Chương 32
“Lúc nào trường các cậu khai giảng thế? Bọn tớ lớp mười hai làm trước một tháng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lê Hiểu Văn và Thời Nghiên ngồi ở quầy bán quà vặt đối diện trường ăn kem que, cô ấy nhìn cổng trường hỏi, Thời Nghiên trả lời: “Cũng làm trước, thời gian vẫn chưa nói.”
“Đại học bọn mình phải thi cùng một trường đấy nhé!”
Thời Nghiên nở nụ cười, hơi hơi híp mắt nhìn về phía mặt trời chói chang bên ngoài: “Cậu cố gắng hơn, nhất định có thể thi đậu Đại học Ngoại ngữ, như vậy mới không để lại tiếc nuối.”
Lê Hiểu Văn nhíu mày: “Đại học Ngoại ngữ? Quá cao đi? Cậu muốn thi à?”
“Tớ không thi, tớ muốn học Đại học Y.” Thời Nghiên lắc đầu, đời trước Lê Hiểu Văn không thi đỗ Đại học Ngoại ngữ, chỉ thiếu vài điểm, sau đó lúc buồn lòng luôn nhắc đến chuyện này.
“Hả? Cậu điên rồi?” Lê Hiểu Văn không tin: “Thành tích của cậu không ổn mà?”
“Người phải có mục tiêu, nếu không có khác gì khác với cá mặn cả.” Thời Nghiên kiên định nói, tâm tư của người nào đó lại bay đi, ánh mắt nhìn thẳng, chăm chú vài mấy cậu con trai đang đi đến phía cổng trường.
“Kia là ai vậy? Đẹp trai thật nha! Trường các cậu thật nhiều bạn đẹp trai.” Lê Hiểu Văn kích động mở miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời Nghiên duỗi dài cổ ra nhìn, sau đó lập tức rụt lại: "Tớ… anh họ của anh họ……”
“Hả?” Lê Hiểu Văn tự mình nghe nhầm, trong đầu xoay chuyển: “Vậy không phải là anh họ cậu à?”
“Gần… gần như vậy đó.”
“Có điều… không phải ruột thịt.” Nháy mắt, Lê Hiểu Văn bị tiểu thuyết tổng tài ngốc nghếch tẩy não suy nghĩ miên man đến tận chân trời, Thời Nghiên gõ cô ấy một cái: “Lại suy nghĩ miên man cái gì đấy?”
“Không…” Cô ấy cười ha hả: “Giới thiệu cho tớ quen biết đi.”
“Không muốn.” Thời Nghiên từ chối, cô không muốn chạm mặt với Mục Trình Chi chút nào.
“Sao vậy? Không phải anh họ cậu à? Có gì mà phải ngại?”
“Anh ta không phải.” Thời Nghiên phẫn hận mở miệng, có tiền lệ là Cao Kiều, lúc này đầu óc Lê Hiểu Văn rất nhanh nhạy, lập tức hỏi: “Sao? Anh ta bắt nạt cậu? Đối xử với cậu không tốt?”
“Đúng vậy.” Thời Nghiên nói có lệ: “Đi thôi.”
“Đi đâu hả? Đi dạo trường học á!” Lê Hiểu Văn lôi kéo cô đi về phía trường học: “Tớ còn chưa tham quan trường các cậu bao giờ đâu.”
Thời Nghiên cắn một miếng kem que cuối cùng, bất đắc dĩ nói: “Không có gì đẹp, sập xệ hơn trường các cậu.”
Đột nhiên, cô khựng lại, bị kem que làm cho lạnh đến mức đau não, bèn nhìn một người khác đi đến.
“Wow, muốn điên nha, trường các cậu là chúa sáng thế à? Lại thêm mấy bạn đẹp trai nữa, nếu biết trước thì tớ đã trang điểm rồi.” Lê Hiểu Văn vẻ mặt mê trai nhìn về phía trước, Thời Nghiên lại nhìn cô ấy rồi nhìn người đang đi đường là Tô Vũ một cách kì dị.
Đời trước, hai người này từng gặp nhau, ăn cơm chơi đùa, cười vui, cũng từng cãi nhau, trở mặt với nhau, tất cả đều bởi vì cô.
Có điều cô thật sự chưa từng nghĩ đến, ba người các cô sẽ gặp nhau trong tình huống như vậy, thật sự là quá kỳ dị.
Đột nhiên, một quả bóng béo mặc váy màu hồng phấn váy chạy đến, vọt tới trước mặt Thời Nghiên, cười đến mức thấy răng không thấy mắt: “Thời Nghiên, trùng hợp thật, cậu cũng đến trường?”
