Chương 24: Gài bẫy (3)
Bên Nguyễn Cẩm, mẹ Tằng Dung hơi nghi hoặc.
Một lát sau mới gửi voice chat đến: [Sao người tốt như thế, mà lại có cái tên này vậy?]
Nguyễn Cẩm càng bịa càng thuận miệng: [Chuyện này thì có gì kì lạ chứ? Chắc là khi còn nhỏ, cha mẹ muốn nuôi anh ta dễ dàng, liền gọi là là A Miêu, A Cẩu, vì muốn anh ta trưởng thành một cách khỏe mạnh ấy mà.]
Lúc này Tằng Dung mới tin: [Vậy chắc tuổi của người này rất lớn nhỉ? Nếu sàn sàn tuổi con, sinh năm 90, thì các bậc cha mẹ sẽ không đặt cái tên như vậy cho con nhỏ nữa, mà đặt tên rất văn nhã.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Cẩm: [Đúng vậy, tuổi rất lớn! Răng cũng chẳng còn mấy cái nữa.]
Cô chỉ đơn giản là muốn gạt mẹ mình, kết quả là khi nói nhiều, lại cực kì vui sướng mà bịa tiếp.
Dù sao thì Quý Nghiêm Diệp cũng không nghe được, nên cô nói năng tùy tiện thế nào cũng chẳng sao.
Hơn nữa, tính người này cũng rất “cún” nha, đặt tên cho anh là “Lão Cẩu” thì đúng là không thể chê vào đâu được!
Sau khi hai mẹ con hàn huyên vài câu, thì liền nhắc đến chuyện phẫu thuật của Nguyễn Quốc Tường.
Tằng Dung vẫn hơi lo lắng: [Kim Kim, người bạn kia của con có đáng tin không vậy? Mấy ngày ăn, mẹ luôn ăn không ngon, ngủ không yên, cứ vào giấc là lại mơ thấy ba con không xuống khỏi bàn phẫu thuật được.]
Nguyễn Cẩm an ủi: [Mơ đều là trái sự thật. Mẹ không cần lo lắng. Nhất định là không có vấn đề gì đâu.]
Cô lại dặn dò vài câu: [Thứ tư tuần sau là thời gian phẫu thuật tốt nhất, mẹ và ba đến đây trước, để thích ứng với nơi này một chút. Sau đó, mẹ phải trông ba thật chặt vào, đừng để ba động vào đồ ăn dầu mỡ.]
Sau khi nói xong, Nguyễn Cẩm lại click giọng nói lúc nãy của mình để nghe lại.
Sau đó liền có tật giật mình mà xóa hết.
Wechat bỗng nhiên hiển thị một lời mời kết bạn, nhìn ba chữ “Quý Nghiêm Diệp” này, cô trầm mặc một lát, rồi ấn chấp nhận.
“Tinh tinh” hai tiếng, thông báo tin nhắn mới.
Quý Nghiêm Diệp: [Lại đây.]
Hai chữ, lời ít mà ý nhiều, lộ ra cảm giác bá đạo tổng tài, lại cực kì cao lãnh.
Nguyễn Cẩm đang suy tư điều gì đó, liền mở ghi chú ra, viết xuống, âm thầm quyết định, sẽ để nam chính trong kịch bản mới nói một câu thoại thế này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
….….
Khi cô đến phòng chính, thì Quý Nghiêm Diệp đang đu xà, chỉ hơi dùng sức một chút là cả người đã bay lên.
Anh không nói lời nào, cũng không nhìn cô, hai mắt lạnh nhạt mà híp lại.
Giống như đang cố tình bơ cô.
Nguyễn Cẩm liền cảm thấy kì quái, lúc nãy thì gọi cô đến đây, bây giờ lại bày cái mặt này cho ai xem…
Cô cũng không thèm để ý tới anh, ngồi một bên tự chơi di động.
Kết quả… hình như loa điện thoại lại không phát ra tiếng.
Dù cô xem video ngắn nào, hay là mở giọng nói trong Wechat, thì đều bị như vậy.
Nhưng cái loa bên cạnh lại liên tục lóe đèn.
Rõ ràng là không có tiếng nhạc gì cả.
Lúc nãy, khi tán gẫu với mẹ, cái di động đáng ghét này cũng trục trặc mấy chục giây.
