[vtđd]_em muốn gặp lại anh

 
Chương 36
 
Editor: Capuchino
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đi đi đi, đi quầy bán quà vặt, vậy mà cậu lại trọng sắc khinh bạn! Mời tớ ăn bánh rán!” Vừa tan học, Cung Tây Thi lập tức lôi Thời Nghiên đi ra ngoài.
 
Thời Nghiên buồn cười: “Biết rồi biết rồi.”
 
Hai người xuống lầu, Cung Tây Thi thở dài nói: “Lớp mười hai sao lại ở trên tầng chứ, leo cầu thang mệt chết.”
 
“Haiz đúng rồi, Thời Nghiên, cậu ở ký túc xá không?”
 
Thời Nghiên ngẫm nghĩ: “Tớ nói rồi, không định ở nha.”
 
“Cậu muốn làm gì?” Cung Tây Thi nhìn cô một cách kỳ lạ: “Cậu muốn hỏi bố mẹ cậu à?”
 
Thời Nghiên cười một cái, ra khu dạy học, nhìn thấy Hàn Khâm ở rất xa, đuổi theo, giữ chặt vạt áo anh: “Này, Hàn Khâm, anh có ở ký túc xá không?”
 
Cung Tây Thi trợn trắng mắt, người bạn tốt này hết thuốc cứu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Không được, hàng ngày anh phải đón em gái.” Hàn Khâm dứt khoát nhanh nhẹn nói xong rồi đi về phía trước.
 
Thời Nghiên gật đầu: “Vậy em cũng không ở.”
 
Được đáp án, cô lại chạy về chỗ Cung Tây Thi, Cung Tây Thi đã lười nói cô: “Cậu không phải chứ? Giờ là người đều có thể nhìn ra cậu thích Hàn Khâm, nhưng bây giờ bọn mình còn nhỏ, lại sắp thi học kỳ lớp mười hai, sau này không biết hai cậu còn có thể ở bên nhau hay không.”
 
“Sau này không biết nha, tớ cảm thấy đã rất đủ.” Thời Nghiên cúi đầu mở miệng, Cung Tây Thi hiếu kỳ nói: “Chưa từng hỏi cậu, rốt cuộc thì vì sao cậu lại thích cậu ấy vậy? Cậu không phải người Bắc Thành, sao đột nhiên lại thích cậu ấy?”
 
“Rất đột ngột à?” Thời Nghiên ngẫm nghĩ, không biết nghĩ đến điều gì, nở nụ cười: “Hình như là hơi đột ngột.”
 
“Cậu vẫn chưa nói với tớ vì sao lại thích.”
 
“Ông chủ, hai chiếc bánh rán, có cả xúc xích, thịt thăn, thịt xông khói.”
 
Ánh mắt Cung Tây Thi lập tức đặt trên chiếc bánh rán, lập tức quên mất bản thân mình muốn hỏi gì, lo lắng sốt ruột nói: “Ăn nhiều như vậy không phải uổng công giảm béo à?”
 
“Không ăn no sao có sức giảm béo chứ?” Thời Nghiên vỗ bả vai cô ấy.
 
Hai người sóng vai đi về, mỗi tay một chiếc bánh rán: “Lần này Tào Kỳ Kỳ kia cũng đi rồi, không ai bắt nạt được cậu, yên tâm đi.”
 
“Thực ra, tớ cảm thấy thứ tớ thật sự sợ hãi không phải cô ta mà là chính bản thân tớ, bởi vì tớ luôn sợ cô ta theo thói quen.” Cung Tây Thi thở dài, cắn một miếng bánh rán: “Hơn nữa lúc trước thích Lâm Thần Thư cũng chỉ là một loại chấp niệm mà thôi, chờ tỉnh mộng thì quên ngay.”
 
Biểu tình trên mặt Thời Nghiên co rúm lại một cái, cô sợ hãi, cô sợ cô đối với Hàn Khâm là chấp niệm, Hàn Khâm hiện tại không phải người chồng từng chung sống nhiều năm trước kia, nếu cô đối với Hàn Khâm chỉ là chấp niệm…
 
Đột nhiên, trên bức tường thấp bên cạnh ló ra một cái đầu người, chống ở trên tường, quét mắt bốn phía, ánh mắt vừa nhìn thấy hai người hình như đã từng quen biết thì lập tức vui vẻ, gọi ra tiếng: “Ai, người kia… em gái của Hàn Khâm.”
 
Thời Nghiên khựng lại, cắn một miếng bánh rán, mơ hồ không rõ hỏi Cung Tây Thi: “Hình như gọi tớ.”
 
Cung Tây Thi trợn trắng mắt: “Chị gái, cậu quá tự luyến.”
 
Thời Nghiên ngẫm lại cũng đúng, người trên tường khóc không ra nước mắt, hoảng loạn nói: “Tôi gọi cậu đó, bạn gái Hàn Khâm, em gái Hàn Khâm, vợ Hàn Khâm.”
 
Thời Nghiên quay đầu lại, cười tủm tỉm chạy đến, ngửa đầu nhìn cậu ta: “Nghe thấy rồi! Cậu gọi tôi làm gì?”
 
Cậu con trai chán nản trợn trắng mắt: “Gọi Hàn Khâm đến đây, tôi tìm cậu ta có việc.”
 
Cung Tây Thi đã đi đến, nhìn kỹ cậu ta, kinh ngạc hô: “Bùi Hỉ? Cậu không đi học đến đây làm gì?”
 
“Em gái nhỏ, em từng thấy học tra đi học rồi à?” Bùi Hỉ cười một cái, thúc giục nói: “Nhanh lên, tôi không chịu nổi, sắp rơi.”
 
Cung Tây Thi cạn lời nhìn cậu ta, Thời Nghiên đẩy cô ấy, cô ấy đành phải đi tìm Hàn Khâm.
 
“Này, cậu tìm Hàn Khâm làm gì vậy?” Thời Nghiên hỏi cậu ta, Bùi Hỉ cười một cái: “Đàn ông làm việc, phụ nữ hỏi nhiều cái gì chứ.”
 
Yết hầu Thời Nghiên cứng lại: “Tên nhóc con nhà cậu, còn rất thần kỳ nhỉ?”
 
“Đm! Cậu gọi tôi là cái gì?” Dường như Bùi Hỉ duỗi chân, dùng sức đạp vào đầu tường: “Xem tôi xử lý cậu thế nào.”
 
“Thầy ơi, có lưu manh ạ.” Đột nhiên, Thời Nghiên hét lên một tiếng, chủ nhiệm giáo dục cơm nước xong đang từ rất xa đi đến vừa nghe thì lập tức chạy đến: “Làm sao làm sao? Lại có học sinh trèo tường hả?”
 
Thời Nghiên quét mắt nhìn lên đầu tường một cái, nào còn nửa bóng người, chủ nhiệm giáo dục nhìn Thời Nghiên, không giống người nói dối, cảm thán nói: “Đám nhóc con này nha, thầy còn không trị được, còn trèo tường.”
 
Thời Nghiên gật đầu: “Đúng vậy, nhóc con!”
 
Chủ nhiệm giáo dục lập tức chạy ra cổng trường, Bùi Hỉ lại nhô đầu ra, cắn răng nói: “Xem như cậu giỏi, đm, sao Hàn Khâm còn chưa đến chứ?”
 
“Có việc?” Đột nhiên, Hàn Khâm lên tiếng, Thời Nghiên bị dọa nhảy dựng, quay đầu lại chỉ nhìn thấy Hàn Khâm cản lại hơn một nửa ánh sáng.
 
Bùi Hỉ nhẹ nhàng thở ra: “Cậu đến còn đúng lúc ha.”
 
“Buổi chiều tan học đi sân trượt băng, gặp phải chút phiền phức.”
 
Hàn Khâm hơi cụp mắt, nhìn Thời Nghiên, lạnh lùng nói: “Giờ tôi có tiết tự học buổi tối.”
 
“Anh Minh nói anh ta có đồ cậu muốn, chờ cậu đi lấy.” Dường như Bùi Hỉ đã biết trước là anh không đi, vội vàng mở miệng. Quả nhiên, nét mặt Hàn Khâm biến đổi: “Buổi chiều tan học tôi tìm cậu.”
 
“Sảng khoái, đừng nói tôi không tốt với cậu, vừa có tin tức cái là đến tìm cậu ngay.”
 