“À…tớ biết rồi, cậu là âm thầm đến cổ vũ cho Hàn Khâm có phải không?”
Đến không phải Cung Tây Thi thì là ai, chuyên môn mặc chiếc váy màu hồng nhạt, đầu đội hoa màu hồng nhạt, Thời Nghiên vẻ mặt khó hiểu: “Cái gì… Cái gì?”
“Hả? Cậu không biết? Con trai lớp mình và A9 sắp chơi bóng, lớp thua quét tước nhà vệ sinh nam cho khối mười hai một năm, đây là quy củ hàng năm khi nghỉ hè.” Cung Tây Thi vung vẩy hoa hồng nhỏ nói.
Thời Nghiên không nhịn được xấu hổ, vỗ vỗ tay: “Thật… thật rảnh."
Ai ra cái đặt cược hố cha như vậy? Lớp khác e là phải trầm trồ khen ngợi đến mức khản cả giọng mất.
“Cậu là bạn cùng bàn của Thời Nghiên nhỉ? Tớ từng nghe cậu ấy nhắc đến cậu, tớ là Lê Hiểu Văn." Lê Hiểu Văn nói chen vào, duỗi tay về phía cô ấy, Cung Tây Thi thụ sủng nhược kinh mở to đôi mắt, vươn tay nắm tay cô ấy, thấp giọng nói: “Tớ… Tớ là… Cung Tây Thi.”
“Cái tên thật đáng yêu nha.” Lê Hiểu Văn cười hào phóng.
Thời Nghiên không quản các cô ấy, chạy thật nhanh đến trước mặt Hàn Khâm, cười tủm tỉm nói: “Hàn Khâm, em đặc biệt đến cổ vũ cho anh, nhất định phải cố lên nhé.”
Những người khác ở đây im lặng, con ngươi ngăm đen của Hàn Khâm nhìn cô: “Anh không điếc.”
“Em là muốn cho anh một bất ngờ.” Thời Nghiên cũng không cảm thấy xấu hổ, Lê Hiểu Văn kinh ngạc: “Đây là Thời Nghiên mà tớ quen biết á?”
Cung Tây Thi vẻ mặt tập mãi thành thói quen, đi vào theo bọn họ.
“Cậu là bạn Thời Nghiên?” Đột nhiên, Tô Vũ thò đầu qua hỏi cô ấy, Lê Hiểu Văn thấy lạ, nói: “Bọn tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ.”
“Vậy trước kia tôi từng gặp cậu chưa?” Cô ta hỏi.
Lê Hiểu Văn nghiêm túc nói: “Tôi chưa từng gặp mẹ cậu, bác ấy tên là gì?”
Tô Vũ sửng sốt, khóe miệng hơi giật giật, nghi ngờ khẩu âm của mình thật sự không đúng à? Đằng sau, đám người Cung Tây Thi và Tề Gia Tắc sắp cười bò.
“Cô ấy hỏi đã từng gặp cô ấy chưa, từ sau cùng là từ chỉ ngữ khí.” Tạ Dương nhắc nhở cô ấy.
Lúc này, Lê Hiểu Văn mới hiểu ra, hơi bối rối : "Xin lỗi nha, tôi chưa từng gặp cậu, tôi là lần đầu đến Bắc thành mà.”
“Vậy à?” Tô Vũ cười một cái: “Có điều Thời Nghiên nhìn qua có vẻ không phải lần đầu tiên nhìn thấy bọn tôi.”
“Nhà bà ngoại cậu ấy ở Bắc thành, lúc còn nhỏ cũng thường xuyên ở đây, có lẽ lúc trước từng gặp á.” Lê Hiểu Văn cũng không cảm thấy lạ: “Cậu cũng là bạn học của Thời Nghiên à?”
“Tôi ở một lớp khác.” Tô vũ cười: “Có điều Thời Nghiên và Hàn Khâm đang yêu đương nha.”
“Hả?” Lê Hiểu Văn nhìn về phía cậu con trai đằng trước đang sóng vai đi cùng người con gái bên cạnh, bóng dáng kéo dài ở đằng sau, cũng rất xứng đôi: “Cậu ấy tên là Hàn Khâm hả, rất không tệ.”
Tô Vũ không còn lời nào để nói.
“Trời nóng như vậy chơi bóng rất mệt nhỉ.” Thời Nghiên đi chưa được mấy bước đã nóng đến mức mồ hôi đầy đầu, Hàn Khâm bình tĩnh nói: “Vẫn ổn, bọn họ muốn anh thắng, đã nhận tiền, không có cách nào.”
Thời Nghiên lập tức nghẹn lời, sau khi bất đắc dĩ một lúc lâu: “Này… Lợi hại nha.” như vậy mà cũng có thể kiếm được một khoản tiền của phi nghĩa.
