Chương 13: Con tim rung động (2)
Không khí trong phòng nhất thời im lặng hẳn, Nguyễn Cẩm hơi hối hận.
Mỗi khi cô kích động là lại thích thuận miệng nói linh tinh, bây giờ muốn thu hồi lại cũng không có khả năng.
Lập tức xin lỗi thì sẽ rất mất mặt, trong lòng cô lại đang tràn đầy sự phẫn nộ, không thể phát tiết ra ngoài dễ dàng được.
Cũng chỉ có thể… cứng đầu cứng cổ mà đứng đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Vài giây sau, Quý Nghiêm Diệp nhàn nhạt mở miệng: “Trồng rau nhiều thì hơi đơn điệu, vậy thì dẹp luôn cái sân gạch xanh đi. Trồng thêm cây ăn quả nữa, dựng lều nuôi gà hai bên, phía sau thì làm chuồng heo. Đến lúc đó, thịt thà, rau củ, trái cây, trứng, toàn bộ đều có thể tự cung tự cấp. Rất tốt.”
Anh hiểu nhiều thật đó…
Nguyễn Cẩm cạn lời một lát: “Anh có ý gì vậy?”
Hiếm khi Quý Nghiêm Diệp nói rõ ràng: “Nghĩ lại về hành vi hưởng lạc của kẻ có tiền như tôi, tôi đã kịp thời hối cải, quay đầu là bờ, bước sang trang mới, trở thành một con người mới, quyết định cân nhắc “kiến nghị” của cô. Rốt cuộc thì làm vậy vừa có lợi ích kinh tế thực tế, lại vừa có thể tiết kiệm tiền.”
Anh đã nói như vậy rồi, Nguyễn Cẩm cũng chỉ có thể tiếp tục mạnh miệng: “Đúng rồi đó, như vậy rất tốt… Không cần phải ra ngoài mua đồ ăn nữa.”
Quý Nghiêm Diệp nhướng mày: “Sân quá nhỏ, không đủ để thi triển kế hoạch. Vậy thì mua một nông trường đi, về sau cô có thể trồng trọt mỗi ngày.”
Anh dùng giọng điệu trêu chọc, lọt vào tai Nguyễn Cẩm lại thành mỉa mai.
Uất ức trong lòng cô càng lớn hơn, nhỏ giọng nói: “Không phải tôi chỉ kiến nghị một chút thôi sao? Sao anh phải nói cái giọng khó ở như thế?! Còn mua nông trường, bảo tôi trồng trọt mỗi ngày…”
Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục lên án: “Anh chính là muốn tôi là người ở miễn phí cho anh! Đúng là không khác gì Chu Bái Bì*, Hoàng Thế Nhân**!”
*Chu Bái Bì (周扒皮- Zhou Bapi): tên một nhân vật địa chủ trong truyện “Bán dạ kê khiếu” (半夜鸡叫 – Tiếng gà gáy lúc nữa đêm). Là một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. “Bái bì” ở đây còn có nghĩa là lột da (Nguồn: https://lelinh2909.wordpress.com/2015/03/03/bay-thanh-hung-gian-chuong-2/)
**Hoàng Thế Nhân (黄世仁 – Huang Shiren): Tên một nhân vật địa chủ trong vở ca vũ kịch “Bạch mao nữ” (白毛女 – The White Haired Girl). (Nguồn: http://nghieNguyễn Cẩmuuquocte.org/2017/10/11/tham-sat-huyen-dao/)
Cô nói như vậy, tự mình cũng cảm thấy bản thân đang gây rối vô cớ, nhưng vành mắt vẫn không nhịn được mà đỏ lên.
Nghẹn ngào nhỏ giọng lải nhải: “Tôi chỉ kiến nghị thôi! Kiến nghị!”
Đại não và cảm xúc hoàn toàn lệch pha, căn bản là không thể suy nghĩ một cách bình thường và logic được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng cảm thấy mất mặt, sợ bản thân lại tiếp tục phát giận nữa, liền cúi đầu bước nhỏ ra ngoài.
Ở cửa, lão Lưu cũng nghe thấy tiếng tranh chấp bên trong, hơi khẩn trương mà gõ cửa.
“Quý tiên sinh, có cần tôi tiến vào không ạ?”
Quý Nghiêm Diệp trầm giọng nói: “Không cần.”
Bàn tay anh di chuyển bánh xe lăn, xe lăn liền nhẹ nhàng dịch lên phía trước một đoạn, đúng lúc chắn phía trước Nguyễn Cẩm.
“Làm gì vậy?” Cô che đôi mắt đang đỏ lên, nước mắt rưng rưng.
“Đừng đi vội, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đã.” Quý Nghiêm Diệp nói.
Anh ngước mắt quan sát biểu cảm của cô, thấy cô vẫn đứng yên, liền nói: “Xe lăn tôi hôm nay hơi thấp, không với tới mặt cô được.”
“Ngoan.”
“Nguyễn Cẩm.”
Cô không trả lời, anh kêu tên cô.