Lần này còn khủng khiếp hơn, năm phút rồi mà vẫn không có tiếng gì.
Nguyễn Cẩm cảm thấy mình sắp tức điên lên rồi, ngón tay chọc liên tục vào màn hình.
Giọng nói lạnh tanh của người đàn ông truyền tới: “Di động hỏng rồi sao? Không có tiếng đúng không?”
Nguyễn Cẩm ngẩng đầu, vẫn không muốn để ý anh.
Cố ý lãnh đạm nói: “Ừ, sao anh biết?”
Quý Nghiêm Diệp giơ tay lấy điều khiển từ xa của chiếc loa, ấn vào cái, hình như đang mở to âm lượng lên.
Anh hất hất cằm: “Em lại mở một video trên di động đi?”
“Anh có ý gì vậy…” Nguyễn Cẩm dự cảm được điều gì đó chẳng lành, bỗng nhiên trở nên chột dạ.
Ngón tay cẩn thận mở một video ra, cuối cùng thì lần này cũng có tiếng…
Nhưng âm thanh lại truyền khắp bốn phương tám hướng, quanh quẩn khắp căn phòng, âm sắc siêu tốt.
Nguyễn Cẩm sửng sốt hai ba giây, vào lịch sử trò chuyện trên Wechat, tùy tiện tìm một tin nhắn giọng nói ngắn ngắn, ấn xuống để nó bắt đầu phát.
Trong nháy mắt, giọng nói của cô liền như sấm bên tai-----
“Được, được. Bảo bối nhỏ Tình Tình, yêu cậu yêu cậu ~”
Đúng là voice chat cô gửi cho Tiêu Tình Lãng.
Giọng điệu cũng hơi buồn nôn.
Cho nên, lúc nãy, khi Wechat không phát ra tiếng, là do liên kết với loa Bluetooth sao?
Những lời cô mắng Quý Nghiêm Diệp, chẳng lẽ cũng…
Nháy mắt, Nguyễn Cẩm liền muốn động thổ chui vào khe đất.
Cố tình, lúc này Quý Nghiêm Diệp lại chậm chạp mở miệng: “Quý Lão Cẩu? Lớn tuổi? Không có dục vọng với thế tục?”
Ba từ ngữ mấu chốt, chuẩn xác xâu chuỗi thành các từ khóa trong lời của cô.
Anh thật sự đã nghe được hết! Hoàn hoàn chỉnh chỉnh, không sót một cái gì…
Nguyễn Cẩm trầm mặc một lát: “Anh nói cái gì vậy? Tôi nghe không rõ. Anh muốn đi tìm chó sao? Không phải nó đang ở trong sân sao? Hay là tôi đi ra ngoài tìm cho anh…”
Chưa nói xong, cô đã từ từ đi ra ngoài, muốn nhanh chóng chạy trốn.
“Đứng lại.” Sau lưng, một giọng nói lạnh căm căm truyền tới.
Nguyễn Cẩm ngoan ngoãn dừng bước.
Biết là chạy không được, cô lại quay đầu, nắm chặt góc áo, nhíu mày nói.
“Sao bụng dạ anh lại hẹp hòi như vậy chứ? Mẹ tôi nghe thấy tiếng đàn ông, nên thấy rất lo lắng. Tôi liền tùy tiện bịa ra một cái tên để gạt bà ấy. Quý Lão Cẩu thì làm sao? Đó là một nhân vật hư cấu! Đừng có nhận vơ tưởng là mình được không? Đó là biểu hiện của sự tự ti!”
Nửa khuôn mặt của cô gái nhỏ chìm trong ánh nắng tươi đẹp trước cửa phòng. Ánh sáng kia quá chói, đôi mắt cô híp lại, duỗi tay che trước trán.
Bàn tay kia quá mỏng, bị chiếu rọi liền nóng lên, trở thành màu hồng nhạt.
Ánh nắng len lỏi ra khẽ tay cô, chiếu vào mặt đất, như là những bông hoa lửa lóng lánh.
Quý Nghiêm Diệp thu mắt lại, buông xà đơn ra, nhẹ nhàng đáp xuống xe lăn.
Ngón tay gõ gõ trên tay vịn xe lăn, không để ý mà cười cười: “Vậy sao anh lại cảm thấy, khi em nói những lời đó, lại lồng theo những cảm xúc chủ quan cực kì mãnh liệt nhỉ?”
Nguyễn Cẩm: “…”
Cái này mà anh cũng có thể nghe ra sao…
Quý Nghiêm Diệp lại cười: “Kim Kim tùy tiện bịa tên của một người, cũng phải đưa họ của anh Cửu vào. Để ý tới anh Cửu đến vậy sao?”
Nguyễn Cẩm: “…”
Sao anh có thể tự luyến tới mức độ này nhỉ?
Quý Nghiêm Diệp tiếp tục chậm chạp trêu cô: “Điều này chứng tỏ là… Kim Kim thích anh Cửu.”
Nguyễn Cẩm rốt cuộc cũng xù lông: “Ai thích anh? Lúc nãy là tôi cố ý mắng anh đó. Anh không hiểu sao?”
Sau khi nói câu này xong, không khí trong phòng lập tức trở nên cực kì im ắng.
Nhìn ánh mắt cười như không cười của người đàn ông đối diện, cô mới phát hiện… Mình lại bị gài bẫy rồi!
Lúc này, Nguyễn Cẩm cũng chịu thua, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh Cửu, thật xin lỗi, tôi không cố ý đâu.”
“Không cố ý sao?” Quý Nghiêm Diệp lặp lại lời của cô.
“Ừ.” Cô thành thật gật đầu.
Giọng điệu của người đàn ông liền thay đổi: “Nếu không cố ý, thì vì sao lại nói anh Cửu không có dục vọng với thế tục?”
Nguyễn Cẩm: “…”
Thấy cô không trả lời, anh lại hỏi: “Em xác định là không có sao?”
Nguyễn Cẩm: “…”
Ai tới cứu bé với, bé sắp không trụ được rồi.
Thật sự là không muốn tiếp tục bị dày vò nữa, cô từ từ buộc vạt áo lại.
Lưu loát đứng lên ngồi xuống mười cái, sau khi làm xong thì thở hổn hển.
Ngẩng đầu nhìn anh: “Bây giờ được rồi chứ? Tôi tự trừng phạt bản thân rồi, anh có thể ngừng nhắc lại chuyện này được không?! Có được không?!”
Cô gái nhỏ rít gào, xem ra là thật sự buồn bực không chịu nổi.
Quý Nghiêm Diệp cũng không trêu cô nữa: “Được thôi. Vậy xem phim với anh Cửu nha?”
“Ừ.” Nguyễn Cẩm nhẹ nhàng thở ra. “Xem đi, xem đi.”
“Kéo hết rèm lại đi.” Quý Nghiêm Diệp nói.
Phòng này của anh được trang bị đầy đủ các thiết bị, máy chiếu cũng là máy chiếu laser rõ nét nhất.
Trên bức tường trắng có màn chiếu cực lớn, sau khi buông xuống, liền có cảm giác như đang ngồi trong rạp chiếu phim.
Trong phòng lập tức trở nên tối đen như mực, sau khi Nguyễn Cẩm trở lại, liền tìm một cái ghế dựa ngồi xuống bên cạnh anh.
Máy chiếu vẫn đang khởi động, không hề ánh chút ánh sáng nào.
Không gian đen thùi lùi, trai đơn gái chiếc…
Nguyễn Cẩm giơ tay, xoa xoa cánh tay, suy nghĩ lung tung.
Có phải là hơi… không an toàn không nhỉ?
Không gian đang tràn ngập ánh sáng lại bị bóng tối bao trùm, đôi mắt nhất thời chưa kịp thích ứng.
Cô không nhìn được bộ dáng của Quý Nghiêm Diệp, nhưng có thể nghe được tiếng của anh.
Người đàn ông như có thuật đọc tâm, nhàn nhạt nói: “Đừng lo lắng, anh Cửu lớn tuổi rồi, không có dục vọng với thế tục đâu.”
Nguyễn Cẩm: “…”
Tên đàn ông thối này có trí nhớ thật khủng khiếp.
Lúc đầu, cô cứ nghĩ là Quý Nghiêm Diệp và cô sẽ cùng xem phim nhẹ nhàng giải trí, hoặc là phim tình yêu tình cảm gì đó, nhưng không. Khi tên phim hiện ra, cô mới cảm thấy có gì đó không đúng… Thế mà lại là “Vô gian đạo”.
Đây là phim hành động tiêu biểu của Hongkong, trong phim này có rất nhiều cảnh đánh nhau, bắn nhau, quyết chiến sống mái với nhau càng không thể thiếu. Hình ảnh cực kì chân thật, sao anh có thể chịu đựng được chứ?
Cô vội vàng quay đầu lại, cuối cùng cũng có thể lờ mờ thấy sườn mặt anh.
Cảm xúc hơi kích động: “Có phải anh ấn nhầm phim rồi không? Bộ phim này anh không thể xem!”
Giọng nói của Quý Nghiêm Diệp rất nhạt: “Không nhầm đâu, chính là muốn xem bộ phim này.”
Nguyễn Cẩm lo lắng nói: “Vẫn tiếp tục sử dụng liệu pháp phơi nhiễm sao?”
Anh lại an ủi cô: “Đừng lo lắng, sau khi trải qua một lần phản ứng mãnh liệt, điểm mấu chốt mà anh có thể chịu đựng đã được đề cao hơn rất nhiều. Dù cho có nghe được tiếng súng thật đi chăng nữa, thì cũng chưa chắc sẽ có phản ứng quá kích.”
Lúc này, Nguyễn Cẩm mới yên tâm, hai người an tĩnh ngồi xem phim.
Phim hành động kết thúc, một hình ảnh khác tiếp tục xuất hiện, là một tượng Phật có hình thù kì quái, được ánh sáng màu vàng kim bao quanh.
Bộ phim này cô đã xem từ lâu rồi, nên lúc này hơi mất tập trung.
Nghiêng đầu, lại lặng lẽ đánh giá sườn mặt của Quý Nghiêm Diệp một chút.
Như cảm nhận được ánh mắt của cô, rất nhanh, anh cũng quay đầu qua.
Ánh sáng hiện lên trong khung cảnh tối đen, con ngươi sẫm màu cảu người đàn ông phản chiếu chút vụn sáng, cánh tay anh nâng lên, biểu cảm bình tĩnh mà vươn tay sang chỗ cô.
Nguyễn Cẩm ngẩn người, lúc này mới hiểu rõ ý của anh, từ từ đặt tay mình lên.
Ngay sau đó, bàn tay to lớn, ấm áp, khô ráo kía liền bao bọc lấy tay cô, nắm chặt.
Người này bao nhiêu tuổi rồi, mà xem phim còn cần người khác nắm tay!
Nội tâm cô oán giận, nhưng khóe môi lại không tự chủ mà hơi cong lên.
Quý Nghiêm Diệp từ từ thay đổi dáng ngồi, đặt bàn tay đan nhau của hai người lên tay vịn ghế dựa.
Sau đó, từ từ tách từng ngón tay cô ra, dán sát vào từng ngón tay khớp xương rõ ràng của anh, mười ngón đan xen.
Lại nữa rồi! Động tác nhỏ giống như đúc khi chơi tàu lượn siêu tốc lần trước!
Tim cô đập nhanh hơn, rụt rụt tay, nhưng lại không rút ra được, anh nắm rất chặt.
Vì thế, bộ phim tiếp theo, Nguyễn Cẩm không thể xem kĩ được, cả người rơi vào trạng thái khẩn trương.
Cũng may là người đàn ông không làm thêm bất kì hành động thân mật nào nữa, thậm chí, ghế dựa của hai người cũng không đặt sát nhau.
Hình như anh… chỉ đơn thuần muốn nắm tay cô thôi.
….…..
7 giờ tối, Nguyễn Cẩm trở lại phòng mình. Cô vào nhà tắm trước, dùng nước lạnh rửa mặt.
Nhìn bản thân trong gương, cô chậm chạp phát hiện… Hình như cô, ở phòng Quý Nghiêm Diệp cả ngày.
Trong lúc chưa kịp nhận thức, người đàn ông này đã dần dần chiếm lĩnh hơn nửa cuộc sống sinh hoạt của cô.
Mà cô, hình như cũng không hề bài xích.
Vậy rốt cuộc cô nên làm cái gì bây giờ?! Trong đầu lung tung rối loạn, Nguyễn Cẩm ngả người vào chăn, từ từ bọc người mình vào trong, quấn thành một con nhộng bụ bẫm.
Cô thật sự muốn ngủ thiếp đi luôn, như vậy thì có thể quên đi những chuyện phức tạp đó.
Nhưng mãi mà không thể ngủ được, lại tắm rửa, rửa mặt một lần nữa, rồi trở về giường… vẫn không thể ngủ được.
Nằm thẳng xuống, cô đành phải không cảm xúc mà nhìn trần nhà, trong lòng lẩm bẩm cách đánh cờ.
Lẩm bẩm mãi, lại biến thành tự thôi miên bản thân…
Cô không thích Quý Nghiêm Diệp, không thích, không thích, không thích…
….……
Ngày hôm sau, sau khi rời giường, Nguyễn Cẩm chưa kịp ăn cơm sáng, đã đến công ty tìm Tô Chanh Chanh lấy tài liệu để làm.
Tư liệu lần này là về một kịch bản mới, đề tài đô thị hiện đại, ít vốn đầu tư.
Vẫn là mấy người cùng nhau biên kịch, khi viết xong kịch bản mười tập, thì buổi lễ khởi động máy ở thành điện ảnh Hằng Cơ sẽ diễn ra, sau đó tiếp tục lên kịch bản với tổ biên kịch.
Thời gian cực kì gấp gáp.
Nguyễn Cẩm phụ trách tuyến tình cảm của nam hai và nữ hai, sau khi các đồng nghiệp khác viết xong cốt truyện thì sẽ đưa cho cô tham khảo, để cốt truyện được liền mạch, trôi chảy.
Tô Chanh Chanh buộc tóc đuôi ngựa, chạy tới, cười tủm tỉm nói: “Cẩm Cẩm, chúc mừng cậu đã kết hôn nha.”
Giọng điệu Nguyễn Cẩm có lệ: “Cùng vui, cùng vui.”
Chỉ là kết hôn giả mà thôi, có gì mà đáng chúc mừng chứ.
Nhưng cô không tiện nói rõ, Tô Chanh Chanh tìm cô đòi kẹo mừng, cô liền chạy tới cửa hàng tiện lợi mua hai gói kẹo và kem.
Hai người đứng ở bên đường, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Tô Chanh Chanh bỗng nhiên trừng mắt, thần bí dùng ngón tay chọc chọc cô: “Này, cậu mình người đàn ông đang ăn rác ở dưới gầm cầu kìa… ông ta mặc tây trang Hermes đó!”
“Người này bị sao vậy nhỉ? Rõ ràng là mặc quần áo sang trọng như vậy, sao lại có thể ăn rác cơ chứ…”
Nguyễn Cẩm cũng không tin, híp mắt nhìn theo hướng cô ấy chỉ, lại bỗng nhiên im lặng.
Không tin vào hai mắt mình, cô lại cẩn thận lại gần để xem.
Tô Chanh Chanh vội vàng ngăn cô: “Dưới gầm cầu kia đều là rác, vừa bẩn vừa hôi, cậu đừng đi qua đó!”
Lúc này, Nguyễn Cẩm đã thấy rõ ràng, híp mắt ăn hết kem luôn: “Chanh Chanh, tớ về trước đây.”
Xe lão Lưu dừng bên cạnh đường. Vì không muốn để Tô Chanh Chanh thấy, nên cô đành phải đi đường vòng. Sau khi lên xe thì im lặng không nói gì, cài dây an toàn vào.
Thông qua kính chiếu hậu, lão Lưu nhìn cô một cái, lại nhìn về phía gầm cầu kia, suy tư gì đó, rồi lấy di động ra, đánh mấy chữ rồi gửi đi.
Một đường im lặng.
….….
Sau khi Nguyễn Cẩm trở lại Quý trạch, mới phát hiện ở cổng lớn có rất nhiều siêu xe.
Rồi có những người bộ dáng tinh anh, mặc tây trang chính thức đang lục tục xuống xe.
Ở đây có nam có nữ, hầu hết đều là người trung niên, thoạt nhìn thì có bộ dáng rất bí ẩn, lòng dạ thâm sâu, tản ra khí tràng tương tự nhau.
Lão Lưu đi chậm lại, trực tiếp đi qua cửa lớn.
Rồi giải thích: “Đây đều là các lãnh đạo cấp cao của Thiêm Nam, hôm nay tới đây bái kiến Quý tiên sinh.”
Nguyễn Cẩm mở cửa sổ xe ra xem, thấy trước khi vào cửa, những người này đều rất nghiêm túc sửa sang trang phục lại một chút.
Cảm giác cung kính này không thể giả vờ được.
Cô suy nghĩ một chút: “Quý Nghiêm Diệp… hình như rất hợp lòng người nhỉ?”
Kể cả lão Lưu, luật sư Tưởng, bác sĩ Chử, tất cả những người này đều có cách ăn nói vượt hẳn người thường, có lai lịch rất lớn, lại cực kì trung thành và tận tâm, lo chạy trước chạy sau, cam tâm làm cấp dưới của Quý Nghiêm Diệp.
Cho dù anh ngồi xe lăn ba năm, muốn sống ẩn lánh đời.
Thì nhóm người này vẫn không hề có ý bỏ đá xuống giếng, sự cung kính với anh không giảm nửa phần.
Tay nắm tay lái của lão Lưu hơi dừng lại một chút.
Trầm mặc chạy xe tới hậu viện, lúc này mới nói: “Nguyễn tiểu thư, Quý tiên sinh bảo ngài đi tìm ngài ấy trước.”
Cảm xúc cô không quá phấn khích, chỉ “ừ” một tiếng.
Chậm chạp xuống xe, đi tới cửa phòng chính, vừa nâng mắt lên đã thế ba người đàn ông trung niên là lãnh đạo cấp cao đang đứng chờ ngoài cửa.
Cô gật gật đầu xem như là chào hỏi, lập tức đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng đầy mùi thuốc lá, Quý Nghiêm Diệp đang ngồi trên sofa, hai chân thon dài vắt chéo.
Anh mặc bộ tây trang màu xám định chế, áo sơ mi trắng cài cúc lên tận cổ áo, không chút cẩu thả, cũng không đeo cà vạt.
Cúi người, tắt thuốc lá đi, hình như là đang tiếp khách dở bỗng nhiên thay đổi kế hoạch mà tới gặp cô, sự lạnh lẽo trên mặt anh vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.
Giọng điệu hơi mỏi mệt: “Thấy gì dưới gầm cầu?”
Nguyễn Cẩm ngẩng đầu nhìn anh: “Không phải anh đã biết rồi sao? Sao Quý Hiếu Vĩ lại nghèo túng tới mức phải chạy tới dưới gầm cầu để ăn rác? Rõ ràng, mấy ngày trước, anh chỉ đóng băng tài sản của hai cha con bọn họ, buộc họ trở lại nước H thôi mà.”
“Kế hoạch có biến, chỉ là nhóm lão Lưu làm việc không tốt, làm cho em thấy ông ta.”
Quý Nghiêm Diệp nhíu mày.
Nguyễn Cẩm nhìn thẳng vào anh: “Cho nên, anh đã biết từ trước rồi? Vậy thì không sao.”
Cô ủ rũ gật gật đầu, xoay người định rời đi.
“Đứng lại.” Quý Nghiêm Diệp ở phía sau gọi cô, hình như cảm thấy giọng điệu mà quá cứng rắn.
Anh nhẹ giọng lại, gọi nhũ danh của cô: “Kim Kim.”
“Làm sao vậy?” Quý Nghiêm Diệp quay đầu lại, biểu cảm nhàn nhạt.
Cô lại nói: “Dù tình cảnh của cha con Quý Hiếu Vĩ như thế nào, thì đó đều là chuyện của nhà họ Quý, không liên quan đến tôi. Anh thích xử lí thế nào thì xử lí thế đó, dù sao thì cũng đừng phạm pháp là được.”
“Vậy vì sao em lại bày ra vẻ mặt lãnh đạm thế này?”
Quý Nghiêm Diệp tháo cúc áo ở cổ, tỉ mỉ đánh giả biểu cảm của cô.
Trên mặt cô gái nhỏ xuất hiện sự cảnh giác lạ lẫm, làm anh cảm thấy bực bội trong lòng.
Bản thân anh không phải là một người tốt tính, chỉ khi đối mặt với cô, anh mới có thể nhẫn nhịn.
Nguyễn Cẩm cảm thấy, nếu hai người đã kết hôn, vậy chứng tỏ là họ có duyên phận đặc biệt với nhau.
Xét thấy mấy ngày ở chung này không tệ lắm, cô vẫn nên nói vài lời thật lòng, miễn xảy ra hiểu lầm.
Cô nghĩ nghĩ, từ từ nói: “Biểu cảm lãnh đạm hay không lãnh đạm, không phải là thứ tôi có thể khống chế được. Đây là phản ứng bản năng.”
“Trước mặt anh một kiểu, sau lưng anh một kiểu. Đầu tiên là thể hiện thái độ khoan dung với Quý Hiếu Vĩ, sau đó lại cho người đánh gãy chân ông ta, làm ông ta nghèo túng, thất vọng tới mức phải ăn rác ở dưới gầm cầu… Tôi chỉ cảm thấy con người anh quá hung ác, nên tất nhiên sẽ cảnh giác theo bản năng, sợ một ngày nào đó, anh cũng sẽ đối xử với tôi như vậy.”
Quý Nghiêm Diệp nghiêm túc nghe cô nói, rồi lại rút một điếu xì gà ra, châm lửa. Anh không hút, chỉ dùng hai ngón tay để kẹp, để làn khói kia lượn lờ trước má mình.
Như là nghe được một chuyện cực kì buồn cười, bả vai anh rung rung.
Lãnh đạm bình luận: “Sợ anh sẽ đối xử với em như vậy? Lời này thật là lạ lùng.”
Nguyễn Cẩm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng chưa biết chừng, tục ngữ có câu, biết người biết mặt không biết lòng.”
Quý Nghiêm Diệp cười một tiếng: “Kim Kim, vị trí và hoàn cảnh của hai chúng ta không giống nhau. Nếu anh không tàn nhẫn một chút, thì bây giờ, đến cả tro cốt cũng không còn, chứ sao có thể êm đẹp ngồi ở chỗ này?”
Tầm mắt dừng lại trên gò má cô.
Anh dừng một chút, rồi nói tiếp: “Hẳn là em rõ, anh rất biết cách làm người khác thần phục mình. Hiện tại, những lãnh đạo cấp cao của Thiêm Nam đứng trong sân đó, lúc ban đầu, bọn họ đều khó chịu, không phục anh, bây giờ lại cực kì trung thành. Dù anh lánh đời ba năm, nhưng vẫn không phản bội anh như cũ.”
“Để làm đến bước này, cũng phải là một điều dễ dàng. Quan trọng nhất chính là, phải làm bọn họ cảm thấy “sợ”. Bản chất của con người rất kì lạ, chỉ có làm họ sợ hãi từ trong nội tâm, thì mới có thể tận tụy một dạ đến già. Khi đó đã trải qua những chuyện thế nào, em có thể tự tưởng tượng.”
Sau khi nói xong, anh lại nhẹ nhàng bâng quơ tổng kết: “Anh thừa nhận là anh hung ác, nhưng sự hung ác đó chưa từng dùng trên người em, về sau cũng sẽ không. Em có thể yên lòng.”
“... Tôi không yên tâm.” Nguyễn Cẩm vẫn không phục.
Anh lại nhìn chằm chằm vào cô, hướng dẫn từng bước.
“Vậy em nói xem, từ khi quen biết tới nay, anh đã làm gì với em nào? Anh làm bữa sáng, cơm trưa cho em, xây đất trồng rau cho em, bao dung em vô hạn, làm em cảm thấy anh rất thân thiết.”
“Anh thừa nhận, đó cũng là những thủ đoạn nho nhỏ, để em không sợ anh, nên anh luôn cố gắng che giấu tính cách “tàn nhẫn” kia của mình, luôn cố gắng bày ra bộ dạng hiền lành. Nhưng anh có thể không cần làm như vậy, sự “sợ hãi” của người khác, rất có ích với anh.”
Nói xong, Quý Nghiêm Diệp nhướng mày.
Điếu thuốc kia đã cháy một đoạn, lúc này anh mới để vào bên môi, nhả ra một làn khói trắng.
Cười cười, ném vấn đề lại cho cô: “Cho nên, Kim Kim, em cảm thấy anh cực cực khổ khổ làm nhiều điều như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”
“Vì cái gì?” Nguyễn Cẩm cứng họng.
Bị anh thao thao bất tuyệt tẩy não như vậy, tư duy của cô hơi ngưng trệ, trở nên hồ đồ.
Ánh mắt người đàn ông chăm chú nhìn cô.
Hút thuốc làm giọng anh hơi khàn, anh thở dài một tiếng.
“Bởi vì… anh Cửu để ý em đó.”