Chương 12: Con tim rung động (1)
Bỗng nhiên Nguyễn Cẩm thấy hơi hoài nghi, thật ra đây mới là bộ dáng thật sự của Quý Nghiêm Diệp.
Lười biếng lại có chút lưu manh, khi mặt mày giãn ra, là có bản lĩnh quyến rũ người khác bẩm sinh.
Nhưng cuộc sống anh từng trải qua quá phức tạp, nên một phần tính cách dịu dàng của anh đã bị che đậy lại, tính cách gai góc, sắc nhọn dần được mài giũa đến sáng ngời, cuối cùng trở thành thanh kiếm sắc phòng thân.
Từ đó, người bên cạnh anh luôn bị thanh kiếm kia uy hiếp, nơm nớp lo sợ, coi anh như chúa trên cao, không dám bước qua ranh giới họ tự vẽ nên ấy, nên tất nhiên cũng sẽ không dám ngẩng đầu nhìn kĩ anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là một việc đáng tiếc mà, rõ ràng anh là một người rất thú vị.
Nhưng người “thú vị” như vậy, thì đôi khi, làm người khác chống đỡ không được…
Nguyễn Cẩm chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập càng ngày càng nhanh, khi ngước mắt đối diện với tầm mắt của người đàn ông, cô lại vô dụng mà lảng tránh, lắc đầu trái phải.
Giọng nói cũng hơi không rõ ràng: “Anh có thể… buông tôi ra trước được không?”
Gương mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, trên làn da có một tầng mồ hôi mỏng, mì kia quá cay, làm cả người cô như quả cầu lửa nhỏ đang rực cháy--- nhiệt độ cơ thể vẫn luôn rất cao.
Mặt cô thật sự rất nhỏ, nhỏ tới mức anh có thể dùng hai ngón tay để nắm hai bên mặt của cô.
Anh không muốn buông tay, nên ác liệt thay đổi tư thế, chuyển thành bóp hai má cô.
Thịt mềm mụp, càng đáng yêu hơn.
Anh lại hướng mày, bình tĩnh trả lời câu hỏi của cô: “Không thể.”
Sao lại có thể vô lại như thế chứ? Nguyễn Cẩm khiếp sợ mở to hai mắt.
Hiện tại, cô cực kì mong muốn anh trở lại bộ dáng lãnh đạm trước kia, hoặc là nghiêm trang nói hươu nói vượn với cô cũng được…
Ít nhất thì, khi đó, thần thái anh là bất cần, không hề để ý cái gì, dù có đột phá khoảng cách an toàn, thì giữa hai người vẫn có một bức tường dày nặng cách trở.
Cô có thể cảm nhận được, nên cũng không có gánh nặng tâm lí gì.
Bởi vì cô biết, anh chỉ đang “trêu” cô thôi.
Hiện giờ, không biết cô bỗng nhiên làm ra hành động gì kì lạ, hoặc là bầu không khí giữa hai người có gì đó thay đổi, nên bức tường “vô hình” kia liền biến mất không dấu vết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tim… sắp vọt tới eo rồi.
Nguyễn Cẩm cảm thấy hơi ngây ngốc, ngón tay cô bất an mà nắm chặt góc áo, lại nhìn anh một lần nữa.
Cô nỗ lực làm ánh mắt mình trở nên nghiêm túc: “Tôi biết bản thân mình rất đáng yêu.”
“Ừm?” Người đàn ông dùng giọng mũi để tỏ vẻ nghi vấn.
Nguyễn Cẩm: “… Cho nên, còn tới lượt anh nói như vậy sao?”
Quý Nghiêm Diệp cười một tiếng, cuối cùng cũng buông tay ra khỏi mặt cô.
Ngả ra sau tựa lưng vào ghế ngồi, anh nhìn về phía trước, hất hất cằm: “Còn ăn nữa không?”
Nguyễn Cẩm nhìn bún xào đỏ rực trên bàn: “Ăn, sao lại không ăn chứ?”
Dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa, thì sẽ không thể nào ảnh hưởng đến quyết tâm ăn cơm của cô.
Quý Nghiêm Diệp đánh giá cô một lát, bình tĩnh nhắc nhỏ: “Xung quanh miệng cô đều sưng hết cả lên rồi.”
“Hả?” Cô liền hoảng sợ, lấy di động, mở camera ra soi.
Cấp độ cay của mì này thật sự là quá biến thái, trước kia cô chưa từng ăn mì nào cay đến thế.
Không chỉ miệng bị sưng, mà dạ dày cũng có cảm giác bỏng rát.