Giọng điệu trầm thấp, lại ẩn chứa một tia thỏa hiệp: “Tôi không biết dỗ dành người khác, cũng không biết bản thân đã lỡ nói câu nào đắc tội cô… Tóm lại là, rất xin lỗi.”
Người này lại bỗng nhiên xin lỗi! Hơn nữa, còn là xin lỗi vì cô đã gây rối vô cớ!
Rõ ràng, chuyện này là do cô không đúng mà…
Trong lòng Nguyễn Cẩm vừa kinh ngạc vừa áy náy, cuối cùng vẫn đi đến cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống.
Tầm mắt mơ mơ hồ hồ, cô liền dùng hai tay lau nước mắt đã chực trào ra, chỉ cảm thấy xe lăn của Quý Nghiêm Diệp đang từ từ đến gần.
Một tờ giấy ăn được ấn lên má cô, cả tờ giấy ăn to đùng không hề nhúc nhích, xê dịch gì… như là đang treo tờ báo trắng lên tường vậy.
Cuối cùng thì Nguyễn Cẩm cũng không nhịn được nữa mà mở mắt ra, giọng nói khàn khàn: “… Rốt cuộc là anh có biết lau nước mắt cho người ta không vậy?”
Hai ngón tay của Quý Nghiêm Diệp tách ra, kẹp tờ giấy ăn ở giữa, chọc chọc lên mặt cô: “Không biết, trước kia chưa từng lau cho ai cả.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Cô thở ra một hơi, cầm lấy tờ giấy ăn kia: “Anh buông tay ra, tôi có thể tự mình lau được.”
Lúc này, cảm xúc của cô cũng đã khôi phục một chút, tình trạng ù tai cũng đã giảm bớt, ngọn lửa vô danh kia đã dần dần lụi tàn.
Cầm lấy tờ giấy ăn kia, cô hơi hổ thẹn: “Thật xin lỗi, tất cả là do tôi sai, tôi không nên tức giận lung tung…”
Biết sai thì phải sửa, hơn nữa, còn phải chủ động xin lỗi.
Thoạt nhìn, tư duy của cô đã rõ ràng, có thể tiến hành nói chuyện như người bình thường.
Lúc nãy muốn lau nước mắt cho cô, nên xe lăn của anh cách cô rất gần, đầu hai người hầu như là đang kề sát bên nhau.
Nguyễn Cẩm chớp chớp mắt, trốn ra sau một chút. Nhưng cố tình, ghế dựa này của cô lại có chỗ tựa lưng…
Cánh tay thon dài đặt lên lưng ghế phía sau cô.
Người đàn ông cười như không cười, cúi người áp sát: “Chu Bái Bì? Hoàng Thế Nhân? Kiểu xúc phạm danh dự như thế này, cô định đền bù như thế nào?”
Sao lại còn tính sổ nữa vậy?!
Nguyễn Cẩm khụt khịt mũi, cảm thấy bản thân sắp hỏng mất: “… Đó là tôi nói linh tinh, hơn nữa, lúc nãy anh cũng đâu có truy cứu, còn chủ động xin lỗi tôi nữa.”
Quý Nghiêm Diệp nhàn nhạt nói: “Đó là để dỗ cô thôi.”
Anh dùng từ “dỗ” này, chỉ có hai người có quan hệ thân mật mới có thể “dỗ” nhau.
Tai Nguyễn Cẩm hơi nóng, cô bắt đầu nỗ lực rời sự chú ý của mình đi, và còn nghĩ cách để “trả đũa” lại, để bản thân mình về phe của “đạo đức và chính nghĩa”.
Cô liền kể chuyện này hôm nay ra: “Tôi vừa đi gặp Nghiêm Thiên Thiên, cô ta là bạn gái Quý Tấn, nói là thay Quý Tấn tới xin lỗi tôi, thuận tiện xin anh tha cho bọn họ! Rõ ràng là anh rất lợi hại, vì sao lại luôn gạt tôi, làm hại tôi nhọc lòng cả ngày hôm qua!”
Còn những lời Nghiêm Thiên Thiên nói sau đó, Nguyễn Cẩm không muốn để người khác biết, cho nên cố ý không nhắc tới.
Quý Nghiêm Diệp cũng không kinh ngạc với chuyện này.
Ngón tay gõ gõ lên mặt bàn hai cái, anh không chút để ý mà nói: “Chuyện này quả thật là tôi không đúng, nhưng chuyện của tôi quá phức tạp, khi khác tôi sẽ nói từng cái với cô sau.”
“Nếu bây giờ mà nói ra toàn bộ, chắc cô phải ở đây một ngày một đêm mới nghe xong mất.”
Anh lại nói tiếp.
Nguyễn Cẩm: “…”
Đây là muốn “xuất khẩu” một quyển “Nghìn lẻ một đêm” come from Trung Quốc sao…
Cô ủ rũ nói: “Vậy quên đi, hiện tại tôi hơi đau đầu, tôi muốn trở về ngủ.”
Huyệt Thái Dương giật giật, cô giơ tay xoa xoa, định đứng lên.
Xe lăn Quý Nghiêm Diệp lui ra sau một chút: “Ngủ luôn ở đây đi.”
Nguyễn Cẩm: “Hả?”