Hàn Khâm gật đầu: “Cám ơn.”
 
Bùi Hỉ cười, nhìn Thời Nghiên, vẫy vẫy tay: “Đi đây, em dâu nhỏ.”
 
“Em dâu nhỏ cái gì chứ.” Thời Nghiên ghê người, người này thật là không biết xấu hổ, cô quay đầu nhìn về phía Hàn Khâm: “Anh muốn thứ gì vậy?”
 
“Một vài tin tức.” Hàn Khâm nhìn cô, hơi tránh đi ánh mắt, Thời Nghiên cảm thấy kỳ lạ: “Tin tức gì vậy?”
 
“Một vài chuyện phiền phức, về đi học đi.”
 
“Hàn Khâm.”
 
“Thời Nghiên.” Đột nhiên, anh mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, Thời Nghiên hơi nhíu mày, thở ra một hơi: “Được, em không hỏi, được rồi chứ?”
 
“Anh không phải cố ý.” Anh giải thích, Thời Nghiên gật đầu: “Anh nói gì em cũng tin, vĩnh viễn tin.”
 
Hàn Khâm không nói nữa, Thời Nghiên nở nụ cười: “Đi thôi, về đi học, bạn cùng bàn mới.”
 
Buổi chiều tan học, thầy Tống ở bên trên nói chuyện, bảo tối nay vào tiết tự học buổi tối đúng giờ, ông sẽ đến giám sát. Thời Nghiên nhìn vị trí cùng bàn đã trống không, duỗi tay vuốt vài rãnh hõm trên bàn Hàn Khâm, bắt đầu ngây người.
 
“Đi nha, đi ăn cơm, chắc chắn là không kịp về nhà, bọn mình ra ngoài trường.” Cung Tây Thi đến đây kéo cô.
 
Thời Nghiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, nhụt chí nói: “Ăn không vào.”
 
“Dân lấy đồ ăn làm trời, sao có thể không ăn cơm được, đi thôi, buổi tối sẽ đói.” Cung Tây Thi không chịu, một hai phải lôi kéo cô đi.
 
Vừa ra khu dạy học thì nhìn thấy mấy người lớp A9 ra, Mục Trình Chi cũng có mặt.
 
Thời Nghiên nhớ đến lời Cung Tây Thi.
 
“Bố mẹ Hàn Khâm tận mắt nhìn thấy mẹ Mục Trình Chi chết, lúc đó trong phòng chỉ có ba người, cảnh sát đều nói là bố mẹ Hàn Khâm làm.”
 
Thời Nghiên không tin, hai người trưởng thành đi vào một ngôi nhà xa lạ giết một người phụ nữ tay trói gà không chặt, còn dùng cách ngốc nghếch như vậy, thất thủ? Vậy cũng không chết đi, từ cảnh sát đến nhân chứng, thậm chí người nhà của người bị hại, không biết là một trong những bên đó nói dối hay là cùng nhau…
 
“Đi ăn cơm? Hàn Khâm đâu?” Tạ Dương cười, đến đây, Mục Trình Chi nhìn các cô, chỉ quét mắt liếc nhìn mắt một cái rồi đi.
 
Môn đầu tiên trong giờ tự học buổi tối, Hàn Khâm không đến, thầy Tống thấy vậy, sắc mặt không tốt lắm, ngày đầu tiên học tự học buổi tối đã trốn học.
 
Thành tích tốt cũng không thể tùy hứng như vậy chứ.
 
Thời Nghiên thất thần làm bài, nhìn chỗ ngồi trống rỗng của Hàn Khâm, trong lòng không thoải mái.
 
Môn thứ hai, cô nói với Cung Tây Thi một tiếng, Cung Tây Thi cách khá xa còn chưa rõ cô muốn làm gì thì đã thấy người này cầm cặp sách, lặng lẽ rời khỏi bàn, sau đó vươn chân chạy…
 
Cung Tây Thi sửng sốt, mở to hai mắt nhìn, chỗ ngồi không có ai: “Móa, tổ tông này cũng trốn học.”
 
Mắt thấy sắp vào học, Cung Tây Thi lập tức ôm sách vở chạy đến chỗ ngồi của Thời Nghiên làm bài, cầu nguyện thầy Tống không đến.
 
Thời Nghiên tìm thấy chỗ Bùi Hỉ trèo tường, trước tiên ném cặp sách ra ngoài, sau đó mượn lực nhảy lên, trong giờ học, bên ngoài không có ai, ngoại trừ cố hết sức để leo ra thì Thời Nghiên thật ra không gặp phải ai.
 
Rất thuận lợi trèo qua, bên ngoài là bụi cỏ, cô vỗ đất và cỏ trên người, đang định tìm cặp sách thì vừa ngẩng đầu lên đã bị dọa đến mức nhảy dựng. Người đứng đằng trước đang hút thuốc một cách chói lọi.
 
“A, cậu là ai?”
 
Cô nói một tiếng, người nọ quay đầu lại, không kiên nhẫn nói: “Cậu trốn học?”
 
Giọng nói hơi quen tai, Thời Nghiên tìm thấy cặp sách, bật điện thoại sáng lên chiếu vào gương mặt người nọ: “Lâm Thần Thư? Không phải cậu cũng trốn học à?”
 
Lâm Thần Thư cạn lời nhìn cô: “Cậu ra làm gì? Tìm Hàn Khâm hả?”
 
“Không cần cậu quản tôi?” Thời Nghiên tức giận mở miệng, ôm cặp sách đi luôn, Lâm Thần Thư nhìn cô rời đi, cười một tiếng: “Cậu biết sân trượt băng nào không? Tìm từng nhà một?”
 
“Tôi…” Thời Nghiên dừng bước, quay đầu nhìn cậu ta.
 
“Muốn tôi nói cho cậu cũng được, cậu đồng ý với tôi một chuyện.” Lâm Thần Thư nói đến điều kiện với cô, Thời Nghiên hơi ngây người, người này uống lộn thuốc hả?
 
“Cậu muốn tôi đồng ý cậu chuyện gì?”
 
Lâm Thần Thư bình tĩnh nói: “Ngày mai bố cậu và thị trưởng ra ngoài ăn cơm, nói địa chỉ cho tôi.”
 
Thời Nghiên sửng sốt, sau khi im lặng một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng nói: “Là cậu muốn? Hay là Hàn Khâm?”
 
“Là bọn tôi…”
 
“Cậu bảo anh ấy đến giáp mặt nói với tôi.”
 
“Cậu ta sẽ không.”
 
“Vì sao?”
 
Lâm Thần Thư cười nhạo một tiếng, cực kỳ châm chọc nhìn cô: “Thời Nghiên, cô lanh lợi như vậy mà cô không biết? Cô trăm phương nghìn kế tiếp cận Hàn Khâm còn không phải để cậu ta khăng khăng một mực với cô à? Kiểu gì cũng phải trả giá chút gì đó?”
 
“Trả giá? Nói hành tung của bố tôi và bạn ông ấy cho cậu?”
 
“Thời Nghiên, cô đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, Hàn Khâm nhường cô là cậu ta ngốc, tôi lại không ngốc, bố cô là loại người nào, tôi rất rõ ràng, đừng làm ra vẻ rất cao lớn vô tư, ghê tởm.”
 
“Cậu lặp lại lần nữa?” Thời Nghiên tiến lên cảnh cáo nhìn cậu ta, cậu ta vẫn khinh miệt nhìn cô.
 
“Hàn Khâm vì bố mẹ anh ấy, cậu thì sao? Cậu lại là vì cái gì? Vì sao ở bên cạnh dạng người như Tào Kỳ Kỳ, chắc hẳn ghê tởm buồn nôn đi, còn có tư cách nói người khác? Ít nhất tôi đối với Hàn Khâm không thẹn với lương tâm, cậu thì sao? Cậu lại lợi dụng Hàn Khâm, cậu lợi dụng mọi người, Tạ Dương cũng tốt hơn loại cặn bã như cậu.”
 
“Cậu không có tư cách nói tôi.”
 
“Cậu cũng không có tư cách nói tôi, cậu có oan khuất bằng trời hay chịu chết tôi mặc kệ, cậu đừng có dây dưa với Hàn Khâm, nếu không tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.” Thời Nghiên nhìn cậu ta một cách thâm trầm, Lâm Thần Thư dại ra.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui