[vtđd]_em muốn gặp lại anh

 
Chương 38
 
Editor: Capuchino
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm sau, vừa vào giờ tự đọc buổi sớm của trường, Hàn Khâm đã bị thầy Tống gọi đi. Thầy Tống vẫn là lần đầu tiên đụng phải lớp mười hai trốn giờ tự học buổi tối ngay ngày đầu tiên. Cmn còn là người đứng đầu khối, dù cho đau lòng cũng phải cho cậu một bài học, để các bạn khác lấy đó làm gương.
 
Thầy Tống và chủ nhiệm giáo dục bảo cậu buổi chiều sau khi dùng bữa thì đến dưới cờ đứng kiểm điểm, bên dưới là một đám bạn học lớp mười hai đang vận động chạy bộ chuẩn bị kiểm tra thể dục bù.
 
Thái độ của Hàn Khâm không tệ, rất thành khẩn nhận sai, hơn nữa hỏi: “Còn có bạn khác trốn học không?”
 
Thầy Tống nghe vậy xù lông: “Sao hả, cậu còn muốn tìm bạn à?” Nghĩ lại cảm thấy cậu hỏi như vậy có vấn đề, hỏi: “Sao? Còn ai?”
 
Hàn Khâm lập tức mở miệng: “Không có, một người có lẽ xấu hổ.”
 
Biểu tình của thầy Tống là một lời khó nói hết, xua xua tay bảo anh đi.
 
“Buổi chiều viết bản kiểm điểm đi.”
 
Hàn Khâm rời đi, về phòng học, Thời Nghiên trừng to đôi mắt ngồi tại chỗ nhìn anh, anh bỗng nhiên nói: “Thầy Tống gọi em qua đó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thời Nghiên hoảng sợ: “Hả? Không phải chứ?”
 
Cung Tây Thi ở một bên nói: “Không có nha, hôm qua thầy Tống không tới.”
 
Thời Nghiên lại nhìn về phía Hàn Khâm, anh bỗng nhiên cong môi, ngồi vào chỗ, từ từ lấy sách vở ra, cô lập tức nhận ra là bị chơi, tức giận nhéo anh một cái: “Làm em sợ chết được, có phải thầy Tống mắng anh không?”
 
“Không, buổi tối đến dưới cờ đọc diễn cảm bản kiểm điểm, em viết bản kiểm điểm cho anh.”
 
“Vì sao?” Thời Nghiên không muốn.
 
“Thầy Tống hỏi anh còn ai, anh chưa khai em nha, hay là anh đi nói với thầy Tống là anh nhớ ra rồi?”

 
“Em viết.” Thời Nghiên hừ một tiếng, bất đắc dĩ nói: “Em viết còn không được à.”
 
Hàn Khâm cười gật đầu: “Viết cẩn thận.”
 
Thời Nghiên mở ra vở, tức giận lườm anh, thật là phong thuỷ thay phiên chuyển, kiếp trước mỗi lần cô viết luận đều tìm Hàn Khâm giúp đỡ, lần nào cũng lôi kéo anh viết đến rạng sáng, còn phải để anh xem rồi sửa một lần mới nộp cho thầy giáo, giờ ngược lại, lưu lạc đến mức cô viết bản kiểm điểm cho anh.
 
Giữa trưa, lớp phó học tập thu bài tập, còn chưa kịp đi ăn cơm thì thấy Thời Nghiên vẫn chưa đi, ngồi tại chỗ viết bản kiểm điểm, nhìn lại vài lần.
 
Ngay lúc vừa quay đầu định đi ra ngoài thì thấy Hàn Khâm tiến vào, trong tay cầm mấy miếng cơm nắm, âm thầm để vào trong ngăn kéo của Thời Nghiên, tự nhiên một cách kỳ lạ.
 
Thời Nghiên vẫn đang vắt hết óc viết bản kiểm điểm thì đột nhiên có người gọi Hàn Khâm đi.
 
“Thầy Tống gọi cậu đến văn phòng.”
 
Thời Nghiên sửng sốt, nhìn Hàn Khâm đứng dậy, khó hiểu nói: “Sao lại đi nữa?”
 
Hàn Khâm không nói gì, đi ra ngoài.
 