Quý Nghiêm Diệp nói: “Cảm xúc của cô không ổn định, khi ở đơn độc một mình thì sẽ càng nặng hơn, giấc ngủ sẽ không an ổn.”
Anh nói nghe cũng khá hợp lí, Nguyễn Cẩm cũng không quá muốn trở lại căn phòng trống rỗng kia. Bây giờ, cô chỉ muốn ở nơi nào náo nhiệt một chút, có một người thôi cũng được, ít nhất thì như thế, nội tâm cô sẽ có cảm giác an toàn hơn.
Cũng không đợi người đàn ông sắp xếp, cô liền tự động chạy tới sofa, cởi giày ra, nằm xuống sofa bằng phẳng rộng rãi.
Cảm giác cũng khá tốt, cửa sổ đối diện có ánh mặt trời rọi vào, nhiệt độ ấm áp phả vào bên sườn mặt, như có tác dụng dẹp tan mây mù trong lòng.
Nhưng mà, hình như hơi sáng quá…
Vặn cổ hai cái, cô lại xoay người, đối mặt với lưng ghế sofa, cuộn thảm thành một cục làm gối đầu.
“Không lên giường ngủ sao?” Giọng nói của Quý Nghiêm Diệp ở sau lưng vang lên.
Cô chậm chạp đáp: “Không cần, không cần. Ở đây cũng khá tốt.”
Cũng quá lợi hại rồi, chỉ một lát sau, cô đã ngủ thiếp đi.
….….
Giấc ngủ của Nguyễn Cẩm vốn không sâu, huống chi còn là ngủ trong phòng người khác, nên nội tâm cô vẫn có chút đề phòng.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cô ngủ không thoải mái, liền theo bản năng mà xoay người nằm thẳng.
Khi nửa tỉnh nửa mơ, tuy ý thức rất rõ ràng, nhưng thân thể vẫn đang trong trạng thái ngủ say, lười biếng không muốn mở mắt.
Mùi hương dây nhàn nhạt truyền vào mũi, sau đó, tiếng lốp xe lăn cọ xát với mặt đất vang lên rất nhỏ, rồi dừng lại trước ghế sofa--- một tấm thảm lông xù được đắp lên người cô.
Đúng là một người chu đáo mà.
Cô mơ mơ màng màng mà nghĩ.
Mặc dù là đăng nhắm mắt, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt anh đang nhìn chằm chằm vào gò má cô.
Ngay sau đó, một góc thảm kia từ từ được nhấc lên, che toàn bộ gương mặt cô lại.
Nguyễn Cẩm: “…”
Anh không muốn nhìn mặt cô đến thế sao!?
Khoảng hai ba giây sau-----
Hình như là sợ cô nghẹn chết, nên thảm kia lại được dịch dịch xuống, để lộ cái mũi của cô ra…
Nguyễn Cẩm: “…”
Tiếng hít thở rất nhỏ của người đàn ông truyền vào tai, chứng tỏ rằng anh vẫn đang ở rất gần. Cô thật sự rất muốn nhảy dựng lên mắng anh vài câu, nhưng cô quả thật là rất buồn ngủ, một lát sau liền mê mang thiếp đi.
Lúc này, cô ngủ rất sâu, khi tỉnh dậy, thì sắc trời bên ngoài cũng đã sẩm tối.
Còn có tiếng đào đất nặng nề từ ngoài cửa sổ truyền vào.
Mái tóc ngắn lộn xộn, Nguyễn Cẩm vừa vuốt cho nó thẳng lại, vừa ngơ ngác ngồi dậy.
Chung quanh tối om, cô không thấy cái gì cả. Mò mẫm đi giày vào, rồi đi qua mở cửa ra.
Được lắm, trong viện, ba bốn công nhân đang khí thế ngất trời mà cày cuốc làm việc.
Bồn hoa ven tường bị dỡ xuống toàn bộ, nền đá xanh ở sân cũng bị đào lên một đoạn, khoảng nửa mẫu đất bị xới lên, đổ đất vàng mềm xốp vào, còn làm thành kiểu chia từng lượt đất nữa chứ…
Ai không biết, còn tưởng mình đi tới đại viện làm nông nào nữa chứ.
Phía sau có tiếng lốp xe lăm cọ xát với mặt đất vang lên, Nguyễn Cẩm từ từ quay đầu lại.
Quý Nghiêm Diệp đi từ trong phòng ra, mở đèn, lãnh đạm hỏi: “Nhìn có vừa lòng Không?”
“Vừa lòng… cái gì?” Nguyễn Cẩm cẩn thận hỏi lại.
Quý Nghiêm Diệp hất hất cằm: “Tôi vừa nghĩ đến, cuộc “cãi vã” lúc nãy của chúng ta, có một phần là do cô muốn trồng rau trong sân, mà tôi lại trêu chọc cô, chưa kịp thời hiểu rõ yêu cầu của cô mà đã vội vàng trả lời.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Nguyễn Cẩm: “Vậy cho nên?”
“Cho nên, tôi gọi người tới đây tu sửa lại một chút, về sau, cô có thể tự do trồng rau ở đây.