Mấy người lớp A9 chờ tại sân thể dục, vài người đứng đơn lẻ, Mục Trình Chi đứng dưới bóng cây, che giấu hơn phân nửa thần sắc, nhìn chằm chằm hai người đằng trước.
Đột nhiên, Hàn Khâm duỗi tay sờ lên trán Thời Nghiên, cô mở to đôi mắt nhìn anh: “Sao vậy?”
Anh hỏi: “Rất nóng?”
“Vô nghĩa……” Thời Nghiên bất đắc dĩ, kéo một tay mồ hôi của anh.
Hàn Khâm buông tay ra, bên kia, Mục Trình Chi quay đầu đi xa.
“Chờ lâu như vậy, tao còn tưởng là chúng mày sợ không dám đến, đm.” Một cậu con trai hùng hùng hổ hổ tiến lên, tướng mạo hơi hung dữ.
“Chu Hạo, mày mới sợ, bọn tao chuẩn bị ăn cơm no rồi lại đến đánh chúng mày á.”
“Lại đây a.” Lớp A9 lập tức kêu gào.
Thời Nghiên kéo Hàn Khâm: “Các anh chơi bóng hay là đánh nhau?”
“Không biết, anh lấy tiền làm việc thôi.” Hàn Khâm vô lại nói, Thời Nghiên không có cách nào.
May mắn hai bên không đánh nhau, không lâu sau đã bắt đầu đi vào thử bóng.
Chờ Hàn Khâm cởi áo khoác đi vào, Thời Nghiên lập tức không còn rụt rè ôm quần áo của anh tránh dưới bóng cây nhìn xa xa.
Vốn dĩ sau mười hai giờ trưa đã nóng bức, lại vì một đám sức sống thanh xuân mà dường như càng thêm nóng hơn, Thời Nghiên nhìn bên kia, nheo mắt lại vẫn cảm thấy có thể nhìn thấy sóng nhiệt, cũng không sợ bị cảm nắng.
Luật ba ván thắng hai, ván thứ nhất, Hàn Khâm chơi rời rạc, vốn dĩ không dùng sức là bao, kết quả Mục Trình Chi ở đối diện giống như ăn phải thuốc súng vậy, lần nào cũng nhằm vào anh, anh lập tức bực bội, cả ván đều vây quanh bọn họ chơi, cuối cùng Hàn Khâm vẫn là hơi sơ ý, bị Mục Trình Chi đoạt mất.
Anh hơi thở dốc, tóc mướt mồ hôi, sắc bén treo trên trán, đi về phía Thời Nghiên bên này, cầm bình nước uống.
Bên kia, Mục Trình Chi đang ngồi ở đó nghỉ xả hơi, đôi mắt nhìn thẳng, chằm chằm vào anh, dường như muốn ăn tươi nuốt sống anh.
“Tên này thật sự là rất đẹp trai nha.” Lê Hiểu Văn ở một bên cảm thán: “Uống nước thôi cũng đẹp trai như vậy, sao tớ lại không nhặt được anh trai nhỏ đẹp trai như thế chứ?”
Thời Nghiên hoảng hốt, quay đầu nhìn cô ấy, cô đã từng nghe những lời này, là đời trước, lần đầu tiên cô giới thiệu Hàn Khâm với Lê Hiểu Văn, Hàn Khâm mời cô ấy ăn cơm, Lê Hiểu Văn âm thầm nói với cô.
Lúc đó cô trả lời thế nào? Đúng rồi, là thế này.
“Đương nhiên không nhặt được rồi, tớ là bị anh ấy nhặt về mà.”
Lê Hiểu Văn nhịn không được, run run cơ thể: “Ê a, tớ nổi hết cả da gà lên rồi, buồn nôn chết mà!”
Hàn Khâm cầm chai tiếp nước, dùng chai rỗng gõ đầu Thời Nghiên: “Không xấu hổ.”
Thời Nghiên nhấp môi cười, không thẹn thùng chút nào.
“Cố lên nha.”
Hàn Khâm chạy chậm về sân bóng, ván thứ hai bắt đầu, so với ván trước, ván này đương nhiên Hàn Khâm phòng bị hơn không ít, anh và Mục Trình Chi đấu chính diện túi bụi, đều sắp quên truyền bóng, người bên cạnh kêu la ồn ào.
Mục Trình Chi rõ ràng nóng vội hơn chút, phạm vào sai lầm, bị Hàn Khâm đoạt trước, bắt lấy một ván.
“Đm, cậu chơi thế nào vậy, bảo cậu chuyền cho tôi.” Chu Hạo không chút khách khí la hét với Mục Trình Chi, tâm trạng người sau cũng không tốt, lườm cậu ta, cậu ta cũng là dạng người bắt nạt kẻ yếu, không tiếp tục nhằm vào cậu ấy, chạy đến lớp A3 cãi nhau.
“Một đám khốn khiếp, thua gọi ông cho tao, gọi Thời Nghiên lớp mày ra đây hầu hạ ông.”
Lê Hiểu Văn vừa nghe, lập tức đứng dậy mắng với giọng còn to hơn: “Đồ chó từ đâu ra, có biết nói chuyện không? Nhục nhã ai hả?”
“Sao? Ngoại hình xinh đẹp thì không thể hầu hạ người? Lớp ba có dám đánh cược không.”
Tề Gia Tắc cũng vô cùng tức giận, nhìn về phía Hàn Khâm: “Hàn Khâm, không thể cho thằng khốn này đắc ý.”
Hàn Khâm dùng sức bóp xẹp cái chai, áp lực bên trong đột nhiên lớn lên, nước làm bật nắp chai ra, Mục Trình Chi đứng phắt dậy, tiến lên định đấm Chu Hạo, mấy người suýt nữa thì không cản kịp: “Chu Hạo, có tin tao đập chết mày không, nói hươu nói vượn một câu nữa xem?”
Chu Hạo cười hừ ra tiếng, đang định mở miệng thì bị người dùng bóng rổ đập vào ngay giữa trán, lập tức đầu óc choáng váng, suýt nữa thì đứng không vững, vừa quay đầu đã nhìn thấy Hàn Khâm đứng ở phía sau cậu ta: “Trận này tao thắng, mày lập tức quỳ xuống cho tao.”
Chu Hạo xoa đầu mắng: “Mẹ, thua thì sao?”
“Tao đánh đến lúc mày quỳ xuống.”
“Mịa.” Cậu ta bị sự vô lại này làm cho tức đến mức xù lông: “Chơi thì chơi, đm.”
“Quá ghê tởm, Chu Hạo này thật là cứt chuột, danh tiếng của lớp A9 đều là bị nó dạy hư.” Cung Tây Thi phẫn nộ mở miệng, Tạ Dương làm một người A9 nhưng lại duy trì A3 thì ở một bên cười xem náo nhiệt.
“Thời Nghiên, cậu đừng tức giận vì loại người này, để Hàn… ừm… người kia báo thù cho cậu, đánh không chết cậu ta.” Lê Hiểu Văn tức giận đến mức đỏ cả mặt.
Thời Nghiên cũng không quá để ý, ngược lại hơi vui vẻ, hóa ra Hàn Khâm cũng không phải không thèm để ý cô nha, người này thật sự quá trong ngoài không đồng nhất mà.
Chu Hạo nhiệt tình xong, dùng đến cả sức bú sữa, lập tức chuyền bóng cho Mục Trình Chi: “Nhanh đón lấy.”
Mục Trình Chi phản ứng rất nhanh, nhanh chóng thuận lợi đón bóng, Chu Hạo vừa định cười thì thấy Mục Trình Chi đột nhiên buông tay, nháy mắt, bóng bị Hàn Khâm cướp đi, tốc độ nhanh đến mức líu lưỡi, chỉ trong giây lát đã phân thắng bại.
Chu Hạo vừa định chất vấn Mục Trình Chi thì bị người khác hung hăng đạp một chân vào mông, ngã sấp về đằng trước, Lưu Toàn và Tề Gia Tắc lập tức hít một hơi lùi về phía sau.
“Quỳ cũng rất ngoan nha!” Hàn Khâm hai mắt tối tăm, đi đến trước mặt cậu ta, gân xanh trên trán nổi lên, thở chưa đều, sắc mặt khiến cho người ta sợ hãi.
Chu Hạo vừa định đứng dậy thì bị Hàn Khâm cho một cú đấm ngã xuống, thấp giọng mở miệng: “Đồ của tao mà mày cũng dám nói hươu nói vượn?”
Giọng nói không lớn nhưng người trên sân bóng đều nghe thấy, bên ngoài nghe không rõ lắm, Mục Trình Chi nhíu mày nhìn về phía anh.
Chu Hạo cắn răng rất không có khí thế mà không dám cáu giận.
Lưu Toàn vừa định tiến lên kéo Hàn Khâm một cái thì liếc mắt nhìn thấy Thời Nghiên nên tự giác đứng dậy rời đi, Lưu Toàn nhẹ nhàng thở ra, cũng may là ở trường, còn có Thời Nghiên ở kia nữa, nếu không Chu Hạo này phải bi lột một tầng da rồi.