Chương 18: Nắm tay (1)
Người đến ru người ta ngủ, cuối cùng lại tự ru mình ngủ luôn.
Chuyện như thế này, nghĩ thế nào cũng không thể hiểu được.
Nguyễn Cẩm buồn bực nửa ngày, rồi cũng lại nổi lên cơn tò mò.
Hai chân Quý Nghiêm Diệp không thể cử động, vậy vì sao lại có thế “dọn” cô lên giường được?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc chắn là không thể ôm công chúa được rồi, chẳng lẽ là dùng tay xách cô lên sao?
Trong nháy mắt, đầu cô xuất hiện hình ảnh mình bị xách lên như lợn chết… Cô liền cảm thấy hơi mất bình tĩnh.
Cô ngủ say như vậy sao? Hay là Quý Nghiêm Diệp cho cô uống thuốc mê?!
Chút buồn ngủ còn sót lại cũng lập tức biến mất, cô nhắm mắt lại, nhưng tròng mắt bên trong lại liên tục xoay tròn, lông mi run run.
Mí mắt bị một ngón tay hơi chai phủ lên, nhẹ nhàng mân mê lông mi cô.
Nguyễn Cẩm hoảng sợ, hoang mang rối loạn ngồi bật dậy: “Anh làm gì vậy?”
Quý Nghiêm Diệp cười như không cười: “Không phải đã tỉnh rồi sao?”
Nguyễn Cẩm: “…”
Sắc trời bên ngoài cũng đã sáng bừng, cô cũng không còn lí do để ngủ nướng nữa, đành phải bò xuống giường, cực kì chu đáo mà dọn dẹp chăn gối gọn gàng cho người ta, đôi tay vỗ vỗ hai cái lên trên.
Quý Nghiêm Diệp dựa vào xe lăn, dáng vẻ tùy ý mà nhìn chằm chằm vào cô.
Trên người anh không còn mặc áo ngủ nữa, mà là áo sơ mi màu đen, tay áo sắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc.
Ngón tay thon dài hơi gập lên, gõ gõ hai cái lên tay vịn xe lăn: “Bên trái.”
Nguyễn Cẩm: “Hả?”
Anh liền đến gần hơn một chút, dùng ngón tay chỉ cho cô xem: “Chỗ bên trái còn có chút nếp gấp.”
Nguyễn Cẩm: “… À.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không biết là có phải anh cố ý trêu cô hay không, mà khi cô sửa sang lại xong, Quý Nghiêm Diệp lại hơi nhíu nhíu mày.
“Chỗ bên phải cũng chưa được, lộn lại góc chăn đi.”
Nguyễn Cẩm tốt tính mà cởi dép ra, bò qua chỗ góc chăn kia, chỉnh sửa lại: “Đã được chưa?”
“Rồi.” Quý Nghiêm Diệp gật đầu.
Cô cũng không xuống dưới, chỉ xoay người chờ phản ứng của anh, ý chí chiến đấu sục sôi, chuẩn bị tiếp thu chỉ thị mới.
Quý Nghiêm Diệp lại nhàn nhạt nói: “Được rồi, đã gọn gàng hết rồi.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Nếu không phải cô vẫn còn cảm thấy chột dạ, thì lúc này cô đã sớm xù lông mắng người rồi.
Bận rộn xuống giường, cô lại nghiêm túc đứng dựa vào mép giường.
Lúc này, cô mới nghiêng đầu dò hỏi: “Này, rốt cuộc thì đêm qua, làm thế nào mà tôi lại nằm trên giường thế?”
Quý Nghiêm Diệp híp mắt nhìn cô một cái, giọng điệu cực kì đứng đắn: “Đêm qua, cô ngủ gà ngủ gật, đầu óc không tỉnh táo, tự mình bò lên giật chăn rồi nằm xuống.”
Anh nói như đúng rồi, mà Nguyễn Cẩm lại vừa mới tỉnh ngủ nên đầu óc vẫn còn chưa linh hoạt.
Vậy nên, cô lại khẩn trương nói: “Vậy tôi… có làm gì anh không?”
Quý Nghiêm Diệp cười một tiếng, hứng thú mà hỏi lại: “Vậy nếu cô thật sự làm gì đó với tôi, thì cô có định chịu trách nhiệm không?”
Sao càng nghe lại càng cảm thấy ngả ngớn thế nhỉ?
Lúc này, Nguyễn Cẩm mới phát hiện mình bị người ta lừa: “… Chịu trách nhiệm chứ. Tôi sẽ chịu trách nhiệm việc đưa anh tới bệnh viện, trị chứng bệnh thích nói hươu nói vượn này của anh.”
Sáng sớm tinh mơ hai người đã đấu võ miệng, nháy mắt liền tràn đầy sức sống.
Nguyễn Cẩm lắc lắc đầu, cũng lười quan tâm chuyện tối hôm qua nữa, tự mình dọn dẹp đồ đạc rồi chạy chậm ôm về phòng.
Sau đó, cô liền bắt đầu rửa mặt. Vừa mới tắt vòi nước, thì ngoài cửa phòng đã có tiếng móng vuốt cào cửa vang lên.
Cô vừa lau mặt vừa đi qua xem, thì thấy chú cho đen lớn đang nghiêm túc ngồi xổm bên ngoài, nhỏ giọng “ẳng ẳng” một tiếng.
“Làm sao vậy, Đại Hắc?” Nguyễn Cẩm ngồi xổm xuống nhìn nó.
Chú chó chạy lên phía trước vài bước, rồi lại xoay người nhìn cô, giống như là đang dẫn đường cô đi đâu đó.
Nguyễn Cẩm: “… Quý Nghiêm Diệp gọi chị đến sao?”
Chú chó lại “ẳng ẳng” một tiếng, vẫy vẫy đuôi.
Đúng là ý như vậy mà!
Nguyễn Cẩm thấy hứng thú, đi theo nó vào trong phòng chính, mới thấy Quý Nghiêm Diệp đang cầm một túi xương trong tay, đang khom lưng đổ xương vào cái bát inox hình tròn.
Chú chó lớn vẫy vẫy đuôi, ngoan ngoãn ghé vào bên cạnh chờ.
Giọng nói người đàn ông trầm thấp, ra lệnh: “Ân Cách, ăn đi.”
Đầu Ân Cách bắt đầu dúi vào cái bát, ngậm nửa miếng sườn dê nhỏ, “rộp rộp” nhai sương sụn rồi nuốt xuống.
Quý Nghiêm Diệp vỗ vỗ vài cái trên đỉnh đầu nó, lại lấy hai hộp sữa đông lạnh cho cún ra, xé lớp vẻ bên ngoài rồi đổ vào trong cái bát.
Sữa đông lạnh kia chắc là vị việt quất rồi. Nhìn hình dáng viên sữa tròn tròn, cũng không khác sữa chua viên là mấy.
… Còn rất thơm nữa.
Nhìn chú chó ăn từng miếng đến vui sướng, bụng Nguyễn Cẩm nhịn không được mà reo vang hai tiếng.
Vậy mà cô nhìn chú chó ăn cơm đến mức cảm thấy đói bụng ư?
Nhìn thấy ánh mắt người đàn ông đang quay sang nhìn mình, cô liền xấu hổ che bụng lại.
Quý Nghiêm Diệp cũng không vạch trần cô, di chuyển xe lăn đến trước bàn bếp, rửa tay.
Lấy một miếng bò bít tết từ trong tủ lạnh ra, anh bật bếp, đặt chảo lên, cho miếng bò bít tết vào, chiên mỗi mặt hai phút, dùng kẹp gắp để lật, rồi sau đó cho bơ vàng vào chiên cùng, rồi đến hồ tiêu và muối biển, mùi thơm liền nhanh chóng tỏa ra.
Nguyễn Cẩm trông mong mà nhìn chằm chằm, cũng không biết là anh làm cho ai, cảm giác càng ngày càng đói bụng…
Quý Nghiêm Diệp bên kia, lúc này đang thuần thục kẹp miếng bò bít tết chín tám phần ra.
Bày mấy cây măng tây chiên ra đĩa làm thức ăn kèm, anh lại làm sandwich bơ, cắt thành từng miếng nhỏ rồi cắm các que tăm vào.
Toàn bộ thức ăn, kể cả bò bít tết đều được bày trí trên chiếc đĩa sứ trắng, rồi đặt lên bàn cơm như là món ăn cao cấp trong nhà hàng Tây.
Sau khi làm xong, anh mới vẫy vẫy tay, nói: “Qua đây ăn đi.”
“Cho tôi ăn sao?” Nguyễn Cẩm ngây ngốc, rồi kinh hỉ đi đến.
Sau khi cực kì vui vẻ mà ăn hai miếng, dư quang nhìn đến Ân Cách vẫn đang gặm xương ở một bên như cũ, cô chậm chạp phát hiện…
Sao giọng điệu người này bảo cô ăn cơm giống như khi kêu con cún kia ăn xương vậy?
Quý Nghiêm Diệp lại mở tủ lạnh ra, lấy một lọ sữa chua viên từ bên trong, từ từ đổ vào một cái ly, đẩy đến trước mặt cô: “Ăn đi.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Nguyễn Cẩm: “… Cảm ơn, anh thật là chu đáo quá.”
“Tôi đoán là em thích loại sữa chua vừa ngọt vừa không có chút dinh dưỡng nào như thế này, nên hôm qua, tôi đã bảo lão Lưu đi mua về một ít.” Quý Nghiêm Diệp nhàn nhạt nói.
Sao lại là “loại sữa chua vừa ngọt vừa không có chút dinh dưỡng nào” chứ? Nguyễn Cẩm hơi không phục.
“Vậy sữa chua dinh dưỡng chân chính có “diện mạo” như thế nào?” Cô cắt miếng bò bít tết, hỏi.
Lúc này, Quý Nghiêm Diệp lại chiên một miếng bò bít tết khác, bớt thời gian trả lời cô: “Sữa chua không đường ở nhiệt độ thấp, chính là cái loại vừa đắng vừa chua ấy.”
… Cũng còn chấp nhận được, ít nhất là người này vẫn còn vị giác của người bình thường.
Cô liền không nói nữa, cúi đầu, hết sức chuyên chú mà ăn bò bít tết.
Ân Cách đã ăn cơm sáng xong, lúc này đang đứng dưới bàn, thèm thuồng liếm bát.
Nguyễn Cẩm cũng đã ăn xong miếng sandwich cuối cùng, cũng vẫn chưa no, lén lút mút ngón tay.
Sau đó, miếng bò bít tết thứ hai của Quý Nghiêm Diệp đã ra khỏi chảo.
Miếng bò bít tết này anh vốn chuẩn bị cho mình ăn, nhưng thấy đĩa cô gái nhỏ trống không, trông hơi đáng thương, liền rút cái đĩa không kia ra, đẩy đĩa bò mình vừa làm qua đó: “Ăn đi.”
Nguyễn Cẩm rất cảm động: “Cảm ơn, anh đúng là một người… tốt mà.”
Hai chữ sau không tự giác mà kéo dài, cô buồn rầu nhíu mày.
Chắc là cũng được xem như là “người tốt” đi, ít nhất là anh đối tốt với cô.
Cô yên lặng nghĩ, vùi đầu ăn miếng thịt lớn thứ hai.
Quý Nghiêm Diệp lại chiên miếng bò bít tết thứ ba, lần này, cuối cùng thì đồ ăn cũng thành công chui vào trong miệng anh. Hai người ăn cơm nước xong, Nguyễn Cẩm rất tự giác mà đứng lên dọn dẹp bàn ăn.
Xếp mấy cái đĩa vừa dùng xong lên nhau, để lên bàn bếp, sau đó cho vào máy rửa bát.
Quý Nghiêm Diệp hỏi cô: “Chút nữa có việc gì bận không?”
Nguyễn Cẩm nghĩ nghĩ: “… Trồng rau, xem phim truyền hình, mấy chuyện này có được coi là việc bận không?”
Quý Nghiêm Diệp nói thẳng: “Nếu không có việc gì, thì ra ngoài với tôi một chuyến.”
Cô liền hiếu kì hỏi: “Anh muốn đi dạo phố sao?”
Anh liền “ừ” một tiếng, xem như là đồng ý.
Nguyễn Cẩm rất vui vẻ: “Vậy được thôi, đúng lúc tôi cũng đang chán muốn chết.”
Từ khi dọn vào nhà cũ của nhà họ Quý ở, đã rất nhiều ngày rồi cô chưa bước chân ra khỏi cửa.
Tuy phong cảnh ở đây không tồi, nhưng đây lại là nơi cư trú tập trung nhiều nhà giàu có, nơi nào cũng có bảo vệ đứng gác, từng hành động nhỏ đều có người nhìn chằm chằm, an toàn thì an toàn, nhưng mà lại có cảm giác không được tự nhiên.
Lúc này, Quý Nghiêm Diệp chủ động muốn đưa cô ra ngoài, cô liền hỏi: “Vậy chúng ta sẽ đi đâu thế? Nơi có hoàn cảnh thanh tĩnh sẽ rất thích hợp với anh, hay là đến một công viên để ăn cơm dã ngoại nhé?”
Quý Nghiêm Diệp hất hất cằm: “Đi thay quần áo đi, mười phút sau có mặt ở sân.”
….…..
Khi Nguyễn Cẩm thay quần áo xong, ra tới sân, mới phát hiện, không chỉ có lão Lưu và luật sư Tưởng đang đứng ở ngoài xe, mà ngay cả bác sĩ Chử cũng đến đây.
Ba người đứng chung một chỗ, đang nhỏ giọng thảo luận cái gì đó, biểu cảm cực kì sầu lo.
“Làm sao vậy?” Nguyễn Cẩm lên tiếng hỏi.
“Nguyễn tiểu thư, cô có thể khuyên Quý tiên sinh một chút được không? Chúng tôi nói đều không có tác dụng, bảo ngài ấy đừng…”
Lão Lưu như phát hiện ra một vị cứu tinh, vội vàng đi lên trước một bước.
Nhưng anh ta chỉ mới kịp nói một nửa.
Giọng nói trầm thấp của Quý Nghiêm Diệp từ bên trong xe truyền đến: “Nguyễn Cẩm, lên xe.”
Lão Lưu lo lắng, sốt ruột lắc đầu, cuối cùng cũng vẫn mở cửa ghế sau ra.
“Nguyễn tiểu thư, cẩn thận đừng để bị đụng đầu.”
Đầu gối Quý Nghiêm Diệp đặt một chiếc máy tính bảng cứng nhắc bên trên, ngón tay anh không ngừng hoạt động, đang nhanh chóng xem văn kiện và số liện trên màn hình.
Thấy biểu cảm anh nghiêm túc, Nguyễn Cẩm cũng không quấy rầy anh nữa, im lặng đóng cửa xe.
Lão Lưu cũng lên ghế điều khiển, luật sư Tưởng và bác sĩ Chử đi một chiếc xe khác phía sau.
Sau khi xe nổ máy, không khí càng thêm trầm mặc, theo bản năng, Nguyễn Cẩm liền cảm thấy có gì đó sai sai.
Hình như đây không phải là một chuyến đi bình thường.
Nghĩ tới biểu cảm muốn nói lại thôi vừa rồi của lão Lưu, cô liền nhíu nhíu mày, muốn hỏi nhưng không biết hỏi thế nào.
Chỉ có thể quay đầu nhìn chằm chằm Quý Nghiêm Diệp.
Người đàn ông ấn nút khóa màn hình, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, giọng điệu bình tĩnh: “Làm sao vậy?”
Nguyễn Cẩm hỏi: “Rốt cuộc là chúng ta sẽ đi đâu thế?”
Quý Nghiêm Diệp không chút để ý nói: “Công viên trò chơi.”
“Công viên trò chơi?!” Nguyễn Cẩm kinh ngạc.
Cô hoài nghi đầu óc người này có vấn đề gì đó. Nơi như công viên trò chơi, sao anh lại có thể đến cơ chứ?!
Chưa để đến việc quá nhiều người, dễ va chạm vào xe lăn, thì bên trong cũng có đủ loại tiếng ồn, tiếng kinh hô mà anh không chịu nổi.
Khi người ta cảm thấy kích thích, và khi người ta cảm thấy hoảng sợ, thì đều sẽ phát ra tiếng gào rất tương tự nhau.
Khi tàu lượn siêu tốc lao xuống, chắc hẳn là tất cả mọi người đều sẽ lớn tiếng hô gào.
Người khác nghe thấy âm thanh này thì có lẽ sẽ cảm thấy buồn cười, nhưng đối với Quý Nghiêm Diệp mà nói, âm thanh này lại có thể đưa anh về hiện trường thảm khốc, thống khổ ba năm trước.
Người bình thường đến công viên trò chơi là để giải trí, anh đến công viên trò chơi đơn giản là để thách thức Tử thần…
Nguyễn Cẩm tưởng tượng đến cảnh này liền cảm thấy mất bình tĩnh.
Giọng nói cô run rẩy: “Có phải anh… không muốn sống nữa không?”
Vội vàng nhoài lên ghế điều khiển phía trước: “Lão Lưu, anh đừng nghe anh ấy, không được đến công viên trò chơi, không thể đến!”
Lão Lưu liền cười khổ: “Nguyễn tiểu thư, tôi không thể làm trái mệnh lệnh của Quý tiên sinh được.”
Nguyễn Cẩm càng sốt ruột: “Tôi là bà xã của anh ấy, anh cũng không nghe lời tôi nói sao?”
Quý Nghiêm Diệp cau mày tóm cô xuống.
An ủi nói: “Không phải là tôi không muốn sống nữa, là là muốn sống thật tốt.”
“Có ý gì?” Nguyễn Cẩm khó hiểu.
Quý Nghiêm Diệp nói: “Đã nghe nói liệu pháp phơi nhiễm* bao giờ chưa? Tôi đến công viên trò chơi chính là vì lí do này.”
*Liệu pháp phơi nhiễm: liệu pháp tâm lí đầu tay được sử dụng liên quan đến việc tiếp xúc với các tình huống mà người đó né tránh vì chúng có thể khơi gợi hồi tưởng về sang chấn. Tiếp xúc nhiều lần trong tưởng tượng với trải nghiệm sang chấn của bản thân thường giupes giảm bớt đau khổ sau một số sự gia tăng khó chịu ban đầu. (Nguồn: https://.msdmanuals.com/vi/chuyên-gia/rối-loạn-tâm-thần/rối-loạn-lo-âu-và-các-rối-loạn-liên-quan-tới-stress/rối-loạn-stress-sau-sang-chấn-ptsd)
Nguyễn Cẩm thành thật lắc đầu: “Chưa từng nghe qua.”
Anh liền giải thích: “Chính là thông qua việc lặp lại các kích thích cho tới khi đạt được hiệu quả chết lặng, lặp lại nhiều lần, đại não thích ứng, tất nhiên sẽ không tái xuất hiện các phản ứng tâm lí và hành vi quá kích nữa.”
Nguyễn Cẩm càng kinh ngạc hơn: “Anh đang quá mạo hiểm! Bác sĩ Chử cũng không thể đồng ý cho anh làm như vậy!”
Cô nghĩ nghĩ, muốn thuyết phục anh: “Đại não của anh như một linh kiện tinh vi, dù xảy ra vấn đề ở chỗ nào, thì cũng đều sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ linh kiện, căn bản là không thể đối xử thô bạo được. Nhỡ đâu, sau khi anh chịu kích thích thường xuyên qua, tâm lí không đạt được cảnh giới chết lặng, mà bị chết não, hỏng hết thì sao?”
Quý Nghiêm Diệp không để ý nói: “Vậy thì tôi liền làm một kẻ điên hoặc là một kẻ ngốc thôi. Cả ngày chỉ cần ăn với uống, cũng rất vui vẻ.”
Nguyễn Cẩm sắp bị tức chết rồi: “Sao anh lại không biết quý trọng thân thể của mình như vậy chứ?!”
Lúc này, Quý Nghiêm Diệp mới nghiêm chỉnh hơn một chút, nhìn cô nói: “Tính cách tôi luôn như thế, không thành công thì xả thân. Đây là sự lựa chọn của tôi, không có liên quan tới người khác.”
Lời này nghe có vẻ cực kì lạnh lẽo.
Nguyễn Cẩm há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn phải hậm hực mà im lặng.
Trước nay, Quý Nghiêm Diệp luôn là loại người cao cao tại thượng, lời nói đanh thép như ra lệnh, nên chưa bao giờ chú ý tới giọng điệu và cách dùng từ của mình, nên những lời này được thốt ra như một bản năng.
Lúc này, thấy mặt cô gái nhỏ hậm hực, anh mới cau mày nghĩ lại một lát.
Hơi hối hận một chút, anh liền dịu dàng nói: “Phương pháp trị liệu truyền thống không có hiệu quả với tôi, nên tôi mới phải tìm phương án khác. Thật ra, liệu pháp này cũng không quá mạo hiểm, bởi vì tôi rất rõ năng lực của mình----- tôi phải đánh cuộc một phen. Nếu như không thử, thì có lẽ, cả đời này tôi sẽ phải sống cùng xe lăn, không thể tới bất kì nơi ồn ào nào, chỉ có thể tự nhốt mình trong nhà.”
Anh giải thích như vậy, Nguyễn Cẩm cũng cảm thấy hơi hợp lí.
Cô rối rắm nói: “Vậy nhỡ bệnh của anh trở nên cực kì nghiêm trọng thì sao?”
Quý Nghiêm Diệp nhàn nhạt nói: “Có bác sĩ Chử ở đây, nếu không được nữa thì đến bệnh viện.”
Lời anh nói rất chắc chắn, Nguyễn Cẩm liền biết bản thân mình không thể ngăn cản anh được.
Nhưng trong lòng cô thật sự rất lo lắng, dọc đường đi luôn không nhịn được mà muốn nhìn anh.
Nếu cứ trắng trợn táo bạo nhìn thì chắc chắn sẽ bị phát hiện. Vì thế, nên Nguyễn Cẩm đã nghĩ ra một biện pháp.
Dựa người ra phía sau, cô nghiêng đầu nhìn ảnh phản chiếu trên cửa kính, còn bên ngoài thì tỏ ra như đang nhàn nhã thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.
Nhìn từ sườn mặt, biểu cảm của người đàn ông không có sự thay đổi nào rõ ràng, như là không phát hiện ra.
Vì thế, cô càng không kiêng nể gì mà ngoảnh hẳn mặt sang bên cạnh, nhìn chằm chằm vào thân ảnh trong ô cửa kính.
Khoảng hai phút sau, Quý Nghiêm Diệp từ từ thả lỏng cơ thể đang cứng nhắc ra.
Giọng nói anh bình tĩnh: “Cô gái nhỏ.”
Nguyễn Cẩm: “Hả?”
“Đừng nhìn chằm chằm nữa.” Anh quay đầu, trong con ngươi sẫm màu mang theo chút ý cười. “Nhìn thêm nữa, thì tôi sẽ bị em nhìn thủng mất.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Đây là hiện trường mất mặt gì thế này!?
“... À.” Giả vờ bình tĩnh trả lời một tiếng, cô chậm chạp quay đầu đi.
Cảm giác ánh mắt nhìn chằm chằm mình vẫn chưa rời đi, tai cô từ từ đỏ lên.
Thẹn quá thành giận: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
….……
Công viên trò chơi Tân Thành xem như là công viên trò chơi lớn nhất trong thành phố.
Quý Nghiêm Diệp chọn đến đây vào ngày chủ nhật, còn lựa thời điểm có nhiều người nhất nữa.
Ba người lão Lưu, luật sư Tưởng, bác sĩ Chử từ lúc bắt đầu đã cực kì khẩn trương, hận không thể cách ly người khác với Quý Nghiêm Diệp.
Sau khi bị người đàn ông nhìn chằm chằm một lát, mới không tình nguyện mà tản ra.
Chịu ảnh hưởng từ cảm xúc của họ, lòng bàn tay Nguyễn Cẩm cũng toát ra chút mồ hôi.
Chung quanh, tiếng người ồn ào, tiếng trẻ con cười đùa, thét chói tai không dứt. Mà trong hoàn cảnh này, Quý Nghiêm Diệp đang từ từ điều khiển xe lăn đi lên phía trước.
“Bây giờ anh cảm thấy thế nào?” Cô không nhịn được mà hỏi.
Sắc mặt người đàn ông tái nhợt, lãnh đạm nói: “Vẫn ổn, rất lâu rồi chưa tới những nơi như thế này, chưa thích ứng được là điều đương nhiên, làm quen dần dần là được rồi.”
Vừa nói xong, một cậu bé năm sáu tuổi đã chạy khỏi tay mẹ mình, đuổi theo một quả bóng bay, chạy tới chỗ họ, sắp đụng phải xa lăn.
Nguyễn Cẩm nhanh tay lẹ mắt, liền dùng cánh tay ngăn cậu bé kia một chút.
Cậu bé lập tức khóc thét lên, khóc hu hu muốn tìm mẹ mình.
Mẹ cậu bé cũng nhanh chóng đi đến, cũng là người hiểu rõ đúng sai, trực tiếp nói lời xin lỗi, bảo mình không quản con trai cho tốt.
Nguyễn Cẩm không chú ý tới các chuyện khác, chỉ gật đầu cho có lệ, vội vàng quay đầu hỏi: “Quý Nghiêm Diệp, anh không sao chứ?”
Trong mắt cô gái nhỏ tràn ngập sự lo lắng, rất giống một bà mẹ già đang nhọc lòng vì đứa con cứng đầu.
Quý Nghiêm Diệp cười cười: “Ừ, có em ở đây, nên không sao cả.”
Từ khi bắt đầu đi vào công viên trò chơi, gân xanh trên mu bàn tay anh đã lộ ra rất rõ, tay anh dùng sức, nắm chặt lấy tay vịn xe lăn.
Biểu cảm lại rất lạnh nhạt: “Em có sợ độ cao không?”
Nguyễn Cẩm lắc đầu: “Không sợ độ cao, mấy năm trước tôi còn đi nhảy bungee nữa cơ.”
“Vậy chơi tàu lượn siêu tốc với tôi đi.” Anh liền đề nghị.
Bình thường, Nguyễn Cẩm rất thích chơi mấy trò chơi kích thích như vậy.
Nhưng cô lo Quý Nghiêm Diệp không chịu nổi, chần chờ nửa ngày mới nói: “Có rất nhiều người xếp hàng chơi tàu lượn siêu tốc. Chúng ta đừng qua đó chen chúc, chơi cái khác đi.”
Cô lại đề nghị: “Hay là… tôi chơi vòng quay ngựa gỗ với anh nhé? Trò đó cũng siêu kích thích!”
Quý Nghiêm Diệp: “…”
….…….
Cuối cùng cũng vẫn không thể lay chuyển được Quý Nghiêm Diệp, đoàn người liền qua bên tàu lượn siêu tốc xếp hàng.
Luật sư Tưởng, lão Lưu và bác sĩ Chử đều chờ ở dưới, Nguyễn Cẩm lên chơi với Quý Nghiêm Diệp.
Chỗ ngồi trên tàu đều gần như đầy hết, nhân viên đang lần lượt kiểm tra đai an toàn của từng người.
Đôi tình nhân nhỏ phía trước đang ghé vào nhau vui cười ríu rít, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười to.
Âm thanh ồn ào bên tai làm người ta bực bội.
Thân mình Quý Nghiêm Diệp nhích lùi qua sau, để dời lực chú ý đi, anh liền quay đầu nhìn chăm chú từng cử động nhỏ của cô gái.
Từ lúc bắt đầu, Nguyễn Cẩm vẫn luôn sắn tay áo.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo rất rộng, chất vải trơn bóng, rất dễ bị tuột xuống.
Cô cảm thấy hơi phiền, đột nhiên vén tất cả lên trên----- nửa cánh tay trắng nõn tinh tế lộ ra ngoài.
Sau đó, bàn tay cô lại duỗi ra phía trước, đến bên người Quý Nghiêm Diệp: “Nắm đi.”
Thân mình người đàn ông không nhúc nhích.
Ánh mắt thẳng tắp, chăm chú nhìn cô.
Nguyễn Cẩm nhăn mũi, đón nhận ánh mắt của anh, cảm thấy hơi thẹn thùng.
Nhưng cô điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, thoải mái hào phóng thúc giục: “Tôi nói là, chúng ta nhanh chóng nắm tay nhau đi! Chút nữa, tàu lượn siêu tốc khởi hành, nhỡ anh cảm thấy khó chịu, thì cứ nắm chặt lấy tay tôi, tôi bảo vệ anh.”
Lần đầu tiên trong đời chủ động yêu cầu nắm này một người đàn ông, cô nói rất đúng tình hợp lí, mang theo vài phần hào sảng.
Nhưng vẫn không tránh được, mà tai đỏ hết lên.