Quý Nghiêm Diệp liền cầm hộp mì trước mặt cô, ngón tay người đàn ông thon dài, nâng hộp cơm rẻ tiền lên trông cũng rất cao quý, đồ ăn bên trong nháy mắt đều trở nên sang trọng hơn không ít.
Nguyễn Cẩm cảm thấy, thật ra anh có thể làm nhân viên phục vụ trong cửa hàng bán đồ ăn nhanh, chắc chắn cửa hàng ấy sẽ làm ăn rất tốt.
Như vậy, nếu anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Quý, thì cũng không lo vấn đề công ăn việc làm.
Thật là một ý tưởng thông minh mà.
Ở bàn bếp, tiếng nước “rào rào” vang lên, một lát sau, hộp bún xào lại được đặt trong tầm mắt cô, mỗi một sợi bún đều trắng bệch, không hề cay, hơn nữa, còn cực kì lành mạnh.
Nguyễn Cẩm: “… Cảm ơn anh, nhưng tôi đã ăn no rồi, thật đấy.”
Quý Nghiêm Diệp cũng không định bắt ép cô ăn, thấy thế cũng không nói gì nữa. Dư quang quét tới hộp đơn đặt hàng trên bàn cơm, anh liền thuận tay cầm lên.
“Đừng xem mà!” Nguyễn Cẩm lập tức muốn cướp lại.
Nhưng người đàn ông đã thong thả ung dung đọc ra: “Người lớn trong nhà không cho gọi cơm hộp, mong anh shipper đưa đến thì đừng lên tiếng, cứ đặt cơm dưới chân tường, sau đó gọi điện thoại cho tôi?”
Quý Nghiêm Diệp lắc lắc tờ giấy trong tay: “Sợ tôi đến vậy sao?”
Nguyễn Cẩm: “… Không sợ, chỉ là ghi chú mặc định trước kia quên chưa sửa.”
Quý Nghiêm Diệp: “Muốn để tôi làm ba ba cô sao?”
Khi lời này được anh phát ra từ miệng, sao lại lạ lùng như thế nhỉ?!
Nguyễn Cẩm xù lông: “Đã bảo là hiểu lầm rồi mà! Hiểu lầm!”
….…..
Sau khi Nguyễn Cẩm về phòng mới phát hiện, lực chú ý của mình bị Quý Nghiêm Diệp rời đi, chuyện quan trọng còn chưa kịp hỏi cho rõ ràng.
Cho nên, nếu Quý Tấn thật sự trả thù, thì rốt cuộc là anh muốn ứng phó thế nào vậy?
Cầm đèn chạy trước ô tô, cô thở dài, cũng không nghĩ nữa.
Ngày hôm sau, Nguyễn Cẩm nhận được một cuộc gọi từ số điện thoại lạ.
Bên kia là giọng nói nhã nhặn, lịch sự của một cô gái: “Xin chào, tôi là Nghiêm Thiên Thiên, có thể gặp mặt được không?”
Nếu là người khác, chắc Nguyễn Cẩm sẽ do dự một chút. Rốt cuộc thì ra ngoài là phải trang điểm, rồi còn thay quần áo, làm tóc linh tinh, cô không muốn lãng phí sức lực vì những người không đáng.
Nhưng Nghiêm Thiên Thiên thì khác, cô ta là một sự tồn tại đặc biệt.
Hai người hẹn nhau gặp mặt ở một quán cà phê, sau khi Nguyễn Cẩm đi vào, thì Nghiêm Thiên Thiên đã ngồi chờ sẵn ở chỗ.
Diễn xuất của người nào đó thật sự rất giống Úc Thục Lan, đều là bộ dạng mắt ở trên đỉnh đầu, nhưng lại có chút khác biệt. Trong khí thế kiêu ngạo của Nghiêm Thiên Thiên, còn mang một chút lo âu.
“Cô tìm tôi là để nói chuyện gì?” Nguyễn Cẩm đi thẳng vào vấn đề.
Nghiêm Thiên Thiên đánh giá cô trên dưới vài lần: “Là Quý Tấn bảo tôi tới xin lỗi cô.”
“Hả?” Nguyễn Cẩm ngẩn người.
Nghiêm Thiên Thiên uống một ngụm cà phê: “Từ ngày hôm qua, sau khi tới tìm cô, địa vị của anh ta và cha mình ở công ty đã chịu một chút uy hiếp, rất nhiều quản lí cấp cao đều phản đối bọn họ, loạn tới mức khó coi.”
“... Thật sao?” Nguyễn Cẩm cảm thấy bản thân như đang nghe một câu chuyện cười.
Sao có thể chứ? Không phải cha con Quý Hiếu Vĩ và Quý Tấn một tay che trời ở nhà họ Quý sao?
Tình báo của Tiêu Tình Lãng đúng là khống thể tin được mà!
Nghiêm Thiên Thiên hất hất cằm: “Có lẽ cô còn chưa rõ lắm, Quý Nghiêm Diệp chính là một người như vậy, không có ai có tính cách bá đạo hơn anh ta. Dù tình trạng thân thể của anh ta hiện tại không rõ ràng, biến mất trong tầm mắt mọi người rất lâu, nhưng vẫn ngầm khống chế công ty như cũ. Chỉ cần cha con Quý Tấn hơi mạo phạm tới anh ta, anh ta sẽ liền ra tay trừng phạt.”
Nguyễn Cẩm như đang nghe sách trời: “Vậy anh ấy… thật sự là rất lợi hại nha.”
Nghiêm Thiên Thiên liếc cô một cái: “Mà người vốn kết hôn cùng anh ta, là tôi.”
Nguyễn Cẩm: “Thật sao? Vậy sao cô không kết hôn?”
Nghiêm Thiên Thiên ngạo mạn nói: “Bởi vì chồng của Nghiêm Thiên Thiên tôi, tuyệt đối không thể là một kẻ tàn tật được.”
Cô ta hất cằm, lại nói: “Đây như một cuộc đặt cược, người thừa kế tương lai của nhà họ Quý, tôi cược là Quý Tấn, bởi vì anh ta trẻ tuổi, khỏe mạnh, chỉ cần tôi luyện thêm một chút, về sau, anh ta nhất định sẽ nâng tôi lên làm phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Thiêm Nam.”
Nguyễn Cẩm hỏi cô ta: “Phu nhân tổng giám đốc dễ làm như thế sao? Kể cả về sau anh ta có làm tổng giám đốc, thì có liên quan gì đến cô? Là cô lên làm sao?”
Nghiêm Thiên Thiên nghẹn lời: “Cô có ý gì?”
Nguyễn Cẩm cười tủm tỉm nói: “Chẳng có ý gì cả, chỉ là muốn nói cho cô biết, hôn nhân và tình cảm không phải là tiền đặt cược. Cô muốn làm tổng giám đốc thì tự mình lên làm đi, đừng có kí thác hi vọng lên người người khác.”
Nghiêm Thiên Thiên cười lạnh: “Vậy còn cô? Cô kết hôn với Quý Nghiêm Diệp, không tồn tại dã tâm nào sao?”
Nguyễn Cẩm xem xét cô ta: “Tôi thì có dã tâm gì? Tôi chỉ là muốn chữa bệnh cho ba ba tôi thôi. Tương lai của Quý Nghiêm Diệp thế nào, tôi sẽ không quản, dù anh ấy có làm nhân viên phục vụ trong cửa hàng bán thức ăn nhanh, thì tôi cũng sẽ vui lòng.”
Người không cùng quan điểm thì khó có thể nói chuyện được, cô cũng không muốn tiếp tục cuộc hội thoại này với Nghiêm Thiên Thiên.
Vừa định đứng dậy rời đi, thì phía sau lại có tiếng nói vang lên.
Giọng điệu Nghiêm Thiên Thiên bình thản, âm thanh vẫn đẹp đẽ dịu dàng như trước.
“Năm 6 tuổi, bởi vì cô phát sốt và quên đi một đoạn kí ức, cho nên, một số việc cô không hề nhớ rõ. Năm đó, thật ra hai người chúng ta đã được trao đổi lại, về với chính cha mẹ ruột của mình.”
Bước chân Nguyễn Cẩm hơi dừng lại.
Nghiêm Thiên Thiên tiếp tục nói: “Khi đó, hai nhà đã định trở lại cuộc sống sinh hoạt bình thường, từ đây không có quan hệ gì nữa. Nhưng cô rất không hiểu chuyện, làm ầm ĩ ở nhà họ Nghiêm. Ba mẹ cảm thấy cô không ngoan, nên trả cô về nơi nuôi nấng, tình nguyện để tôi tiếp tục làm con gái bọn họ.”
“Cho nên, Nguyễn Cẩm, cô đừng cảm thấy mình là máu mủ ruột già của cha mẹ mà kiêu ngạo. Nếu không phải cần cô làm thế thân liên hôn cho tôi, thì nhà họ Nghiêm thậm chí sẽ không chủ động liên hệ với cô. Nói cho cùng, cô cùng lắm chỉ là một đứa con bị từ chối mà thôi.”
Mấy chữ “đứa con bị từ chối” này, Nghiêm Thiên Thiên cắn răng nói rất nặng, nghe vào có cảm giác dữ tợn.
Phá vỡ hình tượng thục nữ lúc trước của cô ta.
Bước chân của Nguyễn Cẩm không dừng lại, tiếp tục đi ra ngoài.
…...
Ngay từ đầu, thật ra Nguyễn Cẩm đã không cảm thấy gì.
Chỉ là vài câu nói khắc nghiệt mà thôi, cô cũng chẳng có cảm tình gì với vợ chồng Nghiêm Uy và Úc Thục Lan. Dù điều Nghiêm Thiên Thiên nói là sự thật, vậy thì sao chứ?
Lão Lưu đang dừng xe chờ ở bên ngoài, vừa thấy cô ra liền vội vội vàng vàng mở cửa xe.
Chiếc xe này là chiếc xe Quý Nghiêm Diệp thường ngày hay dùng, trên xe có mùi hương dây trên người anh.
Rất nồng, nhưng lại có thể làm yên ổn tinh thần người.
Lão Lưu nổ máy, quét mắt nhìn kính chiếu hậu: “Nguyễn tiểu thư, cô không sao chứ?”
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi thì cảm xúc của Nguyễn Cẩm thật sự liền không thể giấu được.
Cảm xúc tới một cách khó hiểu, vừa tủi thân lại vừa phiền muộn, lại bất bình thay bản thân lúc nhỏ tuổi.
Hóa ra, trên đời này, thật sự là có cha mẹ không hề yêu thương con cái mình chút nào.
Cơn sốt cao năm 6 tuổi kia, đến nay vẫn để lại di chứng về sau cho cô. Khi cô có cảm xúc kích động, thì tai phải sẽ liên tục bị ù.
Đây là ấn kí lưu lại sự thống khổ trong quá khứ của cô.
Có thể hiểu, lúc trước, ở nhà họ Nghiêm, cô đã bị ghét bỏ như thế nào…
Thậm chí, Nguyễn Cẩm còn cảm thấy may mắn, may là bản thân bị mất đi đoạn kí ức này.
Ngực lại nặng trĩu, cô nhàn nhạt nói: “Không sao đâu.”
Liền mở cửa sổ hết cỡ ra, để gió thổi vào má cô.
….……………
Khi trở lại nhà cũ của nhà họ Quý, xe vẫn vào từ cửa sau theo lẽ thường.
Khi Nguyễn Cẩm xuống xe, liền thấy trong viện có công nhân làm vườn chuyên nghiệp đang sửa sang lại bồn hoa. Bây giờ là đầu xuân, bọn họ gạt bỏ mấy cành khô lá úa ban đầu đi, rồi sau đó trồng thêm mấy loại hoa tươi cỏ lạ vào.
Trên mặt đất có rất nhiều dấu vết bùn đất, cô cẩn thận vòng qua.
“Nguyễn tiểu thư.” Lão Lưu ở phía sau kêu cô. “Quý tiên sinh tìm ngài.”
Cô rầu rĩ không vui mà đáp một tiếng, đi qua gõ cửa phòng Quý Nghiêm Diệp.
Nửa này không có tiếng đáp lại, hóa ra là cửa kia đã được mở ra.
Đầu gối Quý Nghiêm Diệp để một quyển sách, tiện tay tắt loa đi: “Định trồng thêm hoa mới vào bồn, cô thích hoa cỏ gì, thì nói cho nhóm công nhân, để họ trồng luôn một thể.”
Vốn dĩ, tâm trạng Nguyễn Cẩm đã không tốt, vừa thấy mặt anh, liền càng tức giận hơn.
Rõ ràng bản lĩnh người này rất lớn, còn có thể ngầm thao túng tập đoàn Thiêm Nam, thế mà vẫn luôn không nói với cô, lừa cô như con ngốc!
Giọng điệu cô rất lạ, còn có chút uất ức: “Hoa cái gì mà hoa! Cỏ cái gì mà cỏ! Mấy kẻ có tiền như anh chỉ biết hưởng thụ! Trồng mấy loại cây nào có thể làm thức ăn đi, vừa có thể ăn lại vừa có thể ngắm, đã có lợi ích kinh tế thực tế lại còn có thể tiết kiệm được tiền!”
Quý Nghiêm Diệp: “…”