Thầy Tống vẫn đang ăn cơm bằng hộp sắt, thấy cậu tiến vào thì vẫy tay, chỉ vị trí đối diện: “Ngồi ngồi ngồi.”
 
Hàn Khâm ngồi xuống, nhìn ông hỏi: “Thưa thầy, sao vậy?”
 
Thầy Tống chép chép miệng, uống ngụm trà, đẩy hộp cơm ra, nhìn anh định nói lại thôi: “Chuyện này… hay là em suy xét đổi một bạn cùng bàn?”
 
“Vì sao?” Hàn Khâm hỏi theo bản năng, thầy Tống xoa xoa tay: “Hàn Khâm à, thầy biết em là một học sinh giỏi, Thời Nghiên kia cũng là một học sinh ngoan, nhưng con trai và con gái đấy mà, lại trong độ tuổi đặc thù, khó tránh khỏi có chút chuyện như hai mắt nhìn nhau tóe ra tia sét ái tình.”
 
“Em không đổi bạn cùng bàn.” Hàn Khâm trực tiếp mở miệng, nói một cách khẳng định, nhìn thẳng vào ông.
 
Thầy Tống thở dài: “Hôm qua không phải chỉ mình em trốn học, đừng tưởng là thầy không biết, đổi bạn cùng bàn hoặc là hai đứa cùng nhau làm kiểm điểm, có tin thầy cho hai đứa kiểm điểm kiểu khác không?”
 
Hàn Khâm bất đắc dĩ nhìn ông, thầy Tống thở dài: “Một đám trẻ con, hiểu gì nha.”
 

“Em muốn thi lên đại học.” Đột nhiên, Hàn Khâm nói, thầy Tống sửng sốt, mở to hai mắt nhìn anh, hơi kích động. Hàn Khâm hoc rất giỏi, lần nào cũng đứng đầu, có điều có một điểm không tốt, thái độ không ổn, thi đứng đầu như là làm dáng cho người trong nhà xem, bản thân mình thì những chuyện như đánh nhau, trốn học, ngủ đều làm không ít, học kỳ một lớp mười một mở họp, lúc nói đến điền nguyện vọng, Hàn Khâm thậm chí trực tiếp không điền, thầy Tống tìm anh nói chuyện không ít.
 
“Em đừng tưởng là lừa thầy hai câu coi như thầy buông tha hai đứa nha.”
 
“Là thật, em giúp cô ấy ôn bài, đến lúc đó nhất định đưa giấy báo trúng tuyển cho thầy xem.” Hàn Khâm ngẩng đầu nhìn ông như để bảo đảm. Thầy Tống nhíu mày, nhất thời không biết nói thế nào.
 
Cuối cùng chỉ là bình tĩnh nói: “Hai đứa phải chịu trách nhiệm với thanh xuân và tương lai của bản thân. Thầy cô, phụ huynh chỉ cho các em sự dẫn đường và phương hướng tốt, bọn thầy không phải đều đúng nhưng đều là khiến cho các em đi đúng, các em còn trẻ, kiểu gì cũng sẽ tiếp xúc đến chuyện đúng hoặc sai, nhưng vĩnh viễn đừng hối hận.”
 
Hàn Khâm lại về, Thời Nghiên ngồi tại chỗ ăn cơm nắm, hai quai hàm phồng lên nhìn anh, hỏi anh sao vậy một cách mơ hồ không rõ ràng.
 
Hàn Khâm nhìn mặt và cổ cô giống y như chuột hamster, đột nhiên chơi xấu nhéo má cô, cô suýt nữa phun một ngụm cơm ra, vỗ tay anh lườm anh.
 
“Không có gì, thầy Tống hỏi anh viết xong bản kiểm điểm chưa.”
 
“Không hỏi em à?” Thời Nghiên thấp thỏm hỏi, Hàn Khâm cười một cái: “Hỏi em làm gì?”
 
“Vậy là tốt rồi.” Thời Nghiên cầm bút tiếp tục viết bản kiểm điểm.
 
Lớp phó học tập sắc mặt hơi khó coi quay đầu nhìn qua, lại đối diện với đôi mắt lạnh băng của Hàn Khâm, lập tức hoảng sợ quay đầu lại tiếp tục làm việc của mình, sợ đến mức run tay.
 
Sau bữa cơm chiều, Thời Nghiên đi cổng trường mua đồ ăn về, ngồi bên cạnh đường chạy vừa vừa xem, không bao lâu thì có tiếng phát thanh gọi mọi người tập hợp, Hàn Khâm cầm giấy chậm rãi đi lên bậc thang.
 
Thời Nghiên cắn một ngụm cơm, dưới ánh chiều tà của hoàng hôn, nhìn Hàn Khâm mặc đồng phục màu xanh dần dần mở trang giấy trên tay ra, bước đi vững vàng, sau khi đi lên thì đứng thẳng tắp. 
 
Mọi người dần tập trung lại, bắt đầu nghi ngờ chỉ trỏ.
 
“Chuyện thế nào, đây không phải học thần của khối mười hai chúng ta à?”
 
“Đm, trường bọn mình căng nha, còn lên khán đài? Đây là vi phạm chuyện gì?”
 
“Hơi bị đẹp trai nha.”

 
“Vớ vẩn, hotboy đã được công nhận, khóa trước có vài chị lớp mười hai còn không nỡ tốt nghiệp đó, để không ít thư tình vào ngăn kéo của học thần bọn mình.”
 
“Thư tình đâu?”
 
“Đương nhiên là lấy về nhà bán giấy lộn.” Đột nhiên, Cung Tây Thi không biết từ chỗ nào nhảy ra tới, nói tin tức nội bộ: “Rất nặng đó, bán được không ít tiền đâu.”
 
Thời Nghiên nở nụ cười, tiếng Hàn Khâm truyền ra từ micro.
 
“Các bạn học thân mến, thưa các thầy cô thân ái, em là Hàn Khâm lớp 12A2, kiểm điểm tại đây, về chuyện bỏ học tiết tự học buổi tối đầu tiên trong hôm khai giảng, vì nguyên nhân cá nhân…”
 
Người dưới khán đài người vừa nghe thì lập tức xôn xao, không biết ai to gan nói: “Đm, học bá trâu bò nha, tiết tự học buổi tối ngày đầu tiên mà đã trốn học.”
 
Hàn Khâm hơi hơi nhíu mày, quét mắt nhìn phía dưới.
 
Thời Nghiên nhìn người nói chuyện, Chu Hạo lớp A9, thật là một tên đầu gỗ.
 
Lâm Thần Thư và Tạ Dương đứng ở dưới cười lắc lẻ: “Móa, Hàn Khâm cũng có ngày hôm nay hả, mang điện thoại không? Nhanh quay lại đi.” Tạ Dương đẩy Lâm Thần Thư, lúc này, Lâm Thần Thư mới phản ứng lại, lập tức lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
 
“… Tại đây bảo đảm, lớp mười hai là thời điểm quan trọng nhất, việc học làm đầu, coi đây như sự cảnh cáo, cam kết lần sau sẽ không tái phạm, tiếp nhận sự phê bình.”
 
Hàn Khâm nói xong, lười biếng cúi đầu một cái, thầy Tống ho khan một tiếng, đứng trên tầng nói chuyện: “Hy vọng mọi người coi đây là cảnh cáo, nhanh chóng chạy bước nhỏ!”
 
Hàn Khâm gấp xong tờ giấy đi xuống, người bên dưới lập tức giải tán, bắt đầu chạy trên đường băng.
 
Thời Nghiên nhanh chóng cơm nước xong, từ từ chạy theo sau đội ngũ.
 
Hàn Khâm đuổi theo cô, đưa tờ giấy cho cô, Thời Nghiên vừa định cầm thì đột nhiên, giọng thầy Tống truyền đến: “Thời Nghiên em đang làm gì? Y như ốc sên, chưa ăn cơm à!”
 
Thời Nghiên sợ đến mức run rẩy, không nhận tờ giấy Hàn Khâm đưa qua, bắt đầu tăng tốc.
 
Hàn Khâm bất đắc dĩ, thầy Tống này thật là… Nhìn rất rộng lượng, hóa ra vẫn là một quỷ hẹp hòi.
 
Chạy bộ xong, Thời Nghiên mệt bò, dựa vào trên lan can thở dốc: “Thầy Tống có bệnh đi, gọi tớ ba lần rồi, trước kia lười biếng cũng không thấy ông ấy để ý đến tớ nha?”
 
Cung Tây Thi mệt nói không nên lời, nằm ườn bên cạnh y như đống bùn lầy, từ sau khi chạy bộ ngày hôm qua thì mỗi ngày kêu gào muốn gầy.
 
Nhưng chạy được một nửa lại kêu gào muốn từ bỏ.

 
Nghỉ ngơi một lát là bắt đầu giờ tự học buổi tối, Thời Nghiên ngồi trên bàn giở sách vở ra, nhìn Hàn Khâm, vừa định nói chuyện thì Hàn Khâm đã đoạt lấy sách luyện tập của cô, bắt đầu đánh dấu trọng điểm: “Làm hết hai trang này, còn cái này…”
 
Quyển nào cũng phải làm, Thời Nghiên sợ hãi: “Em… em không biết đâu.”
 
“Không biết hỏi anh.” Hàn Khâm lạnh lùng từ chối tất cả sự lên án cũng như may mắn của cô.
 
Thời Nghiên đắng miệng, giở sách vở ra bất đắc dĩ bắt đầu làm đề.
 
“Anh không yêu em, đối xử không tốt với em, trước kia anh không phải như vậy, anh thay đổi! Đàn ông!” Thời Nghiên căm hận mở miệng, từ trước, Hàn Khâm đối với cái miệng của đã thấy nhiều không trách, bình tĩnh tiếp lời: “Ồ.”
 
“Đàn ông đáng giận.” Thời Nghiên hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, ánh mắt Hàn Khâm từ sách vở chuyển tới gương mặt cô: “Chê ít hả?”
 
“Không có.” Thời Nghiên vẻ mặt đau khổ, viết đến đề thứ hai đã ngốc, nhẹ nhàng đẩy sách đến trước mặt anh: “Đề này làm thế nào vậy?”
 
Hàn Khâm dừng bút, ghé mắt nhìn qua, thầy Tống đứng ở sau cửa kính nhìn, lập tức giận đến xịt khói đầu, đẩy cửa ra đi qua: “Hai đứa đang làm gì hả?”
 
Thời Nghiên bị dọa nhảy dựng, Hàn Khâm trợn trắng mắt, bất đắc dĩ nâng sách đưa qua: “Giảng đề, thầy Tống thầy có thể đừng hơi tý là kêu gào không? Dọa ngu người thầy đi thi đại học thay em?”
 
Thầy Tống vỗ vào ót anh, nghi ngờ nhìn hai người họ, bày trước mặt Thời Nghiên đều là sách luyện tập, thật sự không tìm ra được vấn đề gì, lúc này mới ho khan hai tiếng, nhìn các bạn học đang vây xem một lượt: “Nhìn gì mà nhìn, nhanh tự học đi.”
 
Nói xong lại đi, Thời Nghiên nghi ngờ nhìn ông rời đi, hỏi: “Có phải thầy Tống biết gì không? Cảm thấy đặc biệt nhằm vào hai người chúng ta.”
 
“Không biết, nghe cho kỹ, tý nữa lại quên đấy.” Hàn Khâm nói lấy lệ, bảo cô tiếp tục xem đề.
 
Buổi tối học xong, Thời Nghiên đi về cùng Hàn Khâm, Cung Tây Thi, nhà ba người ở một hướng, thầy Tống hiếm khi không nói gì, chỉ là không thể hiểu được lôi kéo Cung Tây Thi nói chuyện, bảo cô ấy đi theo hai người họ, trên đường không an toàn, phải một tấc cũng không rời.
 
Cung Tây Thi thấy rất lạ, chuyện này cũng phải nói riêng à? Hơn nữa không nói cô cũng sẽ làm vậy, nếu không rất sợ nha.
 
Thời Nghiên càng chắc chắn là thầy Tống đã biết gì, hơi bất đắc dĩ: “Thầy Tống phòng anh như phòng cướp.” Cô nói với Hàn Khâm, Hàn Khâm cười bỏ qua, không nói chuyện.
 
“Có điều chúng mình cũng không làm chậm trễ việc học, không đuối lý.” Thời Nghiên thoải mái hào phóng nói, Hàn Khâm hừ một tiếng: “Anh thì không chậm trễ, em lại không cam đoan.”
 
“Em nào có……” Thời Nghiên trợn mắt nói dối, dù sao không thừa nhận.
 
Tác giả có lời muốn nói: Học thần đỉnh nhất!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận