Edit: Gluhwein
Quán bar có hơi xa, cô cũng không rõ đường lắm, dù sao phải ngồi xe taxi một lát thì mới đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô có cảm giác rất lỗi thời, bởi vì đây là bảy, tám năm trước, cô mím môi theo chân bọn họ đi vào. Thật ra cho dù là kiếp trước, cô cũng chưa bao giờ vào quán net, hoàn toàn chỉ đi qua cùng các bạn, nhưng không có ai đi vào chơi.
“Quán bar này có loạn lắm không?” Mục Niên hơi lo lắng, nhìn ngó xung quanh, tốt xấu lẫn lộn. Hoàn cảnh tương đối sạch sẽ, nhưng người nào người nấy đều ăn mặc rất mát mẻ.
Mấy cậu con trai đều hơi lúng túng, nhưng lại ngượng ngùng để lộ ra trước mặt Thời Nghiên, làm ra vẻ: “Đi, chúng ta đi mua rượu đi.”
Hàn Khâm nhìn người đi vào ở đằng kia, anh có chút bực bội mà nhíu mày.
“Em trai nhỏ ơi, rượu này em bán thế nào đấy?” Một người phụ nữ béo mập lên tiếng, dùng móng tay đỏ như máu cào nhẹ vào cánh tay anh.
Hàn Khâm cười nói: “Ba chai hai nghìn tệ, mua hai phần tặng hai chai.”
“Có hơi đắt nha.” Người phụ nữ đó rút móng vuốt về. Hàn Khâm nhíu mày nhìn cô ta, mấy người bên cạnh bật cười. Một người phụ nữ khác cười nói: “Cô dọa sợ em trai nhỏ nhà người ta rồi đấy, tới đây em trai ơi, cho chị xem loại rượu này đi.”
Hàn Khâm cười đưa cho cô ấy, liếc mắt nhìn mấy người trước quầy bar ở bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời Nghiên bị tiếng nhạc ầm ĩ làm cho chóng cả mặt nhức cả đầu, chẳng hay chút nào. Nếu như là bảy, tám năm sau, chắc chẳng ai thèm nghe cái thể loại này. Cô thở dài, ngửi ngửi chén rượu, còn tốt là không pha nước.
Uống một ngụm, mùi vị cũng không tệ lắm. Cậu con trai bên cạnh nói: “Em đừng uống nhiều quá nhé?”
“Chỉ một ly thôi, không được phép uống hơn.” Mục Niên cảnh cáo cô, cô lơ đễnh gật đầu. Cô sẽ không uống nhiều đâu, còn chưa làm chuyện đứng đắn mà.
Hàn Khâm tránh vào bên trong, trốn tránh tầm mắt của Thời Nghiên. Mấy người phụ nữ cho nhau một ánh mắt, cười tủm tỉm nhìn anh: “Em trai làm sao thế?”
Anh đè nén cảm giác nổi da gà, cười nói: “Có hơi ồn, vào trong rồi nói.”
“Được đó nha.” Một người phụ nữ cười tiến đến trước mặt anh, vừa cười vừa nhìn anh. Anh cười giả lả, không muốn để cho Thời Nghiên nhìn thấy, không biết vì sao, rõ ràng anh mới chỉ gặp cô hai lần, nhưng lại không muốn ánh mắt cô nhìn anh biến thành coi thường.
Thời Nghiên định tìm cơ hội để trốn đi. Chỉ có điều, lần trước Mục Niên nổi giận, cô cũng hơi ngại ngùng, vì thế cô đang nghĩ xem phải mở miệng với anh như thế nào.
“Đừng như vậy…”
Cô đi tìm nhà vệ sinh, khi đi ngang qua một phòng riêng hơi hé cửa thì nghe thấy một câu này. Cô ngẩn người, dừng chân lại, lén nhìn vào trong thì giật mình trố hai mắt lên.
Một người phụ nữ đang ôm eo Hàn Khâm, vừa đụng vào khóa quần anh thì Hàn Khâm đã né tránh.
Thời Nghiên vừa uống một chén rượu, đầu óc có hơi chếnh choáng, lập tức đỏ mắt lên, kéo cửa phòng ra đến “rầm” một tiếng: “Thả anh ấy ra.”
Hàn Khâm sửng sốt, nhắm mắt lại, có chút lúng túng, mấy người phụ nữ sửng sốt: “Cô em là ai?”
“Cô là ai? Cô động tay động chân cái gì, buông tay ra buông tay ra.” Thời Nghiên ghét bỏ đẩy cô ta ra, hất bay tay cô ta, trừng mắt nhìn cô ta như trẻ con bảo vệ miếng ăn.
“Em trai à, em quen cô bé này à?” Mấy người phụ nữ nhìn về phía Hàn Khâm. Hàn Khâm ngẩn người, không nói chuyện.
Thời Nghiên nhìn anh, hiện tại mới phát hiện anh mặc đồng phục hơi khang khác ở trên người. Cô bỗng nhiên chớp mắt: “Anh...”
“Cô có việc gì không?” Anh nhìn về phía cô, có chút hung ác. Thời Nghiên sửng sốt.
Mấy người phụ nữ bật cười: “Em gái à, có ít bài tập quá à? Không có việc gì lại chạy tới đây cướp đàn ông với chị đây à? Tránh ra tránh ra.”
Thời Nghiên vỗ mạnh một cái lên mặt bàn: “Ai cướp đàn ông với cô, bán rượu đúng không? Tôi mua rượu.”
Cô nhìn rượu trên bàn, lại nhìn về phía Hàn Khâm: “Bao nhiêu tiền?”
Hàn Khâm nhìn cô đầy nghi ngờ. Cô thúc giục: “Anh nhanh lên, bao nhiêu tiền.”
“Tôi lấy hết, các cô mau ra ngoài đi.” Thời Nghiên đuổi mấy cô gái kia đi. Mấy người đó không có hứng vui đùa với bọn họ nên đứng dậy rời đi.
Hàn Khâm thấy cô đặt mông ngồi xuống thì rất phiền: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Mua rượu.”
“Cô bị điên à?” Anh đột nhiên mắng một câu. Thời Nghiên chớp chớp mắt: “Em mua rượu.”
“Tất cả chỗ trên bàn này là 8000 tệ.” Anh tùy tiện nói một câu. Thời Nghiên gật đầu: “Em đi trước, ra ngân hàng rút tiền.” Cô sờ túi, nhớ rõ mình có mang theo thẻ ngân hàng.
Hàn Khâm cười một tiếng, híp mắt nhìn cô.
Cô cho rằng anh không tin, vội vàng nói: “Em đi rút tiền, anh đừng chạy loạn đấy, nhớ phải chờ em đấy.”
Dứt lời, cô lập tức chạy ra. Cô nhớ rõ có một ngân hàng trên đường đi. Hàn Khâm nhìn cô rời đi, trong lòng rất hụt hẫng, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Anh hùng hục rửa tay, nước lạnh như băng chảy xuống tay, anh ra sức xoa, chợt tự giễu cười một cái, lẩm bẩm: “Đồ điên.”
“Em rút tiền, rút hết toàn bộ.” Cô vứt thẻ ngân hàng lên mặt quầy. Nhân viên ngân hàng sửng sốt, cầm chứng minh nhân dân lên liếc cô một cái, thấy hơi là lạ.
“Tổng cộng là 7000 tệ.”
“Chỉ có 7000 tệ thôi ạ?”
“Đúng rồi, chỉ có 7000 tệ.” Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn cô. Thời Nghiên do dự: “Vậy rút hết đi ạ.”
Cô cầm tiền ra ngoài, chạy về quán bar, phòng riêng không còn ai. Mục Niên ở bên kia gọi cô, cô đờ đẫn nhìn phòng riêng trống rỗng, sụt sịt mũi.
Hàn Khâm đứng ở phía sau nhìn cô, mặc áo khoác của mình vào rồi đi ra ngoài.
Mấy người uống ít rượu rồi đi về. Thời Nghiên đi theo sau lưng bọn họ, nhìn đường phố xa lạ. Thành phố bé như lòng bàn tay, cứ như thể đi dọc theo một con ngõ nhỏ xa lạ sang đầu bên kia thì có thể gặp được một người.
Tối hôm đó, cô về nhà, mở nhật ký ra, lần viết cuối cùng là rất lâu trước kia. Cô cũng không nhớ nổi đã viết từ khi nào, cô viết xuống một trang mới.
“Nếu như anh và em có trải nghiệm khác nhau, vậy thì làm quen lại một lần nữa đi, lần sau em chắc chắn sẽ nói cho anh biết tên của em.”
Hôm sau cô phải trở về cùng ba mẹ, bà ngoại tiễn bọn họ một đoạn rất xa. Khi cô quay đầu lại nhìn thấy người đứng phía sau thì mũi hơi chua xót.
“Khi nào chúng ra lại về đây ạ?” Thời Nghiên hỏi.
Mẹ nở nụ cười, nghi hoặc nói: “Sao vậy? Không phải trước kia con không thích tới đây à? Ngại đường quá xa, lại còn lạnh nữa.”
Thời Nghiên lắc đầu: “Thật ra con không ghét như vậy đâu, con rất thích nơi này.”
“Chắc phải ba mươi Tết năm sau.”
“Tiếc thật.” Thời Nghiên rầu rĩ mở miệng. Mẹ cô cười cười, bất đắc dĩ nói: “Hết cách rồi.”
Đi xe gần mười tiếng, rốt cuộc đã về đến nhà. Thời Nghiên nhìn căn nhà cũ còn chưa bị dỡ bỏ, cô có chút hoảng hốt. Đây là nơi cô đã ở rất lâu rất lâu.
“Về đến nhà rồi, vào đi.” Hai người lớn dọn đồ ở trong xe vào nhà. Thời Nghiên đi theo sau lưng bọn họ để chuyển đồ.
Vào phòng ngủ, nhìn xung quanh, giống y như đúc so với năm đó.
Cô còn có thể tìm được poster phim truyền hình mà lúc trước cô đã tự mình dán lên tường. Cô cười cười, nằm ở trên giường, cảm thấy hơi khổ sở, nơi này không có Hàn Khâm, không có căn nhà kia, không có gì hết.
Cô gặp được Hàn Khâm vào năm đầu tiên học nghiên cứu sinh, đó là mùa hoa nở, dưới cửa hàng tiện lợi của tòa nhà khoa y. Cô đi mua đồ ăn khuya, cầm hộp thức ăn nhanh, vừa xoay người lại đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng đắn đo ở trước quầy đồ uống. Dáng người cao lớn đứng ở đó, có hơi gầy, đang giơ tay lấy bình nước khoáng.
Sau đó anh tới trước quầy tính tiền, cầm hộp mì ăn liền rồi đi thanh toán. Hai cô gái bán hàng nhìn anh mà đỏ mặt, ngượng ngùng nở nụ cười. Anh lạnh lùng rũ mắt, lướt di động bật mã QR để cho các cô ấy quét mã.
Anh cầm túi đi vào trong bóng đêm, Thời Nghiên thấy anh đi vào tòa nhà bên cạnh.
“Thích thì đi xin WeChat đi, tiếc thật đấy.” Hai cô gái vui đùa mở miệng. Thời Nghiên tiến lên: “Đun giúp tôi một ít nước nóng.”
“Vâng, chị muốn mang về ạ?”
“Không, ăn ở đây.” Thời Nghiên cầm đồ ăn nhanh đã được cho nước nóng đi lên bàn ăn phía trên. Hai cô gái kia vẫn còn đang nói chuyện trên trời dưới bể.
“Đẹp trai quá đi, đã nhìn thấy anh ấy nhiều lần lắm rồi, rất muốn xin WeChat của anh ấy nha.”
“Ui chao, nói không chừng bác sĩ Hàn nhà người ta đã có bạn gái rồi. Hơn nữa, nếu như người ta có ý với cậu thì đã sớm theo đuổi cậu rồi, dáng vẻ thanh tâm quả dục, vừa nhìn đã biết không phải giả vờ.”
Thời Nghiên ăn cơm trong bát, di động reo lên, là bạn học gọi tới: “Cậu đang ở đâu thế? Nhanh tới khám khẩn cấp đi.”
Cô vội vàng và mấy miếng cơm, vứt hộp đi, cầm sữa chua, chạy ra ngoài, vào bệnh viện ở sát vách.
Mấy chiếc xe cứu thương đang dồn dập hú còi dừng ở cửa. Cô vội vàng tiến lên, nhìn thấy phía trên có rất nhiều cáng được đẩy xuống dưới, vội vàng hỏi: “Sao lại thế này?”
“Đại Kiều trong thành phố bị sập, đè vào rất nhiều người, cô mau đi thay quần áo đi.”
Thời Nghiên lập tức vào bệnh viện, thay áo blouse trắng, chạy tới giúp đỡ. Ý thức của mấy người đó đều đang hoảng hốt, kêu cũng không kêu nổi. Có người đau quá nên phải tiêm thuốc tê, nhưng máu vẫn chảy không ngừng. Cô tiến lên đẩy họ vào trong, đi tìm giáo sư của mình.
“Em qua bên kia băng bó giúp người ta đi, quan sát tình hình, thầy phải ở đây sắp xếp phòng phẫu thuật.” Thầy đẩy cô ra. Hết cách, cô vừa mới học nghiên cứu sinh năm đầu tiên, không thể đi vào hỗ trợ.
“Đau không?” Một giọng nói dịu dàng vang lên. Cách một tấm rèm, Thời Nghiên lại buộc tóc đuôi ngựa, đẩy rèm ra thì nhìn thấy người đàn ông ở cửa hàng tiện lợi vào một tiếng trước đang mặc quần áo trắng, cầm đèn pin nhỏ soi vào mắt bệnh nhân.
“Phải chụp CT, tôi đi sắp xếp cho anh.” Anh quay đầu lại, nhìn thấy Thời Nghiên, ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng: “Cô băng bó chân giúp anh ta đi, chân anh ta cũng bị thương rồi.”
“Được.” Thời Nghiên tiến lên, lấy xe đẩy, liếc thấy quần anh ta đã bị rách toạc, vết thương còn nhìn thấy cả xương.
Lúc Hàn Khâm quay lại, cô đã đi xử lý những người khác. Cô đang vừa dỗ dành vừa lừa gạt đưa mũi kim về phía một đứa bé: “Không đau đâu, chị có sữa chua này, chờ truyền nước xong chị sẽ đưa cho em nha.”
Trên đùi đứa bé đó bị nẹp lại, xem ra là bị gãy xương, nó đang chảy nước mắt ròng ròng nhìn cô.
Hàn Khâm hơi cong môi lên, đi sang một bên xử lý những người khác.
Mấy người bận bịu tới tận hửng sáng mới được nghỉ ngơi một lát. Thời Nghiên mệt đến nỗi hai mí mắt cũng díu lại rồi, tựa vào tường nhắm mắt lại.
Hàn Khâm liếc nhìn cô, cầm thức ăn ở một bên lên, tới đây vỗ vỗ vào vai cô. Cô nghiêng đầu, tựa vào vai anh ngủ, ngủ lại càng sâu hơn.
Anh sửng sốt, nhìn xung quanh, những người khác cũng không chú ý tới bên này. Anh hơi đỏ mặt, nhìn tấm thẻ trước ngực cô: “Thời Nghiên?”
“Bạn học ơi.” Anh vỗ vỗ cô, cô hơi nhăn mày, có chút không vui.
Anh thở dài, đặt đồ ăn xuống, dìu cô tới phòng nghỉ để nghỉ ngơi. Khi cô tỉnh lại thì đã nằm trên giường ở phòng nghỉ, trên bàn có đồ ăn đã nguội. Cô dụi mắt, hình như là cô đã tựa vào áo blouse trắng mà ngủ quên.
Hình như người đó là anh chàng đẹp trai ở cửa hàng tiện lợi ngày hôm qua à?
Cô lập tức giật mình ngồi bật dậy, nhìn đồng hồ trước mặt, đã hai ba giờ chiều rồi. Cô vội vàng đứng dậy, bên ngoài không có mấy người, đều đã thay ca rồi.
Cô đi tới khu truyền nước, tìm thấy một bản hồ sơ bệnh án của bệnh nhân mà Hàn Khâm đã chữa trị ngày hôm qua, phía trên cột bác sĩ viết hai chữ nguệch ngoạc: Hàn Khâm.
Cô mím môi rồi cong môi lên, lẩm bẩm nói: “Hàn Khâm à?”