ muốn giảm béo.”
 
“Vì sao?” Thời Nghiên kinh ngạc nhìn cô ấy, không thua gì việc một ngày nọ Cung Tây Thi đột nhiên nói với cô sẽ không ăn quà vặt nữa.
 
“Thì… Tớ muốn đẹp một chút mà, hơn nữa lên mười hai còn phải thi thể dục, tớ sợ bị người chê cười.”
 
Thời Nghiên gật gật đầu: “Được đấy.” Tay cầm quả hạch đào gõ một cái lên lan can, kết quả trượt thay, quả hạch đào lăn ục ục xuống dưới, cô trừng to mắt nhìn xuống phía dưới, nghe thấy một nam sinh kêu một tiếng, duỗi đầu ra khỏi hành lang nhìn lên phía trên: “Ai đó!”
 
Vốn dĩ Thời Nghiên còn định nói xin lỗi, nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của người nọ, cô bị dọa run người, lôi kéo Cung Tây Thi núp xuống dưới, hai người lén chuồn vào bên trong.
 
“Cậu ném phải ai đấy?” Cung Tây Thi kỳ quái hỏi cô, cô vô tội nói: “Tớ cũng không biết?”
 
Một lát sau, cô lại thấp thỏm hỏi: “Sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?”
 
Cung Tây Thi nghĩ nghĩ, “Phía dưới là lớp mười đấy, hình như đứa nào cũng như con nhím ấy.”
 
“Tớ đây…” Thời Nghiên đang định chuồn êm, hành lang đột nhiên xôn xao, có người lên đây, nổi giận đùng đùng quát: “Vừa rồi là ai ném tao? Đứng ra cho ông đây!”
 
“Má ơi.” Thời Nghiên kêu thảm thiết một tiếng, đang định chạy, đã bị người quát đứng lại: “Là mày, đứng lại!”
 
Cô quay đầu lại nhìn một cái, mấy nam sinh vạm vỡ cùng mấy người như ếch xanh khổng lồ đang trừng mắt với cô, cô sợ tới mức chạy nhanh: “Hàn Khâm ~”
 
Cung Tây Thi lập tức nhịn không nổi cười thành tiếng, cuối cùng phải nhẫn nhịn, thay bằng vẻ mặt lo lắng, mấy con ếch xanh khổng lồ nghi ngờ nhìn cô ấy, tiến phòng học bắt Thời Nghiên tính sổ.
 
“Hàn Khâm, em bị người ta đánh.” Thời Nghiên bắt lấy Hàn Khâm đang ngồi tại chỗ làm bài tập, người sau bị cô bắt lấy khựng lại, còn chưa kịp phản ứng, cô nhóc đã trốn ra phía sau anh, bị cái bàn phía sau chắn lại
 
“Cái gì đấy?” Anh nhíu mày, đưa mắt nhìn mấy nam sinh lớp mười tiến vào lớp, nhìn bọn họ đầy kỳ quái.

 
Bọn họ sửng sốt, Hàn Khâm cũng nhìn bọn họ, sau một lúc lâu không có tiếng gì, Thời Nghiên lén lộ ra hai con mắt từ phía sau Hàn Khâm, nhìn đến mấy nam sinh đang do dự đứng đó.
 
Hàn Khâm nghiêng đầu, hô hấp của Thời Nghiên phả lên trên cổ, có hơi ngứa, anh có chút không kiên nhẫn nhìn mấy người kia, hỏi: “Có việc?”
 
Sắc mặt của mấy nam sinh kia bỗng dưng rất kì quá: “Không, không có việc gì.” Ngoan ngoãn ba bước quay đầu rời đi không ngoảnh lại.
 
“Cậu ra đây.” Anh khom người ra phía trước để Thời Nghiên đi ra ngoài, Thời Nghiên bắt lấy áo thun anh cả tay đầy mồ hôi, còn không quên lau lau, lập tức sờ được xương cột sống của anh, anh giật mình đứng dậy, phản ứng mạnh như bị điện giật, sờ soạng phía sau lưng, nhíu mày nói: “Cậu làm gì đấy?”
 
Cô chột dạ rụt cổ: “Lau, lau mồ hôi, làm sao vậy?”
 
Anh mím môi, an ổn ngồi xuống đi, không nói chuyện.
 
“Vừa rồi cảm ơn anh nhé.” Cô không quên cảm ơn, anh liếc mắt nhìn cô một cái, cô cười hì hì.
 
Ngoài cửa sổ hành lang các bạn học đều dán lên cửa sổ, hoảng sợ nhìn hai người bọn họ, thế mà cả hai người còn không tự biết.
 
“Tình huống này thế nào?” Tề Gia Tắc trừng to đôi mắt, vẻ không thể tưởng tượng phủ khắp mặt, Lưu Toàn cũng lắc đầu: “Tớ chỉ biết Thời Nghiên thích Hàn Khâm thôi, Hàn Khâm thích?”
 
“Cái quỷ gì vậy?”
 
Hai tên thẳng nam sắt thép hoàn toàn không hiểu, Cung Tây Thi nuốt nước miếng, chớp đôi mắt, cảm giác như mình vừa biết được bí mật quân sự to lớn nào đó rồi.
 
Trở lại chỗ ngồi, Cung Tây Thi lo lắng mở miệng nói: “Ngày mai không chừng cả trường đều biết cậu với Hàn Khâm yêu nhau đấy.”
 
“Thật sự hả?” Thời Nghiên cười ra tiếng, Hàn Khâm trợn trắng mắt.
 
“Cậu rất vui sao?” Cung Tây Thi cạn lời, Thời Nghiên liếm liếm môi: “Vui chứ? Vì sao mà không vui hả?”
 
“Cậu không sợ đám người thích Hàn Khâm đánh cậu hả?”
 
“Tập thể tớ? Không sợ, cứ như vậy, trừ tớ thì còn ai thích anh ấy chứ?” Thời Nghiên chọc Hàn Khâm ở bên cạnh, Cung Tây Thi cạn lời cứng họng, Hàn Khâm cuốn quyển sách thành cuộn, gõ một cái lên đầu cô.
 

Thời Nghiên ôm đầu thở dài nói: “Cái này rất bình thường mà, giống như đu idol ấy, idol Kobe có rất nhiều fan, cũng có không ít nam sinh thích anh ấy đó.”
 
Cung Tây Thi sửng sốt, xua xua tay: “Không đúng không đúng, nói về mặt tình yêu mà.”
 
“Vậy Kiệt Lân nhiều fan thế mà cũng không thấy cậu thoát fan đấy?” Thời Nghiên thay đổi cách so sánh.
 
“Cũng đúng.” Cung Tây Thi tin phục.
 
Hàn Khâm thở dài, cảm thấy mệt lòng quá, sao cô lại có thể trêu chọc người ta như thế chứ?
 
“Cậu cười cái gì đấy?” Lưu Toàn đột nhiên mở miệng, anh sửng sốt: “Tôi cười sao?”
 
Lưu Toàn híp mắt nhìn anh: “Vừa rồi cậu cười đấy, hơn nữa mặt đầy gió xuân nữa kìa.”
 
Hàn Khâm cầm sách đập lên người cậu ta: “Cậu rảnh lắm à?”
 
Lưu Toàn né tránh, thành thật không nói gì nữa.
 
Hai ngày cuối kiểm tra cuối kì, Thời Nghiên thi xong cũng không nhớ tới làm gì nữa, lôi một rương sách lớn đi về nhà, Cung Tây Thi cùng cô mệt đến mức thở hổn hển, đứng ở trước cửa khu nhà thở hồng hộc.
 
Hàn Khâm về nhà trước, lúc đi ra thì nhìn thấy hai người, đôi mắt lướt lên trên, làm bộ không nhìn thấy rồi đi.
 
“Hàn Khâm đáng chết!” Thời Nghiên tức giận mắng một tiếng, Cung Tây Thi ghé vào trên sách tiếp nhận lễ phơi nắng rửa tội.
 
Cuối cùng Thời Nghiên lấy ra một bộ phận sách, đứng dậy về nhà, dư lại thì đặt ở phòng bảo vệ, chờ mặt trời xuống núi rồi lại nói, Cung Tây Thi thấy thế quyết định không lấy quyển nào về nhà trước cả.
 
Trong nhà cửa mở rộng, Thời Nghiên đứng ở hiên nhà đổi giày, gọi một tiếng ba mẹ.
 
Đi vào bên trong đụng phải một bóng người cao lớn, không kịp đề phòng ngã bật ra phía sau, người nọ lập tức duỗi tay bắt lấy cô, sách rơi đầy đất: “Không sao chứ?”
 
Người nọ quan tâm hỏi, cô ngẩng đầu nhìn người nọ, là một người đàn ông cao gầy, đeo một cặp kính lịch sự nhã nhặn, không biết vì sao Thời Nghiên lại có cảm giác như đây là cảnh tượng gặp được thầy hướng dẫn đời trước, có chút khẩn trương.
 
“Làm sao vậy?” Mẹ Thời và ba Thời bước ra hỏi.
 
Thời Nghiên còn chưa nói gì, người đàn ông đã ngồi xổm xuống giúp cô nhặt sách vở lên: “Ngại quá.”
 
Thời Nghiên gật đầu, người đàn ông kia chào hỏi với ba mẹ của cô rồi rời đi, Thời Nghiên nhìn anh ta, còn chưa kịp nhìn rõ đã nhìn thấy cái rương đặt trong nhà, thật ngạc nhiên, là rương cô đặt cửa bảo vệ.
 
Cô sửng sốt, tiến lên xách cái rương tiến vào, nhìn nhà Hàn Khâm một cách kỳ quái, hẳn là Hàn Khâm.
 
“Vừa rồi là ai vậy ạ?” Cô thuận miệng hỏi câu.

 
Mẹ Thời cười nói: “Thị trưởng Khâu, mới thới Bắc Thành nhậm chức.”
 
“Trẻ tuổi thế ạ?” Thời Nghiên táp lưỡi, nhìn tuổi cũng không lớn? “Con còn tưởng mấy cán bộ địa vị cao thì … Hì hì bụng to, đầu địa trung hải chứ”
 
“Người ta tuổi trẻ đầy hứa hẹn, con biết cái gì nha.” Mẹ Thời liếc mắt nhìn cô một cái.
 
Thời Nghiên hừ hừ hai tiếng, dọn sách vở vào phòng, nhìn cái rương thất thần, Hàn Khâm người này chính là miệng dao găm tâm đậu hủ, làm bộ không nhìn thấy, quay đầu không phải là đưa lại đây.
 
“Thị trưởng Khâu?” Cô lại nghĩ tới người đàn ông kia, trực giác cho rằng ba mẹ có chuyện gì đó gặt cô, là việc gì mà lại có thể khiến thị trưởng tự mình tới cửa một chuyến?
 
Cô lên mạng tra cứu, tư liệu liên quan đến quan chức cơ bản rất ít, có thể tra được chủ yếu cũng là mấy tin râu ria.
 
Thời Nghiên gác việc này ở một bên, nằm đến trên giường suy nghĩ, thị trưởng mới, phá bỏ và di dời…
 
“Nghiên Nghiên ăn cơm thôi.” Mẹ Thời gọi cô một tiếng, cô vội vàng đứng dậy, thiếu chút nữa là ngủ mất rồi.
 
Trên bàn cơm, ba mẹ không hỏi cô chuyện thi cử mà nói tới chuyện khác: “Nghỉ hè cũng sắp tới rồi, đi đăng ký một lớp bơi lội đi.”
 
“Đăng ký cái kia làm cái gì ạ?” Thời Nghiên uống một ngụm canh, hỏi.
 
“Lần trước con cứu người xảy ra chuyện, còn không nhanh chóng đi học bơi đi.” Mẹ Thời trách cứ cô, hiển nhiên vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước.
 
Thời Nghiên đồng ý, sau khi ăn xong, chạy ra gõ cửa nhà Hàn Khâm.
 
“Có việc?” Anh đứng ở cửa nhìn cô, cũng không có ý cho cô đi vào, cô cũng không định đi vào, cũng không thèm so đo, cười nói: “Hi Hi có muốn đi học bơi không vậy?”
 
“Tôi đã đăng ký rồi.” Anh đột nhiên đáp lại với đáp án mà cô chưa hề nghĩ tới.
 
“Nhanh vậy sao?” Cô giật mình: “Ở chỗ nào vậy?”
 
Hàn Khâm lui về sau hai bước, nhanh nhẹn đóng cửa lại, Thời Nghiên hừ một tiếng.
 
Không quá mấy ngày nữa sẽ biết, Cung Tây Thi nói gần đây có một cái hồ bơi, kinh doanh khá tốt, cũng rất an toàn, chia thành khu người lớn và khu trẻ con, hơn nữa Hàn Khâm đang làm nhân viên tạm thời ở đó.
 
“Sao cậu biết nhiều như vậy?” Thời Nghiên cảm thấy kỳ quái.
 
Cung Tây Thi mím môi: “Ba tớ là huấn luyện viên ở trong đó.”
 
Thời Nghiên đã hiểu, cảm thấy việc Cung Tây Thi giảm béo được cứu rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận